Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Thượng Thần Đế

Chương 29: Giải Trừ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Viện trưởng, ngươi không phải đùa chúng ta chơi chứ?

Nghe được Lục Khiếu Thiên nói vậy, một đệ tử liều mạng đặt câu hỏi nói.

Bị Lục Khiếu Thiên trừng mắt liếc, người học sinh kia thành thật ngồi xuống chỗ ngồi.

- Mọi người hãy hoan nghênh đạo sư mới tới, Tần đạo sư!

Tần đạo sư?

Không ngờ là Tần đạo sư!

Toàn bộ học viện, chỉ có một Tần đạo sư, đó chính là Tần Mộng Dao!

Mỹ nữ băng sơn - Tần Mộng Dao Tần đạo sư lại đến dạy bảo lớp bọn hắn, toàn bộ học sinh ban cấp nháy mắt mắt trợn tròn, nhìn bóng người ở cửa phòng đang chậm rãi tiến vào!

Chỉ là, kinh ngạc nhất lại là Mục Vân. Tần Mộng Dao, tiểu thư Tần gia lại lại đạo sư Bắc Vân học viện?

Nhìn bóng người hơi quen thuộc kia, Mục Vân biết, Lục Khiếu Thiên không nói đùa.

- Tốt! Tốt!

- Hoan nghênh Tần đạo sư, nhiệt liệt hoan nghênh Tần đạo sư!

- Có Tần đạo sư dạy bảo chúng ta, lớp chúng ta lại không còn phải lên lớp ngủ nữa!

Đột nhiên, toàn bộ ban cấp nháy mắt vỡ tổ, một ít học sinh nam đã nhịn không được đứng dậy, nhảy cẫng hoan hô.

Tần Mộng Dao!

Nhưng nghe được tin tức này, Đông Phương Ngọc chưa rời khỏi ban cấp, sắc mặt trầm lại, ngơ ngác tại chỗ.

Tần Mộng Dao, tại Bắc Vân học viện được xưng là đạo sư đẹp nhất, mặc dù trên mặt mang khăn che mặt, nhưng không có người nào hoài nghi nàng đẹp. Mà Đông Phương Ngọc hắn đã từng nhiều lần mời Tần Mộng Dao đến ban cấp hắn phụ trách đảm nhiệm đạo sư, thế nhưng Tần Mộng Dao vẫn luôn lấy nàng sống không quá hai mươi tuổi làm cớ, không nguyện ý đi. Lần này, không ngờ đi vào ban cấp của Mục Vân, đi vào ban cấp của tên phế vật này!

Đông Phương Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi.

- Chào mọi người, từ hôm nay trở đi, ta sẽ cùng Mục Vân đạo sư dạy bảo mọi người!

Đứng ở trước bục giảng, lần này, Tần Mộng Dao cũng không mang theo khăn che mặt, mỉm cười khuynh thành làm cho học sinh dưới đài, nháy mắt si mê.

Đẹp!

Cho dù đã từng thấy bộ dáng Tần Mộng Dao mỉm cười, nhưng Mục Vân vẫn như cũ cảm giác, rất đẹp!

Mà trước đó, trong nụ cười của Tần Mộng Dao còn mang theo một ít bi ai, nhưng bây giờ, bi ai đó đã biến mất, nàng đẹp giống như triệt để nở rộ ra.

- Mọi người biết đó, trước đó ta mắc bệnh nan y, sống không quá hai mươi tuổi, thế nhưng bệnh nan y trong cơ thể ta đã được Mục đạo sư của các ngươi chữa trị, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, ta hi vọng cùng mọi người cùng nhau cố gắng, cố lên!

Cái gì!

Toàn bộ ban cấp nháy mắt oanh động.

Trước đó, Tần Mộng Dao tại Bắc Vân học viện được công nhận là đệ nhất mỹ nữ, chỉ tiếc là tất cả mọi người của Bắc Vân thành đều biết, nàng chú định sống không quá hai mươi tuổi.

Mà bây giờ, nghe được thân thể Tần Mộng Dao đã khôi phục, bệnh dữ được chữa trị, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm.



Nhưng chuyện làm cho bọn hắn kinh ngạc lại là, người chữa khỏi bệnh của Tần Mộng Dao là Mục Vân.

Nhìn thấy học sinh xung quanh nhìn chằm chằm mình như nhìn quái vật, Mục Vân ho khan một tiếng.

- Tên phế vật này, thế nào đột nhiên biến thành lợi hại như vậy!

Ngoài phòng học, nghe vậy, sắc mặt Cận Đông hơi trắng bệch nói.

- Phế vật?

Đông Phương Ngọc cười khẩy:

- Hắn là phế vật, vậy thì ngươi tính là cái gì?

Nghe đến lời này, Cận Đông run run cúi đầu xuống, không dám mạnh miệng.

- Đông Phương thiếu gia, chuyện hôm nay cũng không thể bỏ qua như vậy được!

- Thế nào? Ha ha...

Trường sam bạch sắc của Đông Phương Ngọc không gió tự bay, lạnh nhạt nói:

- Cận Đông, ta chuẩn bị có chuyện tốt, không biết ngươi có dám làm hay không?

- Cái gì việc phải làm?

- Có người ra giá cao mua đầu người của Mục Vân, năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, ngươi có dám hay không?

Đông Phương Ngọc đột nhiên mở miệng.

- Dám!

Cận Đông ngạnh cái đầu, khẽ nói:

- Hôm nay là ta chủ quan, nên mới bại bởi hắn, gϊếŧ hắn, dễ như trở bàn tay. Chỉ là, gϊếŧ tên phế vật này sẽ không chỉ có một mình ta đúng không?

Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè của Cận Đông, Đông Phương Ngọc cũng không rõ ràng.

- Đương nhiên sẽ không, vì đảm bảo vạn vô nhất thất, còn có ba vị võ giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, mà thời khắc mấu chốt, còn sẽ có một sát thủ trợ giúp các ngươi!

- Tốt!

Cận Đông nuốt thở ra một hơi, đáp:

- Chỉ cần có cơ hội, Mục Vân, ta tất phải gϊếŧ!

Nhìn Mục Vân trong phòng học mang nụ cười trên mặt, sắc mặt Đông Phương Ngọc lạnh dần. Mặc dù không biết Mục Vân làm như thế nào cấu kết với Tần Mộng Dao, thế nhưng Tần Mộng Dao ngay cả mặt mũi của hắn cũng không cho, vậy mà gia nhập đến ban của phế vật Mục Vân, quả thực là cho hắn một bàn tay.

Toàn bộ Bắc Vân học viện, ai không biết Đông Phương Ngọc hắn cố ý đối với Tần Mộng Dao.

Chỉ là thời khắc này Mục Vân hoàn toàn không biết, hắn đã đắc tội với một trong tam đại mỹ nam tử của Bắc Vân học viện - Đông Phương Ngọc.

- Mục đạo sư!

Vừa tan học, một mùi thơm ngát úp vào mặt, Diệu Tiên Ngữ lắc lư bộ ngực đi đến trước người Mục Vân.

- Mục đạo sư, lần trước trên lớp học, Mục đạo sư diễn giải thực sự rất đặc sắc, học sinh còn có chút không biết rõ, muốn thỉnh giáo một chút!



Thỉnh giáo?

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân cười hắc hắc nói:

- Thỉnh giáo? Có thể, nhưng đạo sư ta đang muốn đi Bắc Vân sơn mạch hái chút dược thảo, ngươi có muốn đi hay không?

- Được!

Diệu Tiên Ngữ không chút nghĩ ngợi nói.

Mục Vân đầu to lên, hắn không ngờ Diệu Tiên Ngữ lại sảng khoái đáp ứng như vậy. Bắc Vân sơn mạch là một sơn mạch lân cận Bắc Vân thành, sơn mạch kéo dài vạn dặm, không biết sâu cạn, trong đó yêu thú tầng tầng lớp lớp, cực kỳ nguy hiểm. Mục Vân chỉ muốn hù dọa tiểu nha đầu này một chút, nào biết được nàng thế lại tuyệt không sợ như thế.

- Mục đạo sư, vậy thì quyết định như thế, ngày mai gặp!

Diệu Tiên Ngữ phất phất tay, lắc lắc bờ mông gợi cảm, dần dần rời khỏi.

- Học viện, thật là một nơi tốt!

Nhìn Diệu Tiên Ngữ dần dần rời khỏi, Mục Vân không khỏi cảm thán nói.

- Xem được không?

- Rất được...

- Sắc phôi!

- Hả?

- Khó coi...

- Phong cảnh học viện, quả nhiên là khó coi!

Khi nhìn thấy người sau lưng, Mục Vân lập tức sửa lời.

Tần Mộng Dao nhếch miệng, khẽ nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, sơ cấp ngũ ban ta và ngươi cùng nhau dẫn đầu, đầu tiên, với tư cách đạo sư của "Ban phế vật" này, Mục đại đạo sư, có phải ngài nên suy nghĩ một chút, nên làm gì để triệt tiêu danh xưng ban phế vật này hay không?

- Đúng vậy, Tần đạo sư nói đúng, chuyện này, chỉ hi vọng Tần đạo sư bắt đầu làm, ta chờ mong ngài đến, thay đổi ban cấp của ta!

- Ngươi đứng lại!

Nhìn thấy Mục Vân muốn chạy, Tần Mộng Dao hơi cắn, khẽ nói:

- Ngươi là chủ đạo sư của sơ cấp ngũ ban, chuyện này, ngươi không thể đổ cho người khác, Mục đại thiên tài!

- Ta cũng không phải thiên tài!

Mục Vân khoát khoát tay, ngược lại nói:

- Tần đại tiểu thư, ngươi nói quái bệnh trên người ngươi đã được chữa trị triệt để, hôn sự giữa hai chúng ta...

Nghe được Mục Vân lời này, Tần Mộng Dao hơi đỏ mặt, có vẻ hơi co quắp.

Trước đó, nàng vẫn cho rằng Mục Vân là một đầu gỗ phiền phức, nhu nhược không chịu nổi, nếu không phải nàng chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, vụ hôn nhân này, căn bản không có khả năng tồn tại.
« Chương TrướcChương Tiếp »