Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Thượng Thần Đế

Chương 36: Thực Sự Chênh Lệch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng căn bản đều không nghĩ, Cận Đông và Đông Phương Ngọc lại dự định đều không buông tha cho mình!

- Gia gia của ta chính là một trong tam phẩm luyện đan sư của Bắc Vân thành, còn chấp sự ngoại môn Thánh Đan tông, các ngươi...

- Gϊếŧ ngươi, sẽ không ai biết chuyện này!

Đông Phương Ngọc vẫn luôn không mở miệng, mỉm cười nói khẽ:

- Diệu Tiên Ngữ, không nghĩ tới, ngươi thật đúng là ngây thơ!

- Đông Phương đạo sư...

Đông Phương Ngọc nổi tiếng là một trong thành ba đại đạo sư đẹp trai nhất Bắc Vân học viện, là thần tượng trong lòng ngàn vạn thiếu nữ.

Diệu Tiên Ngữ không nghĩ tới, Đông Phương Ngọc lại là loại người trong ngoài không giống nhau.

Tâm của hắn thật là ác độc!

- Mục Vân, không nghĩ tới, im lặng mười năm, ngươi lại cấp tốc quật khởi trong thời gian mấy ngày gần đây, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Đông Phương Ngọc không tiếp tục để ý tới Diệu Tiên Ngữ nữa, nhìn Mục Vân, khẽ cười nói:

- Ta cũng không muốn làm đau ngươi, ở trước mặt ta, ngươi cũng không cần phản kháng đi? Ngoan ngoãn lấy ra bảo bối trên người ngươi, nếu không thì, ngươi, một phế vật, làm sao có thể một bước lên trời?

Bảo bối?

- Đông Phương Ngọc, ta và ngươi cũng không thù oán, người đứng phía sau màn không phải ngươi, chỉ sợ là hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh kia?

- Ngươi không cần lôi kéo ta, ta tự sẽ nói cho ngươi, không sai, chính là hai người Mục Phong Thanh và Mục Phong Nguyên, hai lão già này chính là tốn một ngàn khối linh thạch hạ phẩm đến mời ta gϊếŧ ngươi, dù sao ngươi cũng là người chết, nói cho ngươi biết cũng không sao!

Quả nhiên là hai lão bất tử này.

Đông Phương Ngọc đã nói ra những này lời, điều đó đủ để chứng minh, hắn là chuẩn bị gϊếŧ chết mình.

- Diệu Tiên Ngữ, đi đi!

- Mục đạo sư...

- Ngươi không đi, chúng ta đều phải chết, ngươi đi, chí ít có thể khiến người ta biết, Đông Phương đạo sư đẹp như mỹ nhân, nhưng thật ra là một gia hỏa mặt người dạ thú!

- Ngươi...

Giờ phút này, Đông Phương Ngọc nghe được Mục Vân còn có tâm tình nói đùa hơi tức giận nói:

- Đi? Ta đã lộ diện, hai người các ngươi hiện tại, đều không cần đi!

- Mục đạo sư, ta sẽ không đi!

Mẹ nó!

Nghe được Diệu Tiên Ngữ nói như chém đinh chặt sắt, đáy lòng của Mục Vân chỉ muốn chửi thề.



Tiểu nha đầu này là đầu óc bị hỏng, sở dĩ Mục Vân muốn để nàng đi vì: Thứ nhất là đối mặt với Đông Phương Ngọc, giờ phút này, hắn thật không có cái gì nắm chắc. Thứ hai, là hắn hi vọng vạn nhất, nếu hắn thật chết rồi, Diệu Tiên Ngữ có thể mang tin tức này tung ra ngoài. Thứ ba là hắn có một ít át chủ bài, cũng không muốn để Diệu Tiên Ngữ biết được.

- Cận Đông, chặn đứng tiểu nha đầu kia, Mục Vân, để ta tới đối phó!

Đông Phương Ngọc ra lệnh một tiếng, người đã xông ra ngoài.

Hắn hiểu được, thời khắc này, Mục Vân vừa trải qua mấy lần chiến đấu, thực lực đã hạ xuống hơn phân nửa.

Cho hắn thời gian, ngược lại để hắn khôi phục, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nhất định phải dùng thế sấm rền gió cuốn gϊếŧ hắn.

Mà bên kia, Cận Đông nhìn chằm chằm Diệu Tiên Ngữ, vọt tới rất nhanh bên cạnh nàng.

Hắn cũng không định gϊếŧ Diệu Tiên Ngữ.

So thực lực, hắn tự nhận mình không phải đối thủ của Đông Phương Ngọc.

Nếu như sau khi Đông Phương Ngọc gϊếŧ người đoạt bảo, muốn một mình độc chiếm, vậy hắn thật sự chỉ có thể lãng phí sức lực, không thu được gì.

Chỉ cần có Diệu Tiên Ngữ ở đây, Đông Phương Ngọc muốn xuống tay với hắn, cũng phải suy nghĩ một hai.

- Diệu Tiên Ngữ, ta biết gia gia ngươi là Diệu Thiến đại sư, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, nếu ngươi phản kháng, ta sẽ khiến ngươi muốn chết không xong!

Dáng vẻ Cận Đông khôi ngô, hai mắt hắn trừng lớn nhìn Diệu Tiên Ngữ, đe dọa.

Diệu Tiên Ngữ hiểu, giờ phút này, tất cả hi vọng của nàng đặt trên người Mục Vân, nàng cũng không còn hi vọng nhảy nhót.

Mà bên kia, Đông Phương Ngọc mặc một bộ trang phục màu trắng, bộ y phục trắng hơn tuyết, tóc dài phất phới, đánh ra một quyền trực tiếp oanh về phía Mục Vân.

- Phá Ngọc Quyền, Ngọc Toái!

Mục Vân cũng đấm ra một quyền, không chút nào lưu thủ.

Hai nắm đấm trong chốc lát đυ.ng vào nhau, răng rắc một tiếng vang lên, mặt đất dưới lòng bàn chân hai người rạn nứt ra.

Mặc dù Mục Vân là nhục thể ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, thế nhưng lực lượng của hắn hơn hai vạn cân, không chút nào kém hơn võ giả có cảnh giới nhục thể lục trọng.

Mà bản thân Đông Phương Ngọc chính là võ giả thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, sức mạnh Chân Nguyên khủng bố không nói, thân thể của hắn còn cực kỳ rắn chắc.

Chỉ là dưới một cú va chạm vừa rồi, đã có thể nhìn ra cao thấp.

Mặc dù Mục Vân có lực lượng nhục thân cường đại, nhưng so với chân nguyên, thực sự là yếu ớt.

Dưới một quyền va chạm vừa rồi, nhìn như hai người không phân cao thấp, nhưng Mục Vân lại kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay rách ra, từng giọt máu nhỏ xuống.

- Sức mạnh nhục thân và khí kình đơn thuần như thế nào so với chân nguyên, Mục Vân, điểm này, ngươi hẳn phải biết, ngạnh kháng với ta, không khác nào lấy trứng chọi đá!

Đông Phương Ngọc mỉm cười, không thèm để ý chút nào.

Thời khắc này Mục Vân, ở trước mặt hắn, chính là một con dê đợi làm thịt, hắn có thể tùy ý tàn phá bừa bãi, toàn bằng tâm ý.

- Hiện tại đắc ý vẫn còn quá sớm một chút!

Mục Vân cắn chặt răng, không nói hai lời, bước ra một bước, lực lượng khí kình phát huy đến cực hạn.



Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa bước vào đến Ngưng Mạch cảnh, dùng khí kình dưỡng mạch.

Nhưng kinh mạch của hắn sau khi trải qua một lần gột rửa trong Tru Tiên Đồ đã trở nên vô cùng bền bỉ.

Đây cũng là vì sao, vào thời điểm hắn đối mặt với bốn tên mặc áo bào đen, có thể dùng lực lượng bản thân cường ngạnh đối kháng.

Chỉ dựa vào nhục thân, khí kình lực lượng, dưới nhục thể thất trọng, không người nào là đối thủ của hắn.

Mà phòng ngự đơn thuần cũng giống như vậy!

Chỉ là, Đông Phương Ngọc không phải nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, mà là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!

Ngưng tụ chân nguyên, chân nguyên phá lực!

Đây chính là lý do Chân Nguyên cảnh mạnh mẽ.

- Phế vật chính là phế vật, dù ngươi dựa vào bảo vật, ngươi cũng vẫn là một phế vật!

Đông Phương Ngọc nhìn thấy Mục Vân vẫn hồ đồ ngu xuẩn như thế, hắn lười biếng dài dòng, hai tay hắn chắp sau lưng, ầm vang đánh ra.

Chỉ là giờ phút này, trên hai tay Đông Phương Ngọc có chân nguyên lưu động, một cỗ sức mạnh rõ ràng mạnh hơn khí kình không chỉ mấy lần, không ngừng tích tụ lại.

- Bát Hoang Ngâm!

Khẽ quát một tiếng, hai chưởng đẩy ra, một tiếng rống trầm thấp đột nhiên từ truyền ra trong cơ thể Đông Phương Ngọc, giống như Thương Long cổ xưa vô cùng sống động.

Bành...

Trong chớp mắt, tiếng rống kia vang lên, chấn nhϊếp lòng người.

Mà khi Đông Phương Ngọc đã xuất hiện ở trước người Mục Vân, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, hắn đột nhiên mất khống chế run rẩy lên.

- Mục đạo sư...

Thấy cảnh này, Diệu Tiên Ngữ biến sắc.

Mặc dù nàng chỉ là nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, nhưng nàng biết điểm cường đại của thất trọng Ngưng Nguyên cảnh

Bước vào thất trọng, võ giả mới xem như là đăng đường nhập thất, mới xem như đạt được thành tựu.

Dù sao Mục Vân chỉ là ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, mà Đông Phương Ngọc lại là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, chênh lệch này quá lớn.

Phốc...

Lực lượng khí kình của Mục Vân chưa chạm vào người của Đông Phương Ngọc, đã bị chân nguyên của Đông Phương Ngọc đánh trúng, trong miệng phốc một cái, phun ra rất nhiều máu.

Bát Hoang Ngâm!

Thật mạnh!

Cho dù hắn có kiến thức rộng rãi của kiếp trước, giờ phút này, hắn tận mắt thấy uy lực của Bát Hoang Ngâm, Mục Vân vẫn rất sững sờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »