Chỉ trong khoảnh khắc, lão ta lại đuổi tới, dẫn động chân nguyên hóa thành một bàn tay lớn huyễn hóa phóng ra bên ngoài cơ thể, đây là một loại bí thuật, lão ta muốn bắt sống Triệu Bân. "Xuyên tường".
Khóe miệng Triệu Bân đã rướm máu, trong lòng phát run, trước mặt hắn có một bức tường đá nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ, sử dụng thuật xuyên tường mà vọt qua.
"Lại là kỳ môn độn giáp, rất tốt".
Một chiêu của Diêm Lão Quỷ chỉ bắt trúng không khí, lão ta lại càng kích động hơn, suýt nữa là muốn bùng cháy tại chỗ, tên nhóc này biết đến hai loại thuật kỳ môn độn giáp, hơn nữa còn là hai loại kỳ môn độn giáp đã thất truyền từ lâu! Hôm nay lão ta thật quá may mắn, có thể đυ.ng phải tên nhóc này, đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc!
"Tú Nhi, ta đã dốc hết sức lực rồi!"
Triệu Bân nói, sắc mặt của hắn đã trắng bệch, tu vi của Diêm Lão Quỷ áp chế hắn tuyệt đối, cho dù thần thông của hắn có thâm sâu đến đâu thì xem ra cũng không đủ để so sánh, muốn thoát khỏi bàn tay của một cao thủ cảnh giới Huyền Dương, e rằng tỷ lệ thành công chỉ bằng không.
Nguyệt Thần vẫn không lên tiếng, nằm nhàn nhã trên mặt trăng, sau đó tuyên bố rõ: "Chạy đi, cứ chạy để giữ mạng, nữ thần ta rất coi trọng ngươi".
Phụt!
Vừa chạy Triệu Bân vừa phun máu, không biết là do bị thương hay là do tức giận, đối thủ là cao thủ cảnh giới Huyền Dương, vậy mà cô còn muốn đùa với ta?
"Hướng Đông Nam".
Nguyệt Thần duỗi eo thản nhiên nói, chỉ cho Triệu Bân một con đường sống.
Triệu Bân không nghĩ nhiều, lập tức đổi phương hướng.
Răng rắc! Bang! Ầm ầm!
Sau lưng hắn bây giờ đã không còn là cảnh hỗn loạn bình thường nữa, khí thế của Diêm Lão Quỷ mạnh mẽ đến lạ thường, không biết đã có bao nhiêu cây đại thụ bị đốn ngã, có bao nhiêu nham thạch bị đạp bể, lão ta truy đuổi vào sâu trong rừng mà không chút kiêng kỵ, cho dù có gặp yêu thú gầm thét thì lão ta cũng chẳng coi ra gì.
Trong chớp mắt, Triệu Bân nhìn thấy phía trước mình có một con sói lửa khổng lồ, sau khi hắn chạy vọt qua thì con sói lửa đó đã bị Diêm Lão Quỷ đạp một cước nát bươm, nếu đổi lại là hắn, thì nhất định cũng sẽ bị Diêm Lão Quỷ đạp một cước biến thành thịt nát.
Tu vi võ đạo cách nhau chỉ một tầng cảnh giới đã không phải là chuyện chơi rồi, huống chi hắn cách Diêm Lão Quỷ tới tận hai đại cảnh giới.
"Ngươi trốn không thoát đâu!"
Diêm Lão Quỷ cười gằn, phóng ra một luồng chân nguyên.
Chân nguyên hóa thành kiếm khí, sức mạnh vô cùng ác liệt.
Triệu Bân giật mình, tránh được nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc, nhưng cánh tay trái vẫn bị chém túa máu do bị uy lực còn sót lại của kiếm khí chạm vào!
"Ngươi khá lắm nhóc con".
Diêm Lão Quỷ cười ré lên, lão ta nghiền ngẫm, không biết tên nhóc cảnh giới Ngưng Nguyên nhỏ nhoi này làm cách nào có thể học được tới mấy loại thân pháp huyền ảo như vậy, lại có thể liên tiếp né tránh những đòn công kích ác liệt của lão ta, khiến cho lão ta cũng không khỏi bất ngờ.
Vèo!
Trong nháy mắt thở dốc, Triệu Bân tung người bay vυ"t lên cành cây to lớn ở phía trước để lấy đà.
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp đáp xuống cành cây thì đã thấy một mảng tối sầm từ hướng đối diện đập tới, thoạt nhìn trông giống như một cánh cửa, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy đó chính là một cái nắp quan tài.
Đúng vậy, đó chính là một cái nắp quan tài.
Triệu Bân thầm mắng một tiếng, cũng không kịp tránh, chỉ có thể đánh bật cái nắp quan tài ra ngoài.
Mợ nó, hôm nay đúng là xui tận mạng!
Cùng lúc đó, Diêm Lão Quỷ đã đuổi gϊếŧ tới.
Có một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, ngay khi Triệu Bân đứng thẳng dậy thì đã bị tấm lưới đó phủ lên người, tấm lưới lớn này vô cùng quái dị, có thể co sát lại rất ghê gớm.
"Chạy đi, sao không giỏi chạy nữa đi!"
Diêm Lão Quỷ bước tới, bật cười âm hiểm, trong mắt hiện lên tia lửa tham lam, Triệu Bân trong mắt lão ta bây giờ không còn là một con người, mà chính là một tòa bảo tàng, tất cả bảo vật cất giữ bên trong đó đều sẽ thuộc về lão ta.
"Chết tiệt".
Triệu Bân dẫn động chân nguyên, giãy giụa kịch liệt, nhưng chiếc lưới lớn quái dị dường như được làm bằng vật liệu đặc biệt, vừa dẻo vừa cứng, rất khó phá vỡ.
"Ngươi nhất định không phải là một kẻ vô danh".
Diêm Lão Quỷ mỉm cười u ám, phất tay kéo tấm vải đen che mặt Triệu Bân xuống.
Vừa nhìn thấy gương mặt của hắn, lão ta liền sửng sốt.
Tên hậu bối này lão ta biết rất rõ, ở thành Vong Cổ này không có người nào không nhận ra hắn, hắn chẳng phải là tên phế vật của Triệu gia sao?
"Tên nhóc, ngươi cũng giấu nghề sâu lắm!"
Diêm Lão Quỷ thở dài, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, thì lão ta cũng không dám tin một phế nhân người người cười nhạo như Triệu Bân lại là một võ tu có võ công tuyệt thế.
"Ỷ lớn hϊếp nhỏ, có bản lĩnh gì chứ".
Triệu Bân chế nhạo, kịch liệt giãy dụa.
"Ngươi muốn nói gì cũng được".
Diêm Lão Quỷ mỉm cười âm hiểm, le lưỡi liếʍ láp khóe miệng, giơ tay đè lên vai Triệu Bân, áp dụng bí thuật, lão ta không hề có ý định thả Triệu Bân đi, ở nơi này rừng sâu núi thẳm, muốn tạo nên vở kịch gϊếŧ người cướp của cũng không có người nào biết.
Hự!
Triệu Bân kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác như có một luồng hấp lực bạo ngược đang tràn vào bên trong cơ thể của hắn.
Đúng vậy, tất cả là do Diêm Lão Quỷ làm.
Không biết lão ta đã áp dụng bí pháp gì mà cực kỳ quỷ dị, cưỡng ép hút sạch chân nguyên của hắn, chỉ sau hai khắc, ba phần chân nguyên của hắn đã bị hút đi, với tốc độ này hắn sẽ sớm bị hút khô đến mức trở thành một cái xác ướp.
Hự!
Người kêu lên lúc này không chỉ có hắn, mà còn có cả Diêm Lão Quỷ, muốn chiếm đoạt chân nguyên bí pháp đúng là không hề dễ dàng.
Nhưng lão ta không biết, mình đã hút vào người thứ không nên hút.
Thứ đó chính là sấm sét bên trong cơ thể của Triệu Bân, sấm sét là vật của trời, không phải chuyện chơi.
"Quên mất, có sấm sét trong người của ngươi".
Diêm Lão Quỷ cười nhạt, phải nhanh chóng hút hết chân nguyên, nếu không nhất định lão ta sẽ bị sấm sét đả thương, vì đó không phải là sấm sét của lão ta, nên nếu chạm vào ắt sẽ bị phản kích.
Nói cho cùng, là do lão ta quá mức vội vàng, thậm chí còn quên mất phương pháp dẫn động sấm sét của Triệu Bân.
"Thú vị".
Diêm Lão Quỷ âm u mỉm cười, bàn tay dò xét một lần nữa, muốn tước đoạt sấm sét của Triệu Bân.
Gào!
Đúng lúc này, có một tiếng gầm lớn đột nhiên vang lên, tựa như không phải thanh âm của người mà cũng chẳng phải thanh âm của loài dã thú, chỉ biết rằng kèm theo tiếng gầm lớn đó còn có âm khí dâng trào.
"Cái quái gì vậy".
Triệu Bân thất thần, bị choáng váng bởi tiếng gầm.
"Âm khí".
Diêm Lão Quỷ khẽ lẩm bẩm, đôi lông mày cũng cau lại, thản nhiên xách lấy Triệu Bân, liếc mắt vào sâu trong chỗ tối tăm.