Sơ cấp ngũ ban Bắc Vân học viện là ban cấp nổi danh phế vật, thanh danh tại toàn bộ Bắc Vân học viện đều không tốt.
Học sinh lớp này, lúc khảo thí nhập học chính là bị trắc định tư chất không được, đương nhiên cũng có đặc thù.
Một ít hài tử nhà nghèo không cách nào thanh toán phí tổn học viện, cũng có bị bất đắc dĩ phân đến lớp này.
Dần dà, thanh danh sơ cấp ngũ ban cũng bị truyền ra, ban phế vật, đạo sư phế vật, học sinh phế vật.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mục Vân lại đảm nhiệm đạo sư sơ cấp ngũ ban.
- Xem ra trước mắt, trong những học sinh này, trừ Diệu Tiên Ngữ ra thì thật đúng là không có mấy mầm mống tốt!
Trong lòng Mục Vân cũng có phần buồn vô cớ.
Trước mắt hắn, tình cảnh cũng không tính tốt, cho nên, hắn cần một ít thành viên tổ chức, bồi dưỡng một ít thế lực của mình, mà những học sinh này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
- Tề Minh, đứng vững cho ta, đừng tưởng rằng tên đạo sư phế vật kia của ngươi bị Mạc đại sư nhìn trúng thì địa vị của ngươi sẽ không giống!
Đang lúc Mục Vân đi trên đường, một âm thanh chói tai từ phía trước vang lên.
Tề Minh?
Tên rất quen thuộc?
- Lại là hắn?
Nghe được cái tên này, Mục Vân lại sững sờ.
Gia hỏa này sao lại xui xẻo như vậy, giống như mỗi lần đều bị khi nhục ở trong học viện!
- Cố Thanh, ngươi không nên quá phận, bây giờ Mục đạo sư đã không giống ngày xưa, chỉ là chính ta không còn dùng được, không liên quan đến hắn!
- Ôi cha, Mục đại phế vật kia cho ngươi chỗ tốt gì, hắn vừa có chút tên tuổi thì ngươi đã hận không thể quỳ xuống liếʍ rồi? Tề Minh, ngươi thật đúng là đủ không muốn mặt!
Cố Thanh giễu giễu nói:
- Ta cho ngươi biết, ngươi đừng cho là ta là tên phế vật Điêu Doãn kia, đạo sư của hắn là Cận Đông, đạo sư của ta chính là Điêu Á Đông! Điêu đạo sư là đạo sư cao cấp của học viện chúng ta, Mục Vân ở trước mặt hắn, tính cái rắm!
- Tính cái rắm? Vậy cái rắm ta đây sẽ bắn chết ngươi!
Chỉ là, Cố Thanh vừa nói xong thì phịch một tiếng nổ vang vang lên, một nắm đấm ầm vang rơi xuống, trực tiếp nện ở trên đầu Cố Thanh.
Trong lúc nhất thời, Cố Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
- Mục đạo sư...
- Tề Minh đúng không? Tốt xấu ngươi là đệ tử của ta, thế nào mỗi lần gặp được ngươi đều là dáng vẻ bị người khi dễ!
- Ta...
- Đừng nói!
Mục Vân ngăn Tề Minh lại, ngược lại nhìn về phía Cố Thanh trên đầu sưng lên một cục lớn, cười lạnh nói:
- Lúc trước, khi Điêu Doãn đánh Tề Minh, bản đạo sư cũng đã nói, học sinh của ta chỉ có ta có thể đánh, ai cũng không được, ta tưởng là tin tức này đã truyền ra ngoài, xem ra vẫn còn chưa!
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy trên mặt Mục Vân lộ ra biểu tình hài hước, Cố Thanh không ngừng lùi lại.
Trước đó, Mục Vân là phế vật tay trói gà không chặt, nhưng bây giờ lại là nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, hắn không phải đối thủ của đối phương.
Chỉ là hắn sao có thể nhìn ra được, Mục Vân đã đến cảnh giới nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh.
- Làm gì? Lần trước Điêu Doãn phạm sai, ngươi lại phạm, lần này xem ra ta phải dùng chút thủ đoạn mạnh!
Mục Vân ma quyền hắc hắc, một bộ dáng muốn bắt Cố Thanh khai đao.
- Mục đạo sư, đe dọa học sinh có phải có chút quá mức!
Ngay giờ phút này, sau lưng mấy người, một tiếng cười vang lên.
Người tới là một nam tử mặc võ phục màu lam nhạt, thân cao chừng một thước tám, dáng người tuấn dật cùng với đường nét ưu nhã trên mặt, đều cho người ta một loại cảm giác rất thư thái.
Điêu Á Đông!
Một trong tam đại mỹ nam tử đạo sư của Bắc Vân học viện, càng là đạo sư cao cấp của học viện!
Cùng với Đông Phương Ngọc và Uông Thanh Phong, ba người tự xưng là tam tài tử của học viện, thanh danh hiển hách.
- Quá phận? Học sinh của ngươi nhục nhã học sinh của ta, sao ngươi không nói quá phận?
Mục Vân khẽ nói:
- Điêu đạo sư, quản tốt học sinh của ngươi mới đúng chứ! Học sinh của Mục Vân ta, chỉ có ta có thể quản!
- Ngươi nói gì vậy?
Sắc mặt Điêu Á Đông không thay đổi, nhưng thanh âm lại nâng lên mấy phần:
- Học viện là nơi bồi dưỡng nhân tài, toàn bộ học sinh đều bị đạo sư quản hạt, học sinh của ngươi, sao có thể đặc việt?
- Mà sơ cấp ngũ ban, ở trong lớp sơ cấp đều là hạng chót, người khác tới quản, đã là vinh dự của sơ cấp ngũ ban ngươi!
Mẹ nó!
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân dâng lên lửa giận!
- Còn nữa nói, học viện có đạo sư như ngươi, làm sao có thể dẫn đầu ra học sinh tốt?
- Ngươi...
- Các ngươi đang làm gì đấy?
Lúc Mục Vân muốn xuất thủ thì một tiếng quát đột nhiên vang lên.
- Lục viện trưởng!
- Lục viện trưởng!
Lục Khiếu Thiên chậm rãi đi đến, nhìn Mục Vân và Điêu Á Đông, nhíu mày.
- Chuyện gì?
Lục viện trưởng nhìn thấy Mục Vân, lập tức nhức đầu.
Gia hỏa này, mấy năm qua một mực giữ yên lặng, lúc này thời gian mới bao lâu, thế mà đã liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, đều có quan hệ với hắn.
Mấu chốt là, đối với Mục Vân, hắn đánh không được, chửi không được, sợ đắc tội Mạc đại sư.
- Lục viện trưởng, ngài tới thật đúng lúc! Ta có một chuyện muốn thương lượng với ngài!
Nhìn thấy Lục Khiếu Thiên, Điêu Á Đông mở miệng trước tiên nói:
- Ta nhớ dựa theo quy định của học viện, phàm là đạo sư nhậm chức, liên tục ba năm vẫn y như cũ là đạo sư đê cấp thì sẽ hủy bỏ tư cách đạo sư, năm nay, giống như Mục đạo sư đã liên tục ba năm...
- Khụ khụ...
- Viện trưởng!
Còn chưa đợi Lục Khiếu Thiên mở miệng, Điêu Á Đông đã lần nữa mở miệng nói:
- Đế quốc mở học viện, chính là để mỗi võ giả có thiên phú có thể tiếp nhận dẫn đạo, nếu như Bắc Vân học viện ta mời đến phế vật làm đạo sư, vậy đơn giản là...
- Cái này...
Lục Khiếu Thiên cũng rất đau đầu.
Đạo sư Bắc Vân học viện, ấn tư cách là đạo sư sơ cấp, đạo sư trung cấp, đạo sư cao cấp, đúng là có quy định liên tục ba năm, kiểm tra không đến đạo sư trung cấp sẽ hủy bỏ tư cách.
Chỉ là từ đạo sư sơ cấp khảo hạch đến đạo sư trung cấp, cần đi qua tam quan, hiện tại, vạn nhất Mục Vân không thông qua, bị đuổi ra khỏi học viện, vậy tất nhiên sẽ gây nên Mạc đại sư bất mãn.
- Đạo sư sơ cấp lên tới đạo sư trung cấp, có thể!
Nhưng đang lúc Lục Khiếu Thiên cân nhắc thì Mục Vân lại đột nhiên mở miệng, đồng ý.
- Mục đạo sư, khảo hạch rất nghiêm khắc!
Nhìn thấy Mục Vân hình như không lo lắng chút nào, Lục Khiếu Thiên nhắc nhở:
- Khảo hạch cần đi qua tam quan, cửa thứ nhất tam quan khảo hạch chính là cảnh giới...
Cảnh giới!
Lục Khiếu Thiên nói, lúc này mới kịp cẩn thận quan sát Mục Vân.
Quanh thân khí kình quay xung quanh, hô hấp, khí tức thâm trầm ổn trọng.
Đây là tiêu chí lục trọng Ngưng Mạch cảnh!
Mục Vân đã bước vào đến cảnh giới lục trọng!
- Đa tạ ý tốt của Lục viện trưởng!
Mục Vân chắp tay, nói:
- Chỉ là, quy củ học viện không thể phế, ta nguyện ý tiếp nhận khảo hạch, mà cũng có thể để một ít người ngậm miệng chim lại!
Hừ!
Nghe được Mục Vân ngấm ngầm hại người nói, trong lòng Điêu Á Đông cười lạnh liên tục.
Khoe khoang!
Ai cũng sẽ, Mục Vân, ta sẽ chờ nhìn ngươi xấu mặt.
Gần nửa ngày sau, chuyện Mục Vân muốn tham gia khảo hạch đã truyền ra khắp toàn bộ học viện.