Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Thượng Luân Hồi

Chương 67: Phế tay pháp sư

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cẩn thận cương thi phi châm ra đấy”.

Tên mập nhắc nhở, nếu không phải bị tập kích thì hắn ta đã sớm cao chạy xa bay rồi.

Vù vù!

Vừa dứt lời, 5 cỗ cương thi run lên, phi châm về phía Triệu Bân, số lượng nhiều như lông bò.

Keng!

Triệu Bân lập tức rút kiếm, động tác cực nhanh. Hắn có thể nhìn rõ ràng thứ gọi là phi châm kia, dù sao thì cũng không bị trúng độc nên đôi mắt vẫn dùng tốt.

Phi châm bị chém rơi, 5 cỗ cương thi bước lên, hai con nhả khí âm, ba con nhả lửa âm.

Triệu Bân cười lạnh, chân đạp bước Phong Thần, thật sự như một bóng đen xuyên qua những khe hở.

“Thân pháp đẹp đấy”.

Hai mắt pháp sư khẽ nheo lại, lão ta thật sự đã đánh giá thấp Triệu Bân.

Keng!

Trong chớp mắt lại phát ra tiếng keng keng.

Lại là phi đao.

Phi đao mà Triệu Bân vứt ra, có mang theo một bùa nổ, lần lượt phi tới 5 cỗ cương thi.

Sau đó, vang lên những tiếng nổ tung trời.

Uy lực của bùa nổ, đủ bá đạo khiến đám cương thi mà pháp sư sai khiến đều bị nổ thành mảnh vụn.

“Lấy đâu ra nhiều bùa nổ thế”.

Pháp sư hừ lạnh, bay về phía sau để tránh.

Keng!

Trong đám khói chưa tan lại xuất hiện ánh sáng lạnh, một con phi đao bắn thẳng về phía lão ta.

“Chịu thiệt một lần thôi chứ chẳng nhẽ là ăn đủ 2 lần?”

Pháp sư lạnh lùng nói, một bàn tay trong tay áo kết ấn.

Bỗng chốc, cuồng phong bốc lên.

Có lẽ lão ta dùng gió lẩn, cuốn sạch phi đao ra xa mười mấy trượng rồi nổ tung.

“Ngoài bùa nổ thì còn chiêu gì nữa không”.

Pháp sư cười cười, trông còn u ám hơn cả ma quỷ.

“Như vậy cũng đủ để diệt ông rồi”.

Triệu Bân vận công, trên thân kiếm có sấm đánh chớp rạch, gió giúp thế sấm, tấn công càng bá đạo hơn.



“Còn có sấm sét?”

Pháp sư đổi sắc mặt. Lão ta biết quá rõ uy lực thanh kiếm này của Triệu Bân, không chết cũng bị thương.

Dù sao, pháp sư cũng không giỏi chiến đấu.

Trong chớp mắt, lão ta lắc lắc chuông đồng, vẫn là âm thanh quỷ dị đó vang lên, có thể làm nhiễu loạn tinh thần.

Đầu óc Triệu Bân chợt đau đớn, vốn dĩ một kiếm mạnh mẽ mà ngay lập tức mất đi 5, 6 phần uy lực.

Ngay cả tốc độ cũng giảm sút đi rất nhiều.

Chính khoảnh khắc này đã đủ để pháp sư trốn đi. Lão ta nhảy lên một hòn đá cực lớn, vừa lắc chuông đồng, vừa kết ấn bằng một tay, thi triển pháp thuật.

Pháp thuật của lão ta quả thật rất kỳ dị.

Dưới chân Triệu Bân là mặt đất cứng chắc, bỗng chốc biến thành vũng bùn nhấn chìm tới giữa bắp chân của Triệu Bân.

“Đạo sĩ cũng biết nhiều gớm nhỉ!”

Triệu Bân cười lạnh, năng lực hành động đã bị hạn chế. Lúc này muốn giơ chân lên thì cũng thấy rất khó khăn.

“Cái thứ nhỏ như con tép trên mép con mèo mà dám lừa ta”.

Pháp sư cười u ám, trong tay thay đổi ấn quyết, nhưng thấy trên đỉnh đầu Triệu Bân có một bùa lớn hư ảo biến hóa, một khi áp xuống thì tất bị niêm phong.

Triệu Bân không nói, vù một cái biến mất.

“Độn thổ?”

Đôi mắt pháp sư ngưng trọng, khó mà tưởng tượng, một cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ từ đâu tới mà lại có nền tảng như vậy. Trước là thú hỏa, bùa nổ, sau là sấm chớp. Tới giờ lại còn thông thạo cả thuật độn thổ đã thất truyền.

Không nghĩ nhiều, lão ta lập tức tung thân lên. Người lão ta vừa bay lên không trung thì lập tức ném xuống một bùa vàng, dán lên mặt đất rồi chìm vào lòng đất.

Triệu Bân bị ép ra.

Trong chớp mắt, mười mây cây phi đao bị hắn vung ra, mỗi đao đều mang một bùa nổ.

Pháp sư thấy vậy thì sắc mặt tái mét.

Đứng trên cao chưa chắc đã tốt. Ví dụ như lão ta lúc này vẫn còn đang trong không trung thì đã bị biến thành cái bia sống.

Ầm! Bùm! Ầm!

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, âm thanh chói tai, xem ra uy lực thật sự không phải lớn bình thường.

Sắc mặt của Triệu Bân cũng trắng bệch.

Trước sau đã dùng hai mấy tấm bùa nổ, hút cạn hơn 8 phần chân nguyên trong đan điền của hắn.

Thế mà nhìn sang pháp sư, vẫn con mẹ nó chưa chết.

Con hàng này vẫn sống. Lão ta đứng trên hòn đá lớn, lảo đảo, toàn thân đen nhẻm, áo choàng đạo sĩ bị cháy xém một nửa, một cánh tay bị phế rồi.

“Pháp sư mà đánh đấm giỏi thế?”



Tên mập nhìn thấy vậy thì kinh ngạc tột độ. Đó là mười mấy bùa nổ đấy.

“Người giấy nhỏ thay lão ta chịu trận”.

Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn quanh người pháp sư có ít nhất mấy trăm người giấy nhỏ tung tóe 4 phía. Lúc này, từng mảnh giấy vẫn đang bốc lửa dần rơi xuống, đúng là bị bùa nổ đốt cháy.

“Giỏi, giỏi lắm”.

Pháp sư cười nham hiểm, máu tươi trong miệng tràn ra, cũng may mà lão ta nhanh trí, dùng người giấy nhỏ để làm bức tường ngăn cách, nếu không cũng sẽ bị nổ tung đến mức thịt nát xương tan.

Lúc này, trong lòng lão ta vô cùng đau đớn.

Những người giấy nhỏ kia nhiều như vậy là do lão ta tích lũy nửa đời người, thế mà lại bị bùa nổ sạch sẽ.

“Cảnh giới Chân Linh đỉnh cấp”.

Triệu Bân thầm nghĩ, giờ mới nhìn ra tu vi của đối phương.

Pháp sư không giỏi võ.

Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, lão ta vẫn luôn giữ khoảng cách, cho dù là cảnh giới ngưng nguyên cũng không dám đánh cận chiến.

Về điểm này, Triệu Bân tuyệt đối có lòng tin. Nếu để hắn lại gần thì có thể đánh cho lão ta đến phát khóc.

Đáng tiếc là, hắn rất khó lại gần được pháp sư.

Chuông bắt hồn của pháp sư quỷ dị một cách khốn kiếp, càng lại gần lão ta thì càng bị loạn trí.

“Còn bao nhiêu chân nguyên”.

Pháp sư cười âm u, dùng nhiều bùa nổ như thế thì cảnh giới ngưng nguyên cũng không chịu nổi tiêu hao.

“Ông đoán xem”.

Triệu Bân đạp bước phong thần mà tới, một chưởng uy long, chưởng phong cực kỳ mạnh mẽ và mãnh liệt.

Pháp sư không dám đối cứng, lại lần nữa tránh về phía sau, một tay nhanh chóng tạo ấn quyết, còn một bùa hư ảo, tung ra trước mặt, có một trận gió âm gào thét.

Ầm!

Triệu Bân tung chưởng khiến bùa nổ tung, chấn động đến nỗi pháp sư phải lùi về phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi.

Con mẹ nó, gã này thật sự là cảnh giới Ngưng Nguyên à? Tại sao một chưởng lại có uy lực tới mức đó.

Chạy là thượng sách.

Lão ta thật sự sợ hãi, xoay người muốn trốn nhưng vì bị thương nặng mà đôi chân cứ lảo đảo tê dại.

“Chạy?”

Triệu Bân cầm kiếm lên, một đường đuổi gϊếŧ tới.

“Em gái nhà ngươi, mau cứu ta trước!”

Tên mập quát lên được một tiếng rồi ngất lịm đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »