Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Thượng Thần Đế

Chương 11: Nghẹn Họng Nhìn Trân Trối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giáo dục?

Hắn hiện tại dám giáo dục Mục Vân sao?

Bây giờ, tiểu tử này chính là đã uống nhầm thuốc, đạt được Mạc Vấn đại sư ưu ái, ngày sau, nói không chừng còn phải nịnh bợ hắn!

- Ách, hôn sự trai gái phải do chính bọn hắn làm chủ, ngài nói có đúng hay không? Mục tộc trưởng!

Lục Khiếu Thiên lúng túng trả lời một câu.

- Ách, đúng, đúng!

Nghe được Lục Khiếu Thiên có chút khuynh hướng về phía Mục Vân, Mục Lâm Thần nhất thời cũng không nghĩ ra.

Hiện tại, Mục Vân là thế nào rồi?

Đầu tiên từ chối hôn sự, hoàn toàn khác với hắn thường ngày.

Tiếp theo, Lục viện trưởng đến Mục gia làm gì?

Hắn biết, Lục Khiếu Thiên thân là viện trưởng của Bắc Vân học viện, là người của đế quốc, rất ít liên quan đến tranh đấu giữa các gia tộc, cho nên, vì tránh hiềm nghi, cũng rất ít tiến vào phủ đệ của gia tộc nào.

Nhưng mặc dù từ đáy lòng hắn yêu thương Mục Vân, thế nhưng đại trưởng lão, nhị trưởng lão ở gia tộc cũng hết sức quan trọng, hắn không nguyện ý để hai người tức giận.

- Tộc trưởng! Không đúng!



Ngay vào giờ phút này, nhị trưởng lão mở miệng lần nữa. Sau đó đứng dậy, nói:

- Mục Vân mười năm này, chưa hề có gì cống hiến gì cho Mục gia, gia tộc nuôi một phế vật như vậy, vào thời khắc mấu chốt lại không xuất lực, lưu hắn làm gì? Mà lại còn ẩu đả lão quản gia có cống hiến khá lớn đối với Mục gia, thực sự là tội đáng chết vạn lần!

- Vị trưởng lão này, lời này không phải từ trong miệng một trưởng bối có thể nói!

Nhưng nhị trưởng lão vừa mới dứt lời, Mục Lâm Thần còn chưa trả lời thì Mạc đại sư đã nhịn không được mở miệng.

Hiện tại, sau khi giao lưu ngắn ngủi với Mục Vân, Mạc đại sư đã triệt để tin tưởng, Mục Vân tuyệt đối là thiên tài giới luyện đan. Thiên tài như vậy, hắn thực sự là nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đám người Mục gia lại mở miệng một tiếng phế vật, hai tiếng thùng cơm để gọi hắn.

Mà trải qua ở chung ngắn ngủi, hắn rất thưởng thức người tên Mục Vân này.

Cho nên, sau khi hắn nghe toàn bộ quá trình trong chuyện này, cũng nhịn không được chen lời vào nói.

Chỉ là vừa nghe được câu này, nhị trưởng lão lại sửng sốt một chút.

Lão đầu tử này chỉ là một lão nô bộc của Lục Khiếu Thiên mà lại dám xen vào hội nghị gia đình của Mục gia, cũng quá không ra gì!

Cộng với trước đó nhị trưởng lão đã là bị Mục Vân chống đối làm nộ hoả công tâm, đang lo lửa giận không có chỗ phát!

- Lão già, đây là chuyện của gia tộc Mục gia ta, có liên quan gì tới ngươi?

- Đúng là không có quan hệ với lão hủ, chỉ là, lão hủ cũng là khách của Mục thiếu gia, nhưng từ khi lão hủ đi theo Mục thiếu gia tiến vào viện tử lại chưa được ai chiêu đãi, đạo đãi khách của Mục gia ngươi chính là như thế sao?

Mạc Vấn bị một tiếng lão già này chọc cho tức giận, không khách khí đánh trả nói.

- Mà lại, là người quản gia ngươi bất kính đối với Mục thiếu gia trước, đánh hắn hai bàn tay, lão phu còn thấy nhẹ, ngươi với tư cách là trưởng lão của gia tộc, không hỏi thị phi đã gán tội lên người Mục Vân, thực sự không phân tốt xấu.



Nghe thấy Mạc Vấn nói vậy, nhị trưởng lão cười.

- Khách nhân? Lục viện trưởng là khách nhân, ngươi thì tính là cái gì? Một lão bộc tử mà thôi, còn muốn người có chiêu đãi ngươi? Lão già, lập tức cút ra khỏi Mục gia ta!

- Làm càn!

Chỉ là, Nhị trưởng lão vừa mới dứt lời thì sau lưng đã đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó, âm thanh lốp bốp vang lên, cái bàn vỡ nát, tóe lên bụi bặm.

Lục Khiếu Thiên đứng lên khỏi ghế, sắc mặt đỏ lên.

- Lục viện trưởng!

Nhìn thấy Lục Khiếu Thiên đột nhiên nổi giận, đại trưởng lão, nhị trưởng lão đều ngơ ngác. Chỉ một hạ nhân mà đến mức Lục Khiếu Thiên phải tức giận như vậy sao?

- Mục Phong Thanh, ngươi làm càn!

Lục Khiếu Thiên trực tiếp chỉ vào cái mũi nhị trưởng lão, chửi ầm lên:

- Mạc Vấn đại sư chính là Mục Vân đạo sư mời đến phủ thượng làm khách, ngươi lại dám vô lễ như thế, ta thấy tử đệ Mục gia cũng không cần đến Bắc Vân học viện học tập nữa đâu!

Câu nói này của Lục Khiếu Thiên gần như là hét lên.

Cái gì?

Nghe thấy Lục Khiếu Thiên nói vậy, bọn người đại trưởng lão, nhị trưởng lão, nghẹn họng nhìn trân trối, nháy mắt ngơ ngác.
« Chương TrướcChương Tiếp »