Mà chân nguyên trong cơ thể hắn cũng không phải hắn tự thân hấp thu, mà là Tru Tiên Đồ tản ra, lưu lại trong kinh mạch trong cơ thể.
Sở dĩ che giấu cũng chính là vì thời khắc mấu chốt, đánh gϊếŧ Cận Đông.
Dù sao, Cận Đông tồn tại vẫn là một uy hϊếp.
Giải quyết Cận Đông lại đến đối mặt Đông Phương Ngọc, mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất.
Giờ phút này, kiến thức được Bát Hoang Ngâm cường đại, Mục Vân càng thêm khát vọng môn võ kỹ này.
Võ kỹ hoàng giai cao cấp có thể bộc phát ra lực phá hủy bực này, cả hắn cũng thấy cực ít.
- Vạn pháp vào tâm, tâm tùy mà động!
Ngay vào giờ phút này, Mục Vân cũng không ngừng lại.
Hôm nay, đã bại lộ trước mặt Diệu Tiên Ngữ quá nhiều, vậy thì dứt khoát lấy ra toàn bộ.
Quát khẽ một tiếng, thân thể Mục Vân vặn vẹo quỷ dị, quanh người tràn ra chân nguyên, khí tức cường hãn quanh quẩn không tiêu tan.
Mà xung quanh chân nguyên kia, gợn sóng nhỏ bé xao động, cảm giác nhỏ yếu gần như không thể nhận ra.
Chân nguyên dần dần ngưng tụ quanh người Mục Vân, bị hắn dần dần hấp vào trong lòng bàn tay.
Mà trong tay Mục Vân lại đang chậm rãi ngưng tụ thành bộ dáng một thanh kiếm sắc.
Chân nguyên ngưng vật!
Làm sao có thể?
Cường giả nhục thân bát trọng Tụ Đan cảnh mới có thể làm được chân nguyên ngưng vật, Mục Vân thế mà phát huy ra ngũ trọng.
Nếu như nói trong cơ thể Mục Vân có mang chân nguyên, vẫn chỉ là để người cảm thấy chấn kinh.
Hành động lần này quả thực là nghe rợn cả người!
- Đáng chết!
Sắc mặt Đông Phương Ngọc trở nên có chút khó coi.
Hắn hiện tại kẹt tại nhục thân thất trọng Ngưng Nguyên cảnh đã hơn nửa năm, chỉ kém mở đan điền, chân nguyên ngưng vật.
Thế nhưng Mục Vân lại làm được điểm này tại nhục thân ngũ trọng.
Gia hỏa này, đến cùng là sao làm được!
- Đầu cơ trục lợi, mặc dù ngươi có thể làm đến một bước này, nhưng ngươi dù sao cũng là Ngưng Khí cảnh!
Bước ra một bước, Đông Phương Ngọc song chưởng một kích đẩy chân nguyên trong hình chóp bốn cạnh ra ngoài.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, trong toàn bộ núi rừng vang lên một tiếng nổ vang, cây cối một mảnh lá rụng, mặt đất đều run rẩy lên.
- Thật mạnh!
Cho dù là rời khỏi mấy chục mét, thế nhưng cảm nhận được mặt đất chấn động, Diệu Tiên Ngữ vẫn như cũ trừng lớn hai mắt.
Đây là chiến đấu giữa võ giả nhục thân ngũ trọng và thất trọng ở có thể tạo ra sao?
Cho dù là nhục thân cửu trọng Thông Linh cảnh và nhục thân thập trọng Tụ Khiếu cảnh cũng không nhất định có thể gây nên oanh động như thế.
Di Thiên Ấn và Chân Nguyên Kiếm va nhau với nhau, lực oanh kích mãnh liệt nháy mắt nổ tung, hai bóng người vừa chạm vào đã tách ra.
Tiếng thở dốc trầm thấp từ giữa hai người truyền ra, sắc mặt Đông Phương Ngọc ửng hồng, yết hầu ngòn ngọt, nuốt một tia mùi tanh xuống bụng.
Mà đổi thành một bên, hổ khẩu Mục Vân lần nữa vỡ ra, máu chảy đầy ra.
- Tốt!
Nhìn máu chảy ra trong lòng bàn tay, Mục Vân đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tốt?
Trong lòng Diệu Tiên Ngữ có chút lo lắng.
Giờ phút này, Mục Vân nhìn rõ ràng rơi vào hạ phong, vì sao hắn còn hô tốt?
Diệu Tiên Ngữ sao có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Mục Vân.
Chân nguyên ngưng vật, đúng là võ giả nhục thân bát trọng Tụ Đan cảnh mới có thể làm được.
Sở dĩ Mục Vân có thể làm được là dựa vào tri thức phong phú kiếp trước của hắn, cùng với thân thể của hắn sau khi được Tru Tiên Đồ triệt để cải tạo tư chất.
Có thể nói, chân nguyên ngưng tụ Chân Nguyên Kiếm, tuyệt đối cường đại hơn phàm khí trung phẩm bình thường rất nhiều.
Nhưng mặc dù như thế, cũng vẫn bị Di Thiên Ấn của Đông Phương Ngọc đánh vỡ vụn.
Một phương diện, là bởi vì cảnh giới bây giờ của hắn không bằng Đông Phương Ngọc.
Còn mặt kia, chỉ có thể nói, Bát Hoang Ngâm cường đại, mạnh hơn tưởng tượng của hắn.
Chỉ tiếc, võ kỹ cường hãn như thế lại chỉ bị Đông Phương Ngọc vận dụng bình thường, căn bản không phát huy ra uy lực của ấn.
Người tài giỏi không được trọng dụng!
- Đông Phương Ngọc, võ kỹ cường đại như thế, đặt ở trong tay ngươi thật sự lãng phí, như thế, ngươi còn dám xưng của mình là thiên tài, thực sự buồn cười!
- Hừ, còn mạnh miệng! Đối với việc ta gϊếŧ ngươi, chiếm bảo bối của ngươi, Điêu gia Điêu Á Đông và Uông gia Uông Thanh Phong đều không phải đối thủ của ta!
Sắc mặt Đông Phương Ngọc phát lạnh, trong tay âm thầm chuẩn bị.
Hắn đã nhìn ra, thời khắc này, Mục Vân bị hắn công kích liên tục đã bị thương nặng, chỉ cần thi triển ra một ấn cuối cùng của Bát Hoang Ngâm, Mục Vân nhất định gánh không nổi!
Thắng bại, đã thấy rõ ràng.
Cho dù Mục Vân có nghịch thiên, thì hôm nay, hắn vẫn phải thua ở trong tay mình.
Chỉ trách, Mục Vân quá đắc ý vong hình, không biết thu liễm, không biết thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Thời khắc này, cho dù Mục Vân thi triển đi ra thủ đoạn chân nguyên ngưng vật thì vẫn như trước không phải đối thủ của hắn.
Mà hắn, còn có thủ đoạn càng thêm lợi hại chưa thi triển ra.
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, thân thể Đông Phương Ngọc thẳng tắp như một cây trường thương.
Mà sau lưng của hắn, một chân nguyên ấn ký phiêu nhiên xuất hiện.
Chân nguyên ấn ký kia ban đầu chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, thế nhưng dần dần, không ngừng ngưng tụ, toàn bộ ngưng đầy phía sau lưng Đông Phương Ngọc.
- Mục Vân, ta sẽ để ngươi kiến thức uy lực cường đại nhất của Bát Hoang Ngâm một chút, để ngươi hiểu rõ, cái gì mới là thiên tài!
Thân thể Đông Phương Ngọc lẳng lặng đứng thẳng, thế nhưng lực lượng trong cơ thể lại đang không ngừng tích súc.
Chân nguyên cường hãn, dần dần hội tụ, ngưng tụ từ sau lưng của hắn đến trước người hắn.
Mà chân nguyên kia chậm rãi thành hình lại không ngừng biến đổi hình dạng trong hai tay của hắn.
Cuối cùng, chân nguyên kia ngưng tụ thành một ấn ký hình tròn trước ngực Đông Phương Ngọc.
Trong ấn ký hình tròn, một nửa là màu đen, một nữa là màu trắng, hình thành một Bát Quái Đồ.
- Sinh Tử Hoang Ấn!
Than nhẹ một tiếng, sắc mặt Đông Phương Ngọc nháy mắt đỏ lên, thậm chí khóe miệng đều nhịn không được phun ra một ngụm máu.
- Bát Hoang Ngâm, Phân Ba Ấn, Toái Ấn, vỡ vụn tâm mạch võ giả; Di Thiên Ấn, phá rối khí mạch võ giả, già thiên cái địa; Sinh Tử Hoang Ấn, thì triệt để phán định sinh tử võ giả.
- Mục Vân, mệnh của ngươi, hôm nay ta đến phán, phán sinh tử của ngươi!
Thân thể Đông Phương Ngọc run nhè nhẹ, thế nhưng màu sắc của Sinh Tử Hoang Ấn trước người hắn càng thêm rõ ràng, chân nguyên trong ấn ký cũng càng ngày càng táo bạo, giống như nhịn không được nhảy sắp nhảy ra ngoài.
- Gϊếŧ!
Quát khẽ một tiếng, thân thể Đông Phương Ngọc vọt tới trước, Sinh Tử Hoang Ấn kia theo sát mà động, phong thanh mạnh mẽ.
- Đến hay lắm!
Nhìn thấy Đông Phương Ngọc phát huy ra lực lượng của Sinh Tử Hoang Ấn, Mục Vân cuối cùng cũng triệt để kiến thức được uy lực của Bát Hoang Ngâm.
Hắn cũng không lui lại, không dừng lại.
Hai tay đánh ra, lần này, Mục Vân dự định triệt để chọi cứng.
Trong thân thể của hắn có chân nguyên, là đến từ Tru Tiên Đồ.
Lực lượng chân nguyên trong Tru Tiên Đồ, cường đại xa xa không phải ba ngàn tiểu thế giới này có thể so sánh.
Mà trước đó, chân nguyên ngưng vật chỉ là hắn thí nghiệm.
Lần này, mới thật sự là chân nguyên ngưng vật!
- Không Minh Quyền, Không Minh Chi Thuẫn, Không Minh Chi Nhận!