Chương 2: Muốn Chỉnh Ta?

Nhưng thời gian vạn năm, đối với những lão già chưởng quản ngàn vạn đại thế giới kia mà nói cũng chỉ là một nháy mắt, trở về báo thù, mình có rất nhiều thời gian!

Nghĩ đến kiếp trước thân là Tiên Vương chí cao vô thượng nhưng lại bị một đám tiểu nhân gian trá mưu hại, trong lòng Mục Vân nổi lên nộ khí.

Nhìn thấy Mặc Dương còn đang cười ha ha, khóe miệng Mục Vân hơi vểnh, xem ra, đám con nít này, không cho bọn hắn một chút giáo huấn thì thật là có lỗi với “Mục Vân” chỉ biết bị ức hϊếp kia!

Chỉ là, không thể không nói, thân thể của “Mục Vân” này thật đúng là yếu không tưởng nổi!

Mười chín tuổi, nhưng nhục thân của Mục Vân chỉ mới Thối Thể cảnh nhất trọng, tay trói gà không chặt, cũng khó trách những học sinh này cả gan làm loạn trong lớp của hắn như thế.

- Mục đạo sư, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của học sinh đấy!

Đang lúc Mục Vân nhìn chằm chằm Mặc Dương, chuẩn bị giáo huấn gia hỏa này thật tốt thì một giọng nữ nũng nịu đột nhiên vang lên.

Một nữ học sinh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cười ngọt ngào, nhìn chằm chằm Mục Vân, âm thanh ngọt ngào nói:

- Mục đạo sư, học sinh không rõ, vì sao khi luyện chế Bách Linh Đan phải cho thêm Khô Diệp Thảo?

Ánh mắt từ trên người Mặc Dương chuyển tới trên người nữ sinh đặt câu hỏi, trong mũi của Mục Vân kém chút phun máu ra ngoài.

Ánh mắt hung hăng quét qua trước ngực của nữ sinh kia, trong lòng Mục Vân chỉ có một từ!

Đồng nhan cự nhũ! (Mặt học sinh, thân hình phụ huynh)

Một bộ áo váy thấp ngực không có cách nào che lấp sơn phong rộng lớn mạnh mẽ của nữ sinh, tóc đuôi ngựa thật dài thẳng đến eo, bờ eo thon uyển chuyển, quả thực nhìn đã muốn đứt, thực sự khó có thể tưởng tượng, cái eo thon này làm sao có thể tiếp nhận trọng lượng của bộ ngực như thế.

Dưới chiếc váy ngắn lộ ra một cặp đùi đẹp, nhìn qua xinh đẹp như ngọc thô.

Tiểu nha đầu này lớn lên tuyệt đối là hại nước hại dân!

Chỉ là, Mục Vân biết, tiểu nha đầu tên Diệu Tiên Ngữ này thật sự là một tiểu yêu tinh hố người chết không đền mạng.



Mục Vân biết, đây cũng là một âm mưu của những học sinh này muốn làm khó hắn, muốn làm cho hắn xấu mặt.

Luyện đan?

Mục Vân cười!

Muốn chỉnh ta?

Không có cửa đâu!

Đường đường là Tiên Vương chí cao của ngàn vạn đại thế giới, luyện đan, luyện khí, đối với Mục Vân chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, mà nơi này chỉ là Thiên Vận đại lục trong ba ngàn tiểu thế giới mà thôi.

Chỉ là, nghe được Diệu Tiên Ngữ đặt câu hỏi, rất nhiều đồng học trong lớp học cũng đều cười.

Cười rất âm trầm.

Vấn đề này, nhìn như đơn giản nhưng lại có tầng giải thích sâu nhất, bọn hắn tin tưởng, dùng tri thức dự trữ của Mục Vân có thể đưa ra đáp ra mới là lạ!

Mười mấy học sinh đều đang đợi lấy người đạo sư này của bọn hắn lần nữa làm trò cười cho thiên hạ, sớm đã là thói quen của bọn hắn, nhìn lúc Mục Vân bối rối đáp không được vấn đề.

- Bách Linh Đan là nhất phẩm đan dược, đối với võ giả bước vào nhục thân nhị trọng Đoán Cốt cảnh, có thể đề cao cốt chất của bọn hắn, từ đó khi bước vào đến nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh giới, tính bền dẻo của gân mạch sẽ càng thêm viên mãn.

Mục Vân chậm rãi đàm đạo:

- Bách Linh Đan từ Khô Diệp Thảo, Bách Linh Hoa cùng với Quế Mộc Căn ba vị thảo dược kết hợp với nhau luyện chế, Bách Linh Hoa linh khí qua đủ, cho nên cần Quế Mộc Căn đến tổng hợp. Nhưng Quế Mộc Căn vị đắng, cay đắng sẽ ảnh hưởng tính chất linh khí của Bách Linh Hoa, trùng hợp Khô Diệp Thảo có thể loại trừ khí đắng của Quế Mộc Căn. Mà điểm quan trọng nhất, Khô Diệp Thảo nhìn như chỉ chứa tính chất khô héo, nhưng ẩn chứa sinh mệnh lực cường đại ở gốc rễ của nó, gia nhập trong đó, càng có thể làm cho linh tính của Bách Linh Hoa và Quế Mộc Căn kết hợp hoàn mỹ, đề cao dược hiệu cho Bách Linh Đan!

- Tiểu mỹ nữ, ta nói đúng hay không?

Mục Vân tiêu sái cười một tiếng, mang theo khıêυ khí©h nhìn chằm chằm bộ ngực cao vυ"t của Diệu Tiên Ngữ.

Nhìn thấy dáng vẻ Mục đạo sư ngày thường đần độn chậm rãi mà nói, một đám học sinh nghẹn họng nhìn trân trối. Từ trước đến nay, Mục đạo sư nói mấy câu sẽ đỏ mặt sao giờ lại đột nhiên đổi tính rồi?



Đan dược, không phải ai cũng có thể luyện chế. Bối cảnh của Diệu Tiên Ngữ khác biệt, từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú luyện đan, tất cả mọi người muốn từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra, có phải Mục đạo sư này đang nói bậy hay không?

- Tính ngươi trả lời!

Diệu Tiên Ngữ thở phì phì quệt mồm, ngực không ngừng chập trùng, một trận sóng cả càn quét...

Nhưng Mục đạo sư ngày thường đần độn đờ đẫn, Mục đại ngốc qua, hiện tại lại có thể đáp ra vấn đề này, thực sự làm cho người ta có phần khó có thể lý giải được.

Vấn đề này nhìn như đơn giản, thế nhưng Khô Diệp Thảo có thể xúc tiến linh tính của Bách Linh Hoa và Quế Mộc Căn kết hợp hoàn mỹ, điểm này cho dù một ít luyện đan sư nhị tinh cũng không biết, nàng cũng vì nghe gia gia dạy bảo mới biết được.

Giấu!

Diệu Tiên Ngữ tự an ủi mình, gia hỏa này nhất định là giấu nghề.

Đúng rồi!

Đột nhiên, sắc mặt Diệu Tiên Ngữ vui mừng, giống như nghĩ đến cái gì, cười xấu xa nhìn Mục Vân.

Ngày đó, lúc gia gia luyện đan nói có một vấn đề vẫn luôn làm hắn bối rối, dùng một chút niệu tính của Mục Vân kia, khẳng định là không đáp được!

Vấn đề này, tuyệt đối có thể làm cho Mục Vân xấu mặt đương đường.

- Mục đạo sư, có một vấn đề đã làm học sinh khó chịu thật lâu!

Diệu Tiên Ngữ nói xong, đi đến bục giảng:

- Mục đạo sư có từng nghe nói qua Tụ Linh Đan chưa?

Tụ Linh Đan!

Vừa nghe lời này, toàn bộ trên lớp học đều yên tĩnh.