Chương 47: Kinh khủng tồn tại

Vô Thường Hy bên này, từ lúc hắn hướng vị trí đám mây có tử sắc bay tới trên đường trái tim vẫn chưa ngừng đạp qua, mỗi lần chiếc kia kim sắc chìa khóa đâm vào vòng bảo hộ và lui lại là một lần khiến Vô Thường Hy trái tim đập, khoảng cách mỗi lần chỉ có 5s, từ 20s giảm xuống 5s là biết được đạo kia chìa khóa tấn công ác liệt như thế nào.

Khoảng cách vạn dặm trong nháy mắt liền tới, nhìn xuống cái kia giống như chiến trường hải đảo, Vô Thường Hy liền dần dần phi xuống. Lấy hắn cài này vận tốc, thêm cái này khoảng cách, một khi lao xuống có thể nhấn chìm cả hòn đảo đó, Vô Thường Hy cũng định làm như vậy, lúc này hắn đang bị chi phối bởi sự phẫn nộ. Ý thức của Vô Thương Vy hiện tại thanh tỉnh rất ít, hầu hết đang hoạt động theo bản năng thất đại tội của con người.

Đầu tiên sẽ là phẫn nộ, điều đó khiến hắn muốn hủy diệt hết thảy, mà nơi này có sóng năng lượng ba động, do đó trở thành mục tiêu của Vô Thường Hy.

Mang theo kinh khủng uy thế một đường lao xuống, vốn định nhẫn chìm trước mắt hòn đảo này, nhưng mà đột nhiên có một loại vận mệnh lực lượng nói cho hắn biết không được hủy diệt cái đó hòn đảo, không được tổn thương tới một người trong đó. Điều này khiến cho Vô Thường Hy sử dụng một loại nào đó kì dị sức mạnh giảm bớt đi lao xuống lực lượng vô số lần.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt, trong toàn bộ đám người kinh hãi thần sắc, Vô Thường Hy đã rơi xuống

"Oanh!!!!!!"

Kinh khủng va chạm khiến cho đại địa giống như nổ vang, cả hòn đảo đều run rẩy không ngừng. Từ vị trí Vô Thương Hy rơi xuống làm trung tâm, từng đạo dư ba mang theo thao thiên uy thế không ngừng quét ngang ra thổi bay hết thảy, san bằng hết thảy. Phạm vị vài dặm bên trong chỉ để lại một cái to lớn hố sâu.

Đợi khi khói mù tán đi lúc, trong cái hố đó đã xuất hiện một đạo thân ảnh, dưới huyễn lực ảnh hưởng, không một ai có thể thấy rõ tướng mạo của người này, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy cái kia bạch sắc mái tóc và huyết sắc hai con ngươi.

Tại căn cứ bên trong, nhìn trong màn hình xuất hiện đạo kia thân ảnh, toàn bộ đám lão giả này đều kinh hãi, bởi vì lúc này không ngừng có nguy hiểm cảnh báo vang lên, phải biết loại này cảnh báo chỉ xuất hiện khi có một tồn tại vượt qua đạn hạt nhân uy hϊếp mức độ, đó biểu hiện cho cái gì? Biểu hiện cho một loại kinh khủng tồn tại

Kha Nguyệt bên này, chống lên chấn thương thân thể đứng dậy, nhìn trong hố sâu đạo kia thân ảnh, nàng sắc mặt đang vô cùng động rung, tất cả đều là khó có thể tin và chấn kinh thần sắc

"Đây là cái quái gì a"

Ngoài mấy người này chấn kinh, còn có cả Diệp Ma và Tả Minh mấy người, đột nhiên xuất hiện cái này biến cố khiến bọn hắn vô cùng bất an, đặc biệt Diệp Ma, từ trệ thân cái kia gia hỏa, hắn cảm nhận được một loại khủng bố, đại khủng bố

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Ma lập tức nhanh chóng hướng phía sau lui lại, hắn có thể cam đoan rằng, không nhanh lui lại mình chắc chắn phải chết.

Vô Thường Hy bên này, đi ra khỏi hố sâu, hắn trái tim đã ngưng đập, chính là cái loại kia ngưng đập, bởi vì cái kia kim sắc chìa khóa giữ vững đâm vào vòng bảo hộ mà không lui lại, điều này mới giúp cho Vô Thường Hy trái tim ngưng đập. Nhưng mà hắn vẫn như bình thường hoạt động

Từng bước đi ra khỏi hố sâu, trong mọi người ánh mắt, hắn thân hình dần dần thăng lên không, cách mặt đất có 2 mét khoảng chừng.

Đưa mắt liếc nhìn xung quanh một chút, hắn ánh mắt nên trong tràn đầy cuồng bạo.

Nhìn đang chạy ra xa Diệp Ma, vận mệnh nói cho hắn biết, gia hỏa này phải chết, nghĩ thế Vô Thường Hy liền đưa tay hướng Diệp Ma, bóp mạnh một phát

"Phốc"

Chỉ thấy Diệp Ma liền cứ như vậy bị bóp vỡ thành vô số vụn cát bắn tóe tung, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại, nhìn Vô Thường Hy, trong ánh mắt tràn đầy đều là sợ hãi

Mẹ nó, đây rốt cuộc là quái vật gì, cái kia một bóp xuýt tiễn hắn về tây thiên a

Tuy nhiên, chưa đợi Diệp Ma thở ra một hơi, hắn liền cảm nhận được xung quanh mình bị một loại lực lượng kinh khủng cho bao phủ lại, sau đó dưới đám người kinh hãi ánh mắt, Diệp Ma dần dần bị bay lên cao, tiếp hắn liền tách ra thành vô số hạt cát nhỏ li ti. Nhưng đó không phải kinh khủng nhất, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện mỗi hạt cát bắt đầu bị tách ra, tách ra, cứ liên tục như thế cho tới khi một hạt cát biến thành vô số nguyên tử tiêu tán trên không trung, chỉ để lại trợn mắt hốc mồm đám người.

Diệp Ma cũng không thể nghĩ rằng, mình lại bị lấy loại này kinh khủng phương pháp chết đi, quả là dầy vò a

Thấy Diệp Ma đã chết, tuy rất chấn kinh nhưng mọi người vẫn có thể chấp nhận kết quả này, nhưng điều này cũng không giúp cho Kha Nguyệt đám người bên này cảm thấy vui vẻ, bởi vì trước mắt cái kia kinh khủng tồn tại, bọn hắn còn chưa xác nhận được là bạn hay địch a

Đặc biệt các lão giả trong căn cứ, bọn hắn đang dùng khó tin ánh mắt nhìn một cảnh này

"Cái này, ta cảm giác đối phương có vẻ không được hữu hảo a"

"Không sai, dù đối phương đã tiêu diệt Diệp Ma, nhưng mà cũng chưa xác định được là địch hay bạn, cũng không thể yên tâm"

"Một cái so với thập đại cường giả tồn tại, lại không phải phe mình thì vô cùng nguy hiểm, cần nhanh chóng diệt trừ"

"Ta cũng nghĩ vậy"

...

Thấy mấy lão già này ở đó ta một câu, ngươi một câu, Lăng lão liền gõ bàn trầm dọng nói

"Trật tự, diệt cái gì mà diệt, một đám già họm hẹm, một vượt ra đạn hạt nhân uy lực tồn tại lấy cái gì diệt, một khi diệt không được các ngươi chịu đựng được lửa giận của hắn sao"

Nghe được những lời này, đám này lão giả liền ngậm miệng lại, sắc mặt vô cùng lúng túng và khó coi, thấy thế, Lăng lão liền thở dài nói

"Trước tiên quan sát kì biến a"

Cũng vào lúc đó, Vô Thường Hy lần nữa có hành động, chỉ thấy nhắm mắt một lúc, khi mở ra lúc, đại địa bắt đầu chấn động, mặt biển bắt đầu sôi trào, trên mặt đất những cái kia nhân loại, xe tăng, kiếm trúc, công trình như bị một loại kinh khủng lực lượng cho bao phủ, dần dần hướng trên không bay lên, ngoài biển vô số chiến hạm, máy bay, tàu thuyền cũng dần dầm bị nhấc lên hướng bầu trời bay tới. Vô số kiến trúc như là bị dỡ ra, hóa thành từng đầu gạch đã bay ngược lên trên. Dưới mặt nước những cái kia tầu ngầm cũng hướng bên trên bay tới, không, nói đúng là cả mặt biển cũng đang bị nhấc lên, trong phạm vi vài chục dặm mặt biển như là chảy ngược đồng dạng, hướng trên bầu trời bay tới.

Ở đây không biết vì sao chỉ có Kha Nguyệt là không bị ảnh hưởng, nhìn trước mắt cái này như thần tích một màn, Kha Nguyệt ánh mắt liền trở lên đờ đẫn, miệng trong bất chi bất giác đã há to, nhìn vô cùng khả ái.

Tuy nhiên, khi nàng thấy Vô Thường Hy nhấc tay lên, nơi nào tay hắn xẹt qua, toàn bộ nơi đó vật thể sẽ hóa thành từng điểm sáng tan biến trên bầu trời, còn những cái kia nước biển thì như bị bốc hơi đồng dạng, dần dần biến mất.

Thấy tay hắn đã sắp tới phe mình vị trí lúc, Kha Nguyệt mới lấy lại tinh thần, cắn răng kiềm chế lại trong lòng sợ hãi, mang theo chấn thương thân thể chạy phía Vô Thường Hy hô to

"Dừng tay"

Nghe được âm thanh này, Vô Thường Hy cũng liền dừng tay lại, quay đầu nhìn phía sau mình cái này thiếu nữ, Vô Thường Hy đột nhiên có chút mờ mịt

Không phải là toàn bộ đã bay lên trời rồi sao, tại sao vẫn còn một cái nhân loại ở lại.

Tuy không biết vì sao, nhưng một âm thanh không ngừng nói cho hắn biết, không được tổn thương nàng, nhất quyết không được tổn thương nàng

Kha Nguyệt bên này, thấy Vô Thường Hy quay đầu lại, nàng liền cho chút sợ hãi, nhưng mà nàng vẫn cố lấy dũng khí nhìn phía Vô Thường Hy, nhưng khi ánh mắt nàng đối diện lên cái kia ánh mắt lúc, trong đầu nàng liền trống rỗng.

Đó là một cái như nào ánh mắt a, vô tình, cuồng bạo, cô độc và dẫy dụa, chính là dẫy dụa. Cái này ánh mắt cho nàng một loại quen thuộc cảm giác, dù nhìn không rõ đối phương dung mạo, nhưng mà nàng có thể nhìn rõ đối phương ánh mắt, cái này ánh mắt rất quen thuộc nàng đã gặp qua ở đâu đó, trong lúc nhất thời nàng chưa thể nhớ ra được

Còn Vô Thường Hy, thấy Kha Nguyệt nhìn mình, hắn cũng nhìn vào nàng ánh mắt, nhưng khi thấy trong mắt Kha Nguyệt một phần kia kiên cường lúc, giống như là Hạ Bối Vy ánh mắt vậy, lúc nàng nói yêu hắn cái kia ánh mắt cũng là như vậy, mà trong mắt Vô Thường Hy lúc này, Kha Nguyệt thân ảnh cũng như biến thành Hạ Bối Vy, khiến cho hắn táo bạo cảm xúc có chỗ hoãn lại. Sau đó dần dần hướng Kha Nguyệt đi tới, mỗi bước đi là sẽ có một phần vật thể như bị tua ngược hoàn lại vị trí cũ, cho tới Kha Nguyệt bên cạnh lúc, toàn bộ đã trở về như cũ, chỉ có một phần nước biển bị xóa đi, kèm theo 99% hạm đội của Tả Minh

Nhưng thật mẹ nó may mắn là Tả Minh cùng hắn hai kia đồng bọn vẫn còn sống sót. Mang theo hai đồng bọn, Tả Minh nhanh chóng dùng dị năng hướng phương xa dịch chuyển tới, mẹ nó ở đây quá kinh khủng, 1 khắc hắn cũng không muốn ở lại..

Đi tới Kha Nguyệt bên cạnh, Vô Thường Hy bỗng nhiên không có nói trước gì, đột nhiên hôn xuống, một màn này khiến đang thất thần Kha Nguyệt liền lấy lại tinh thần, sau đó bộ não lần nữa lâm vào đứng máy trạng thái, đầu óc lần nữa trống rỗng.

Dời khi nàng thật sự lấy lại tinh thần, Vô Thường Hy thân ảnh đã không có, xung quang mọi thứ cũng hầu như khôi phục bình thường, chỉ có quân địch hạm đội hoàn toàn biến mất.

Điều này giống như minh chứng cho những cái kia kinh khủng một màn, cũng như kinh khủng tồn tại

Sờ sờ lên môi mình, Kha Nguyệt đội nhiên sắc mặt liền đỏ thấu, trong đầu bắt đầu quanh quẩn cái kia nụ hôn hương vị

Mà tại chỗ cái kia kim sắc chìa khóa, bên trong cái kia bạch sắc viên cầu, lại có thêm một cái khác xiềng xích xuất hiện vết nứt. Cùng lúc đó chìa khóa thế công cũng giảm bớt đi.

Điều này giúp cho Vô Thường Hy mái tóc cũng biến lại thành màu đen, hắn cũng khôi phục được một chút ý thức, nhưng nó vẫn rất rối loạn.

Tại trước một tiểu khu, tại một chiếc ghế dài bên trên, Vô Thường Hy đang ôm đầu, đầu hắn lúc này đang vô cùng rối loạn, cảm xúc cũng vô cùng mất không chế. Tuy so lúc trước không có cuồng bạo, cùng hủy diệt hết thảy cảm xúc, nhưng bây giờ xuất hiện trong đầu hắn là du͙© vọиɠ, một loại khác bảy đại tội.

Hết chương.