Chương 68: Đêm Nay Có Thịt Ăn

Mặc Dương vốn chính là con cháu Mặc gia, quen sống cuộc sống nhàn tản, mà bản thân hắn chỉ có tu vi nhục thể tam trọng Dịch Cân cảnh, đối mặt mười mấy con nhím còn mạnh hơn so với võ giả nhục thể tứ trọng Tráng Tức cảnh, hắn làm sao có thể đối kháng được?

Đừng nói một đám, chính là một con, cũng đủ để cho hắn mất mạng.

- Yên tâm đi, không phải còn có cô ở đây sao?

Mục Vân không quan tâm khoát tay áo, nói:

- Ta có chút chuyện, đi trước, cô ở đây nhìn hắn!

- Ngươi... Thân là đạo sư, lại đẩy học viên vào nguy hiểm, còn mình lại chạy đến một bên xem náo nhiệt, ngươi...

- Vậy tất cả xin nhờ vào Tần đại tiểu thư!

Vẻ mặt của Mục Vân đưa đám nói:

- Khoảng thời gian này, ngươi biết mỗi ngày từ sớm đến tối muộn tiểu tử này tắm thuốc, đã tốn bao nhiêu linh thạch của ta không? Bốn vạn chín ngàn năm trăm khối! Đó chính là toàn bộ tài sản ta giành dụm được!

- Bây giờ, ta còn đang muốn xem náo nhiệt, đêm nay tiểu tử này sống qua được thì tốt!

Mục Vân nói xong, lại là không để ý tới Tần Mộng Dao, thân ảnh hắn lóe lên, từ trên cây rơi xuống, tiến lên đi sâu vào Bắc Vân sơn mạch.

- Gia hỏa này...

Tần Mộng Dao nhìn phương hướng Mục Vân rời đi, bĩu môi nói:

- Rõ ràng rất để bụng, lại biểu hiện được không thèm quan tâm!

Màn đêm dần dần phủ xuống, phù phù một tiếng, Mặc Dương quỳ hai đầu gối xuống đất, máu chảy và mồ hôi thấm ướt trang phục của hắn, ánh mắt hắn đang nhìn xung quanh, căn bản không nhìn thấy người khác.

- Không được... Phải chết ở chỗ này sao?

Trong miệng hắn thì thì thầm, nhìn trước người còn có bảy, tám con nhím đang nhìn chằm chằm, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc không cam tâm, cuối cùng, phù phù một tiếng, ngã nằm trên mặt đất.

Hừ hừ...

Bảy, tám con nhím kia thấy nhân loại trước mắt đã hoàn toàn gục ngã, trong hơi thở phát ra âm thanh hừ hừ, cẩn thận một bước tới gần.

Phanh phanh phanh...

Đang lúc bảy, tám con nhím kia tới gần Mặc Dương, thời điểm bọn chúng chuẩn bị đánh gϊếŧ nhân loại trước mắt này, từng cây gai băng đột nhiên vυ"t không lao đến, đánh chết từng con.

- Mười lăm con nhím, gia hỏa này vừa trốn, vừa chém gϊếŧ, gϊếŧ được bảy con, đây chính là tương đương với bảy tên võ giả Tráng Tức cảnh!

Tần Mộng Dao nhìn Mặc Dương ngã xuống đất không dậy nổi, nàng hơi há to miệng.

- Ừm?

Nàng đi đến trước thân Mặc Dương, cúi người xuống, kinh ngạc phát hiện, giờ phút này, trên dưới toàn thân hắn vết thương chồng chất, miệng vết thương lại đang từng giờ từng phút khép lại...

- Tắm nước thuốc...



Tần Mộng Dao đột nhiên như có điều suy nghĩ.

Thời gian một ngày kết thúc, Mặc Dương đã hoàn toàn lâm vào mê man.

Trong lúc mơ màng, hắn cảm giác có người lôi kéo chân của mình, một đường kéo lấy...

- Ừm hừ...

Ngày thứ hai, sáng sớm, Mặc Dương chậm rãi mở ra hai mắt.

Nơi hắn nhìn thấy là trong phòng tu luyện học viện, quanh thân có một cỗ khí tức ấm áp, hiện tại, hắn đang ngồi ở trong thùng thuốc.

- Tỉnh rồi?

- Mục Vân,! Ngươi... Ngươi... Ngươi cái tên hỗn đản này, kém chút đã hại chết ta, kém chút đã hại chết ta!

Mặc Dương nhìn thấy Mục Vân, lập tức nhịn không được nhảy lên, oa oa kêu to.

Phanh...

Mục Vân phong khinh vân đạm đánh ra một quyền, trên đầu Mặc Hải sưng lên một cục u, lúc này hắn mới an tĩnh lại.

- Kém chút hại chết ngươi, hiện tại ngươi chết chưa?

- Không có... Nhưng...

- Không có, thì ngươi trách trách hô to làm gì?

Mục Vân cau mày nói:

- Ngâm nước thuốc một đêm, bây giờ ngươi nên tranh thủ thời gian nghiêm túc cảm nhận khí tức trong người, tích luỹ lại kinh nghiệm trận đánh hôm qua!

Đúng!

Nghe được lời của Mục Vân, lúc này Mặc Dương mới kịp phản ứng.

Mặc Dương nhịn xuống cơn giận, ngồi ngay ngắn ở trong thùng thuốc, hô hấp dần dần bình ổn.

Trong lúc hắn cảm nhận, kém chút đã bị làm cho kinh sợ.

Hắn là võ giả nhục thể tam trọng Dịch Cân cảnh, có sức mạnh năm ngưu, mặc dù hắn đã bước vào đến tam trọng, lực lượng chỉ có thể miễn cưỡng xem như năm ngưu.

Mà bây giờ, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, mỗi một bộ phận trong cơ thể hắn đều tràn ngập lực lượng có tính chất bạo tạc.

Sức mạnh của hắn tương đương sáu trăm cân!

Một lần sinh tử chi chiến, khiến cho hắn nắm giữ sức mạnh ngang với sáu trăm cân.

Cứ tiếp tục như thế, qua không được mấy ngày, hắn đã có thể tiến vào Tráng Tức cảnh, trong cơ thể hắn có thể nắm giữ lực lượng bằng tổng sức mạnh chín con trâu và hai con hổ!

- Được rồi, dẹp dáng vẻ hưng phấn của ngươi đi!

Đang thời điểm Mặc Dương âm thầm mừng rỡ, Mục Vân đột nhiên mở miệng nói:



- Thời gian một ngày, gia tăng thêm một trân cân sức mạnh, ngươi cũng không cảm thấy xấu hổ à!

- Ngươi cũng đừng quên, đạo sư ta chính là dùng một tháng từ nhất trọng tiến vào thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, cùng với một ngày, ngươi chả là gì so với ta có gì mà cao hứng!

Nghe được lời này của Mục Vân, Tần Mộng Dao đứng ở một bên lại hơi mở miệng nói:

- Mục đạo sư, nếu không, hai chúng ta trước so tài một chút, xem ai có thể trước bước vào đến Linh Huyệt thập trọng!

-...

Cùng so với ngươi? Chả khác nào ta đi tìm chết!

Trong cơ thể võ giả có chứa Băng Hoàng Thần Phách, quả thực chính là con cưng của trời.

Mục Vân có thể cảm giác được, chỉ sợ mấy ngày nữa, Tần Mộng Dao sẽ bước vào đến nhục thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh!

Người so với người khác, càng dễ khiến người tức chết, câu nói này cũng không phải không có đạo lý.

Liên tiếp mười ngày, Mục Vân đều chạy khắp ba nơi.

Mỗi ngày, hắn đều giảng giải tri thức luyện khí cho Tề Minh, tiến hành diễn luyện, giải đáp thắc mắc cho Diệu Tiên Ngữ, cùng với mang theo Mặc Dương đến Bắc Vân sơn mạch, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng gia hỏa này không có bị chơi đến mất mạng.

- Ha ha... Nhục thể tứ trọng Tráng Tức cảnh, sức mạnh hùng hậu, hiện tại ta cảm giác được lực lượng trong cơ thể hắn có thể oanh ra khoảng chừng vạn cân! Ha ha...

Trong Bắc Vân sơn mạch, Mặc Dương hưng phấn khoa tay múa chân.

Tứ trọng Tráng Tức cảnh, vốn dùng thiên phú bản thân hắn, chỉ sợ muốn một năm mới có thể bước vào, nhưng chưa đến nửa tháng, dưới kế hoạch huấn luyện như ma quỷ của Mục Vân, hắn đã làm được!

Quả thực là quá thần kỳ!

Nhưng Mặc Dương biết, sở dĩ hắn đi đến được một bước này là bởi vì Mục Vân.

Nhất khi hắn biết Mục Vân không tiếc tiền, tốn mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm mua linh dược cho hắn, thậm chí mỗi ngày đều phối trí nước thuốc cho hắn, mỗi lần đều canh đến đêm khuya.

Mà lại mười mấy ngày nay qua, mỗi lần huấn luyện, Mục Vân đều sẽ mạo hiểm đến sâu trong Bắc Vân sơn mạch tìm linh dược tốt hơn, phối trí nước thuốc cho hắn.

- Mặc Hải, còn chưa đến thời gian mười ngày, ngươi chờ đó cho ta, Mặc Dương ta đến rồi!

Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương lần nữa xông vào đến bên trong dãy núi, tìm tìm con mồi.

Những ngày gần đây, Mục Vân đã không cần sắp xếp nhiệm vụ cho hắn, mà là hắn chủ động tìm con mồi, dùng mạng sống làm tiền đặt cược, để tăng cao thực lực.

Trong Bắc Vân học viện, trong văn phòng đạo sư, Điêu Á Đông ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghe một người đứng trước báo cáo.

- Thời gian hơn nửa tháng qua, mỗi ngày Mục Vân đều mang theo Mặc Dương tiến vào Bắc Vân sơn mạch huấn luyện, hiện tại Mặc Dương đã bước vào đến Tráng Tức cảnh tứ trọng.

- Mà lại, Tề Minh dưới sự dạy dỗ của Mục Vân, chưa hề rời khỏi phòng luyện khí, không biết đang giở trò quỷ gì!

- Diệu Tiên Ngữ cũng như thế, mỗi ngày chỉ ở Thánh Đan các và trong phòng luyện đan học viện, chỉ đến hai nơi này, cụ thể đang làm cái gì, lại không biết được!

Nghe bọn thủ hạ báo cáo, lông mày của Điêu Á Đông dần dần nhăn lại, nhưng không bao lâu, lại chậm rãi dãn ra.