Chương 33: Chém Gϊếŧ (1)

- Con riêng? Thân phận con riêng tính là gì!

Dứt bỏ những ký ức đau thương này, Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:

- Một ngày nào đó, ta sẽ trở thành đứa con riêng mạnh nhất Nam Vân Đế Quốc, để Mục gia, cầu xin ta trở về!

Câu nói này đặt ở trong miệng người bên ngoài, Diệu Tiên Ngữ nhiều nhất là cười lạnh một tiếng.

Nhưng giờ phút này, nàng đối mặt với Mục Vân lại hoàn toàn cười không nổi.

Có lẽ có một ngày, Mục Vân thật có thể làm được!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến Diệu Tiên Ngữ cảm thấy kinh hãi.

Nam Vân thành, chính là đế đô Nam Vân Đế Quốc, Mục gia là gia tộc cường đại tiếng tăm lừng lẫy khắp Nam Vân Đế Quốc, gia tộc này có vô số võ giả vượt qua cảnh giới nhục thể thập trọng.

Mục Vân muốn đi đến một bước kia, khó khăn cỡ nào!

- Đi thôi!

Sau khi hắn giải quyết hết mười mấy con sói săn yêu đan, tiếp tục tiến lên đi sâu vào trong.

- Mục đạo sư, phía trước có thể sẽ xuất hiện yêu thú cấp sáu...

- Ta biết!

- Vậy ngươi...

- Hắc hắc, không tiến vào càng sâu, sao có thể bức những tên chó săn kia hiện thân!

“Chó săn? Có người theo dõi bọn hắn?”

- Không nên quay đầu lại!

Diệu Tiên Ngữ vừa định quay lại nhìn, Mục Vân đột nhiên nói:

- Từ khi rời khỏi Bắc Vân thành đến bây giờ, bọn hắn đã đi theo chúng ta, trên tay đạo sư còn chưa từng dính máu sao!

Mục Vân thấp giọng nói, không ngừng đi vào sâu trong dãy núi…

- Đi, tiếp tục theo sau ta!

Nhìn thấy Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ tiếp tục tiến lên đi vào trong sâu, lông mi lão đại hiện lên tia vui mừng, nhịn không được quát.

- Không nghĩ tới Mục Vân thế mà đã tiến vào nhục thể ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, nhìn sức mạnh nhục thân của hắn, hình như đã vượt xa cường giả cùng cảnh giới!

Đông Phương Ngọc hơi kinh ngạc.

Nhưng vẫn còn may, may là hắn chú ý tới Mục Vân, nếu không, đợi đến khi Mục Vân trong lúc vô tình trưởng thành đến tình trạng có thể uy hϊếp hắn, thì đã muộn!

- Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, võ giả bình thường cũng chỉ nắm giữ sức mạnh vạn cân, nhìn sức mạnh của Mục Vân chỉ sợ ít nhất là hai vạn cân, gia hỏa này, lực lượng nhục thân so với cường giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh bình thường đều mạnh hơn!

- Tuy nói như thế, nhưng dù sao hắn chỉ là Ngưng Khí cảnh!

Đông Phương Ngọc bật cười lớn, không thèm để ý chút nào.

Hôm nay, vô luận như thế nào, Mục Vân đều phải chết!



Ầm...

Nương theo tiếng vang ầm vang lên, hai con Liệt Hỏa Song Đầu Sư ầm vang ngã xuống đất.

Liệt Hỏa Song Đầu Sư là yêu thú cấp sáu, da lông toàn thân đều có màu đỏ lửa, tính tình của nó rất là hung bạo.

- Hô hô...

Mục Vân thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống đất, sắc mặt hắn tái nhợt nói:

- Tiên Ngữ, mau giúp ta một chút, hiện tại ta đã hết sức lực, làm hộ pháp cho ta!

- Vâng!

Diệu Tiên Ngữ đi đến bên người Mục Vân, quan tâm hỏi:

- Mục đạo sư, ngài không có sao chứ?

- Không có việc gì, chỉ là tiêu hao quá lớn, hiện tại, chỉ sợ ngươi đều có thể dễ như trở bàn tay đánh gϊếŧ ta, nhưng khôi phục một lát, chắc sẽ tốt hơn một chút, hiện tại, chúng ta không cần tiến lên tiếp cứ nghỉ ngơi tại chỗ đi!

Mục Vân nói mấy câu đó xong, lại từng ngụm từng ngụm thở dồn dập, lộ ra dáng vẻ rất mỏi mệt.

- Hắc hắc, nghỉ ngơi, ta sẽ để ngươi nghỉ ngơi thật tốt!

Đang lúc hai người trò chuyện, một âm thanh trêu tức hì hì vang lên, bốn nhân ảnh từ bốn phương tám hướng xúm lại .

- Các ngươi là ai?

Diệu Tiên Ngữ nhìn bốn người bất ngờ xuất hiện, nàng biến sắc, đứng thẳng người, che chắn trước người Mục Vân.

- Hắc hắc, tiểu nha đầu, đừng quản chúng ta là ai, chỉ cần ngươi thành thật đợi ở một bên, một hồi gϊếŧ xong tên Mục Vân này, phục vụ lão gia ta mấy cái thoải mái, ta sẽ cân nhắc, tha cho ngươi một mạng!

Một người áo đen cười hắc hắc, trong mắt sáng lên tia sáng, gắt gao nhìn chằm chằm ngực Diệu Tiên Ngữ.

- Lão thất, tốc chiến tốc thắng!

- Đã hiểu, thưa lão đại!

Nghe đại ca lên tiếng, lão thất đi lên phía trước, nhìn Mục Vân cười nói:

- Tiểu tử, ngươi xác thực rất lợi hại, nhưng đầu óc không đủ dùng!

- Đi vào Bắc Vân sơn mạch lịch luyện, làm sao lại dùng hết sức mạnh? Phải biết, trong Bắc Vân sơn mạch, nguy hiểm nhất không phải là yêu thú, mà là con người!

Trong tay lão thất xuất hiện môt cây chủy thủ, hắn cười hắc hắc nói:

- Lần sau cần phải ghi nhớ, không đúng, là kiếp sau!

Bốn người bám theo hai người Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ đã được một đoạn, chính là chờ đợi thời cơ này.

Liệt Hỏa Song Đầu Sư là yêu thú cấp sáu, đều mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới.

Mà Mục Vân đối mặt với hai con.

Dù hắn có sức mạnh vô cùng lớn, giờ phút này cũng sẽ hoàn toàn bị phế.

Không nói hai lời, giơ cánh tay lên, một cỗ khí kình đánh ra, Diệu Tiên Ngữ ngăn ở trước người Mục Vân nháy mắt bị đẩy ra.

- Tiểu tử, có người mua mạng của ngươi, chết cũng đừng trách chúng ta!



Sắc mặt lão thất phát lạnh, chủy thủ trong tay, hiện lên một đạo ánh sáng bạc, nháy mắt rơi xuống.

Phốc phốc!

Sau một khắc, âm thanh vũ khí sắc bén xẹt qua thân thể vang lên, máu tí tách rơi trên mặt đất.

Chỉ là, giọt máu kia không phải chảy ra từ trên thân Mục Vân, mà là lão thất!

- Lão thất!

- Lão thất!

- Lão thất!

Mọi việc xảy ra quá nhanh, ba người khác căn bản không kịp phản ứng, chính là nhìn thấy cổ lão thất cuồn cuộn chảy ra máu tươi, chắn đều không chận nổi.

- Đúng vậy, Bắc Vân sơn mạch, nguy hiểm nhất không phải là yêu thú, mà là con người, nhưng ngươi cũng không coi là người!

Thanh chủy thủ trong tay Mục Vân lóe lên huyết quang, hắn mỉm cười, đứng dậy.

- Mấy người các ngươi cũng đã đi theo một ngày, có cảm thấy mệt không?

Tùy ý đem chủy thủ ném xuống đất, Mục Vân nhàn nhã nói:

- Nói đi, là vị đại năng nào dùng tiền mời các ngươi đến, ở Bắc Vân thành, người muốn gϊếŧ Mục Vân ta, chắc không nhiều lắm đâu!

Đáng chết!

Cho tới giờ khắc này, lão đại, lão tam, lão ngũ mới biết được, bọn hắn vốn đã bị Mục Vân phát hiện từ lâu.

Gia hỏa này vẫn luôn đùa nghịch bọn hắn!

- Hừ, chúng ta quan sát ngươi một ngày, dù bây giờ ngươi còn ẩn giấu sức mạnh, cũng không phải trạng thái toàn thịnh, ba người chúng ta đều là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, ngươi chỉ mới bước vào Ngưng Khí cảnh, gϊếŧ ngươi, dễ như trở bàn tay!

- Vậy các ngươi còn đứng ngây đó làm gì?

- Lên!

Ba người này nhìn thấy Mục Vân lớn lối như thế, trong lòng bọn hắn dâng lên cảm giác bị khinh thường sỉ nhục, cùng nhau tiến lên.

Diệu Tiên Ngữ đứng ở một bên, đều sẵn sàng đánh lại công kích của ba người này.

Nàng hiểu rõ, thời khắc này, nàng chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, đừng để ba người này bắt được mình, uy hϊếp Mục Vân.

- Vừa vặn dùng các ngươi luyện tay một chút!

Kiếp trước, Mục Vân thân là Tiên Vương chí cao vô thượng của ngàn vạn đại thế giới, kỹ xảo chiến đấu có thể nói là đạt tới đỉnh cao.

Chỉ là ở thế giới này, kỹ xảo chiến đấu của hắn như cũ nhưng tốc độ nhạy bén của thân thể lại không còn giống như ngày xưa.

Cho nên, hắn cần chiến đấu để không ngừng tăng lên.

- Lạc Vân Kiếm Quyền, Lạc Sơn Thức!

Quát khẽ một tiếng, lòng bàn tay của hắn đâm ra một thanh kiếm.

Một thức này, Diệu Tiên Ngữ cũng không lạ lẫm, lần trước, Mục Vân chính là sử dụng một chưởng này vào thời khắc sống còn, chém nổ tung phần bụng của Cận Đông.