Triệu Bân vẫn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy ông giáo Triệu gia trách mắng, Triệu Khang nghe thấy thì giật nảy mình. “Một kẻ vô dụng, một đứa mù, đúng là cặp đôi trời sinh”.
Trước khi đi, Triệu Khang còn không quên mỉa móc, cười chế giễu.
Khốn nạn!
Triệu Bân cũng lững thững rời đi. Nếu không phải ông lão kia nhúng tay vào thì chắc chắn hắn sẽ cho Triệu Khang một trận, chỉ là Ngưng Nguyên tầng 6, trong mắt hắn chẳng là cái thá gì. Tuy kém 3 cảnh giới nhỏ nhưng vẫn đủ để đánh cho Triệu Khang phải khóc lóc. Trước khi bị đứt mạch phế thể, hắn chính là cảnh giới Chân Linh hàng thật giá thật, nên nói về kỹ thuật chiến thì có thể chấp Triệu Khang mười đường. Tới giờ, võ tu lại từ đầu, có lẽ cảnh giới vẫn chưa đủ nhưng tâm cảnh nào đó thì Triệu Khang không so được.
Còn về vị trí thiếu chủ bị hủy bỏ thì hắn đã sớm dự liệu được điều đó.
Tuy cha là gia chủ, nhưng không thể một mình nắm quyền mà tất cả còn phải nghe theo hội trưởng lão.
Không lâu sau thì đã tới một tòa biệt uyển.
Trong phòng khách, Triệu Uyên đang ở đó, thấy Triệu Bân và Liễu Tâm Như đi vào thì không khỏi thở dài. Ông ấy hiểu con trai mình, từ trước tới nay đều ân oán phân minh, là Liễu Như Nguyệt làm điều ác chứ không liên quan đến Liễu Tâm Như.
“Con chào cha ạ”.
Triệu Bân lên trước, quỳ trên mặt đất, Liễu Tâm Như cũng quỳ xuống theo nhưng lại vùi đầu xuống.
“Đứng lên nói chuyện đi”.
Triệu Uyên cười hiền, không giống như đám trưởng lão nặng giọng nghiêm mặt. Chỉ cần là quyết định của Triệu Bân thì ông ấy sẽ ủng hộ vô điều kiện. Nếu Triệu Bân đã coi Liễu Tâm Như là vợ thì ông ấy cũng sẽ nhận con dâu này.
“Ngọc nhi, đưa thiếu phu nhân ra sảnh sau dùng cơm”.
“Vâng”.
A hoàn đi lên ngoan ngoãn đỡ Liễu Tâm Như đi ra sảnh sau.
“Cha con ta uống vài chén nhé”.
Triệu Uyên cười nói, kéo Triệu Bân tới một bàn ăn đã bày biện sẵn sau trướng.
“Cha có chuyện muốn nói với con”.
Triệu Bân rót cho Triệu Uyên một chén đầy.
“Tối qua, hội trưởng lão đã hủy vị trí thiếu chủ của con rồi”, Triệu Uyên thở dài nói.
“Con đã đoán được từ trước”, Triệu Bân cười nói.
“Cha đã cố gắng hết sức rồi mà”, Triệu Uyên nói ra câu nói này với vẻ bất lực.
“Tân thiếu chủ là ai”.
“Ba tháng sau sẽ tổ chức một trận so tài, ai đứng đầu thì người đó là thiếu chủ”.
“Vâng, vậy thì tốt”.
“Ngày mai đi tới cửa hàng binh khí cho giải tỏa tâm trạng”, Triệu Uyên cười ấm áp.
“Con nghe lời cha ạ”, Triệu Bân cũng cười.
Cửa hàng binh khí chính là sản nghiệp của Triệu gia ở thành Vong Cổ, đúng như tên gọi, nó là nơi bán binh khí.
Dù cha nói có ẩn ý, nhưng hắn hiểu hết ý tứ trong đó.
Theo những gì hội trưởng lão trong tộc nói thì Triệu gia không nuôi người rảnh, thiếu chủ bị phế cũng không thể ăn bám, phải làm việc, phải cống hiến cho gia tộc. Từ khi mới đặt nền móng cho Triệu gia đã đều làm như vậy.
Không chỉ Triệu gia, những gia tộc khác cũng làm như thế.
Phàm là những con cháu có tư chất kém, không có triển vọng tốt thì đều bị xua đuổi khỏi gia tộc, đi lo cho sản nghiệm của gia tộc. Nói dễ nghe thì đi làm chưởng quỹ, nói khó nghe thì chính là bị đi đày. Ở bên ngoài làm có tốt đến đâu, kiếm cho gia tộc một núi vàng thì cũng chủ định là vô duyên với trung tâm quyền lực của gia tộc.
Những năm nay, nếu không có cha bảo vệ thì hắn đã sớm bị đuổi đi rồi.
Ra ngoài cũng được, thoải mái, nhàn hạ.
Triệu Bân nghĩ rất thoáng, nếu như vậy thì cũng có thể tĩnh tâm tu luyện.
Còn bí mật của hắn thì chưa tới lúc nói ra.
Ba tháng, ba tháng sau, hắn sẽ cho cha một bất ngờ lớn, cũng không tồi chút nào.
Những thứ là của hắn thì hắn sẽ tự cướp lại.
“Bân Nhi, cuộc đời là một chặng đường dài, đừng sống khép mình, lương tâm không hổ thẹn là được”, Triệu Uyên cười hiền. Đuổi Triệu Bân ra khỏi gia tộc cũng là vì tốt cho hắn. Trong gia tộc, nhìn thì có vẻ bình lặng nhưng thực ra sóng ngầm luôn mãnh liệt.
“Con hiểu ạ, thưa cha”.
Triệu Bân cười lại rót cho Triệu Uyên một chén, xong mới bắt đầu ăn, ăn như hổ đói. Một đêm luyện thể, hắn đã đói đến phát điên, có lẽ là luyện ra không ít tạp chất nên trong cơ thể đang thiếu dinh dưỡng, cần phải bổ sung. Hắn chắc chắn, lượng cơm sau này cần để cho hắn ăn no sẽ còn kinh khủng hơn.
Triệu Uyên muốn nói lại thôi, ông ấy luôn cảm thấy Triệu Bân đang cố ăn cơm để che dấu nỗi khổ tận đáy lòng.
Ăn cơm xong, trong biệt uyển thu dọn một tiểu viện cho Liễu Tâm Như ở đó, Triệu Uyên cũng yên tâm, cho hai a hoàn ngoan ngoãn chăm sóc, dù sao, ngày mai Triệu Bân phải đi rồi, cũng không thể thường xuyên về nhà.
Dâu mới bị mù khiến ông ấy luôn cảm thấy chưa quen lắm.
Ở Liễu gia, nàng còn không bằng người làm, đến Triệu gia mới thật sự là thiếu phu nhân. Nàng luôn tự cảm thấy thấp hèn, nào đã được ai hầu hạ bao giờ, đa số đều cảm thấy hết sức lo sợ, cảm thấy không chân thực.
Màn đêm dần buông xuống, nàng sớm đi vào giấc ngủ.
Triệu Bân trải chăn ra sàn ngủ, trong đêm tối chậm rãi đứng dậy, đứng trước giường, dùng chân nguyên làm ấm cơ thể cho Liễu Tâm Như. Thương hại cũng được, cảm kích cũng được, từ đáy lòng hắn đang dần dần tiếp nhận người vợ này.
“Nhịn đi”.
Nguyệt Thần bỗng nhiên nói.
“Biết rồi”.
Triệu Bân vừa nói, không khỏi vò đầu bứt tóc. Hắn luôn cảm thấy con gái con đứa nửa đêm không ngủ cứ nhìn chăm chăm vào hắn, sợ hắn tinh lực dồi dào cùng vợ làm nên một đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
Chính về như thế nên hắn mới thấy khó hiểu.
Khó hiểu là vì tại sao không thể làm chuyện vợ chồng với Liễu Tâm Như, tại sao lại không được cho nàng dùng linh dược.
“Sau này, ngươi sẽ biết”.
Nguyệt Thần nói xa xôi, như đọc được suy nghĩ của hắn, nhưng lời nói vẫn cứ úp úp mở mở.
Triệu Bân không hỏi tới cùng, tiếp tục thúc đẩy chân nguyên.
Tuy Liễu Tâm Như nhắm mắt nhưng vẫn đang tỉnh, thân thể nhỏ nhắn như bị siết chặt lại, không dám thở mạnh, chân nguyên của Triệu Bân quanh quẩn trong cơ thể của nàng, như một dòng suối trong veo, ấm áp.
Ánh trăng sáng lọt qua khe cửa chiếu lên nụ cười sững sờ của nàng. Lần đầu tiên nàng biết nhà là nơi ấm áp thế nào.