Chương 1557

Đại Bằng đã mang cô ta đi, đặt cô ta ở trên lưng.

Nó đang bay vòng vòng trên không trung, từ đây có thể nhìn thấy rõ trận đại chiến trên núi.

Không khó để nhìn thấy Triệu Bân ở trên núi đang chiến đấu ác liệt, hắn công kích mạnh mẽ mà không quan tâm đến phòng bị, liên tục tìm thấy điểm yếu của Vương Dương để tiêu diệt, nhưng chính hắn cũng đã bị đánh tan xương nát thịt. Cũng may hắn có nền tảng vững chắc cộng với Vạnh Pháp Trường Sinh quyết để khôi phục vết thương và đại địa linh chú để hấp thụ đại địa lực, truyền cho hắn nguồn chân nguyên ổn định giúp hắn có thể công phạt đối phương mà không chút kiêng kỵ.

Nếu như không thể gϊếŧ hắn ta trong lần thứ nhất thì cứ gϊếŧ hắn ta thêm lần thứ hai.

Nếu như lần thứ hai vẫn không gϊếŧ chết được thì cứ gϊếŧ tiếp lần thứ ba.

Hắn không tin tà ma ngoại đạo, không tin rằng Vương Dương không thể bị tiêu diệt.

Hự!

Vương Dương liên tục trúng chiêu đến nỗi đứng không vững.

Bị Triệu Bân công kích cũng chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề đối với hắn ta lúc này chính là bị oán linh phản phệ.

Hắn ta cảm giác như có vô số sâu mọt đang cắn xé cơ thể của hắn ta, bên trong tinh thần của hắn ta lúc này toàn là những tiếng kêu rên thảm thiết của oán linh cộng với ma lực tràn ngập mà hắn ta không thể nào gánh nổi khiến cho hắn ta hoàn toàn không thể phát huy được chiến lược đỉnh cao, như vậy thì làm sao có thể chống đỡ được những đòn công phạt của Triệu Bân.

“Mạnh quá”.



Sắc mặt của Bát Nhã tái nhợt, cô ta đang nói đến Triệu Bân cùng Vương Dương.

Hai võ tu cảnh giới Huyền Dương mà có thể san bằng biết bao nhiêu ngọn núi cũng đã đủ để chứng minh chiến lực nghịch thiên của bản thân. Một bên có ma lực vô hạn, một bên có khí huyết dồi dào, cả hai đều là yêu nghiệt trong số những yêu nghiệt.

Quác! Quác!

Đại Bằng rít gào lên không ngừng, cũng không biết là do nó đang cổ vũ cho Triệu Bân hay là do nó đang mắng chửi, có lẽ người mà nó mắng chửi cũng chính là Bát Nhã. Chính vì lòng từ bi không đúng chỗ của ngươi mà thế gian mới trở nên thê lương tột cùng, biết bao nhiêu sinh linh vô tội đã chết kia chính là kiệt tác của tín đồ Phật gia ngươi đó. Nếu như không phải Triệu Bân muốn đến đất Phật, nếu như không phải chủ nhân của ta muốn đi tìm hoa Bồ Đề thì cho dù ta chỉ là thú cưỡi ta cũng sẽ thay chủ nhân xé xác tín đồ Phật gia nhà ngươi ra.

Những tiếng rít gào của nó, Bát Nhã dường như cũng có thể hiểu.

Chính vì nghe không hiểu nên mới im lặng không nói gì, không biết là đang hối hận hay là thấy mù mờ.

Dường như tâm nguyện hướng về nhà Phật mà cô ta ấp ủ đã nhuốm quá nhiều máu, hèn gì Cơ Ngân lại có thái độ thù địch với cô ta, có lẽ là vì trong số những sinh linh bị chết thảm đó có người thân và bạn cũ của Cơ Ngân. Cô ta đã cứu một người không nên cứu, làm đảo lộn luật nhân quả của hắn ta, khiến vô số người phải chết, cô ta mới là người có tội!

Ọc….

Trong lúc cô ta lặng thinh thì Vương Dương lại phụt máu, hắn ta bị Triệu Bân chém bay bằng một kiếm.

“Nổ!” Triệu Bân lạnh lùng hét lên một tiếng, hắn đã dán đây bùa nổ trên người Vương Dương, hắn muốn một lần nữa cho tên ác ma gϊếŧ người này nổ banh xác. Nhưng, bùa nổ không hề nổ. Hoặc có thể nói là có lẽ trên người Vương Dương có một loại cấm chế nào đó chuyên khắc bùa nổ.