Chương 34

…”Ngươi buông ra, đem cái đồ bẩn thỉu của ngươi ra, ngươi, tên hỗn đản này, ngươi là đồ nhẫn tâm… Oa…” Khả Hân không ngừng vùng vẫy, chỉ là so sánh với vừa rồi, lần này nhẹ hơn nhiều, biểu hiện cho thấy nội tâm của nàng lúc này không kiên quyết, trong lòng nàng dù sao vẫn yêu tôi, yêu sâu đậm mà trách cứ.

“Suỵt… Nhỏ giọng một chút, nó còn đang ở trong phòng kia!” Lời nói của tôi dường như rất có hiệu quả, Khả Hân đang giãy giụa lúc này đã ngừng hẳn, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ. Có lẽ lúc này nàng mới nhớ tới Tư Kiến cũng đang ở trong nhà, hơn nữa câu nói vừa rồi có thể bị nó nghe được, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi càng thêm đỏ bừng.

“Phạch phạch phạch…” Thừa dịp Khả Hân ngẩn người, tôi không khỏi bơm nàng lần nữa ở phía sau, dươиɠ ѵậŧ không ngừng ra vào ra vào trong âʍ đa͙σ nàng.

Thời gian trôi qua, nàng bắt đầu rêи ɾỉ. Có lẽ sau khi kìm nén được một lúc lâu, nàng không ngừng ưỡn mông ra sau muốn cho dươиɠ ѵậŧ của tôi vào sâu hơn. Cảm nhận được Khả Hân phối hợp, tôi biết lần làʍ t̠ìиɦ này là điểm khởi đầu để chúng tôi làm hòa với nhau nên tôi càng nắc mạnh hơn. Toàn bộ phòng ngủ một lần nữa tràn ngập sắc xuân…

Khoảnh khắc tôi xuất tinh, tôi cảm giác được một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, tôi không phung phí với những hạt giống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, mặc dù những hạt giống này không thể làm cho Khả Hân có thai nhưng tôi vẫn đẩy dươиɠ ѵậŧ vào âʍ đa͙σ, và tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều được tiêm vào, một chút cũng không có lãng phí. Tôi không biết tại sao, có lẽ đó là một loại kí©h thí©ɧ tâm lý đặc biệt, đã lâu chúng tôi không có ân ái nồng nhiệt như vậy. Với nàng cũng vậy, có thể là do rượu vang để tăng thêm niềm vui, hoặc có thể là do Tư Kiến đã làm rất nhiều màn dạo đầu cho nàng trước tôi, nàng cũng nghênh đón cao trào hồi lâu.

Tôi rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi âʍ đa͙σ của Khả Hân, và những tϊиɧ ɖϊ©h͙ không biết được lưu trữ trong bìu đã bao lâu chảy ra từ lỗ âʍ đa͙σ của nàng. Nhìn bộ dáng lười biếng của nàng, tôi lấy khăn ướt trên bàn cạnh giường lau cho nàng. Khả Hân lười biếng để cho tôi lau âʍ đa͙σ, chỉ để lại hơi thở dần trở nên đều đặn. Sau khi tôi giúp nàng lau sạch nó, nàng lại nặng nề ngủ thϊếp đi…

Tôi ôm Khả Hân trong lòng, chuẩn bị ngủ, không biết màn “tuyên bố chủ quyền” tối nay có hiệu quả không, hy vọng tên nhóc Tư Kiến nghe được chuyện ân ái của chúng tôi, chỉ sợ hắn không nghe được. Tôi cũng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ sâu, đã lâu lắm rồi tôi không được trải qua cảm giác ấm áp như vậy.

“Hìhì…” Sáng hôm sau, tôi cảm thấy ngứa mũi, mở mắt ra đã thấy Khả Hân vừa tỉnh dậy đang dùng tóc ngoáy mũi tôi, trên mặt nở nụ cười.

“Em tỉnh rồi à?” Tôi dụi dụi mắt, thấy Khả Hân đã tỉnh. Nàng thấy tôi tỉnh, đột nhiên thu hồi ý cười, khẽ ậm ừ rồi xoay người, quay mặt đi chỗ khác. Tôi liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm nên tôi không vội.

“Em à, em còn giận hả?” Tôi ôm Khả Hân từ phía sau, ghé mũi vào gáy nàng, ngửi mùi thơm trên tóc nàng.

“Giận chứ, tại sao không giận? Anh nghi ngờ tôi ngoại…” Khả Hân quay lưng về phía tôi nói, tuy nói là tức giận, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn rất nhiều. Vợ chồng là như vậy, đầu giường cãi vã cuối giường hòa giải, vợ chồng không có thù qua đêm.

“Xin lỗi vợ, là anh quá mẫn cảm, hàiz, một lời khó giải thích…” Tất cả những lời giải thích của tôi đều vô ích, tôi chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài, ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng tôi?



“Thật ra, chồng à, em hiểu anh, cẩn thận ngẫm lại em cũng có lỗi với anh. Gần đây vì Tư Kiến, em ít quan tâm đến anh, cho nên anh mới cảm thấy bất an. Em cũng học tâm lý, chồng à, sức khỏe của chồng không tốt, có một số lo lắng và nghi ngờ về tình cảm của chúng ta là điều rất bình thường, lẽ ra em nên hiểu cho anh, nhưng em vẫn không thể không tức giận…” Nghe thấy lời xin lỗi của tôi, Khả Hân lập tức quay lại ôm lấy tôi, rồi thì thầm vào tai tôi.

Quả thật, một lời đánh thức người trong mộng, ý nghĩa của nàng nghĩ trong lòng, là khả năng tìиɧ ɖu͙© của tôi kém và không thể sinh con, có một người vợ xinh đẹp mà tôi thường xuyên đi công tác, nên có những lo lắng và nghi ngờ trong lòng, theo ý của nàng, điều đó là khá bình thường. Có được sự hiểu biết của Khả Hân, trái tim tôi không tránh khỏi rất ngọt ngào.

…”Còn nữa, đêm qua anh thật quá đáng…” Sau khi nằm trong vòng tay tôi một lúc, nàng khẽ cho tôi một cái phấn quyền.

“Tại sao?” Lúc này tôi mới hiểu ra một chuyện, không nhịn được giả vờ nghi hoặc hỏi.

“Còn hỏi tại sao? Anh cư nhiên lén lút làm, không nói cho em là anh…” Khả Hân nói chính là tối hôm qua lén lút ôm chặt nàng ở sau lưng, không ngừng làm nàng, làm cho nàng căn bản không nhìn thấy người phía sau đang làʍ t̠ìиɦ cùng nàng là ai, và điều đó khiến cho nàng sợ đến phát khóc.

“Đồ ngốc, không phải anh còn có thể là ai?” Tôi cười cười, cố gắng làm cho biểu tình bình thản, không nói ra câu cuối cùng…”Nhà chỉ có ba người chúng ta, không phải anh chẳng lẽ là Tư Kiến?”

“Nhưng em tưởng…” Dưới sự xấu hổ và lo lắng, Khả Hân nói một cách không mạch lạc.

“Tưởng là Tư Kiến sao?” Có lẽ khúc mắc của chúng tôi đã rộng mở, quan hệ của chúng tôi đã được khôi phục, tôi không khỏi giả vờ trêu chọc mà nói ngọt ngào, đồng thời để vẻ mặt bình thường, không kèm theo cảm xúc khác.

“Anh đang nghĩ gì vậy? Em cũng biết là không phải Tư Kiến…” Khả Hân dừng lại ở câu cuối cùng, một nét căng thẳng thoáng qua trên khuôn mặt nàng, như thể nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó, trong mắt một tia bối rối thoáng qua. Làm sao nàng có thể chắc chắn đó không phải là Tư Kiến? Dường như có vấn đề ở đây, chỉ là trong đầu tôi hiện tại không có thời gian để nhớ lại những gì tôi đã từng thấy trước đây.

…”Tư Kiến là con trai của chúng ta, nó rất ngoan, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Cho nên em chắc chắn không phải là nó. Suy nghĩ của anh quá bẩn, sau này không cho phép suy nghĩ lung tung như vậy…” Khả Hân khéo léo che giấu, nhanh chóng mượn cớ này để giải thích, hơn nữa giải thích hùng hồn. Nhưng tôi bắt gặp một tia cảm xúc bối rối của nàng, đối với lời giải thích này tôi có chút bán tín bán nghi.

“Vậy em cho là ai?” Tôi không nói điều gì khác, giữ cho biểu hiện không thay đổi. Là một phóng viên kỳ cựu, tôi thường giả vờ thực hiện các cuộc phỏng vấn bí mật không báo trước, có thể nói rằng kỹ năng diễn xuất của tôi có thể được coi là một diễn viên xuất sắc.

“Em tưởng rằng mình say rượu quên khóa cửa, có trộm vào nhà rồi… không nói nữa… đã đến lúc em nên dậy làm điểm tâm…” Khả Hân ứng phó tôi một câu rồi đứng dậy rời giường mặc đồ, có chút muốn trốn tránh tiếp tục đàm luận cùng tôi. Thấy nàng đứng dậy, tôi cũng chuẩn bị rời giường.

Khả Hân đang chuẩn bị điểm tâm, mà Tư Kiến còn chưa ra khỏi phòng ngủ, thằng nhóc này sẽ không ngượng ngùng chứ. Chờ tôi rửa mặt xong, nàng cũng chuẩn bị xong bữa sáng, bánh sandwich cộng với nước trái cây, nàng thấy Tư Kiến còn chưa thức dậy, không khỏi đi đến phòng nó để đánh thức nó.



Từ những video trước đây, tôi thấy Khả Hân không bao giờ kiêng dè vào phòng của nó, đều trực tiếp mở cửa đi vào, có lẽ vì có tôi ở nhà, nàng sợ tôi sẽ nghĩ lung tung, đến trước cửa phòng nó nhẹ gõ cửa, mà không trực tiếp đẩy cửa ra.

Sau khi Khả Hân gõ cửa hai lần, thấy cửa mở ra và Tư Kiến bước ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe ngáp dài. Nhìn thấy sự xuất hiện của nó, chúng tôi đều có những biểu cảm khác nhau, mỗi người đều có tâm sự trong đầu. Bản thân tôi cũng không cần phải nói, tối hôm qua nếu không phải trở về kịp thời, thằng nhóc này đã làm ô uế vợ yêu của tôi, cho nên tối hôm qua nhất định là bị dọa không nhẹ ngủ không ngon.

Khả Hân thì không biết chuyện đêm qua, nàng nghĩ rằng vì mình không có bồi Tư Kiến ngủ, kết quả nó lại mất ngủ khi không có nàng ở bên cạnh, bởi vì khi nàng nhìn thấy nó ngáp, một tia áy náy hiện lên trong mắt. Dù sao tuần trước cơ hồ mỗi ngày nàng đều làm bạn với nó, đột nhiên không còn nàng, nó nhất định sẽ không quen.

Tôi ở một bên nhìn bộ dáng của Khả Hân, trong lòng không khỏi chua xót, tự hỏi không biết có nên nói cho nàng biết chuyện này không? Nếu tôi không lấy video ra, tôi nghỉ nàng sẽ không tin tôi, có lẽ còn đổi lấy một cái tát vào mặt.

Khi Tư Kiến nhìn thấy chúng tôi, trong mắt hiện lên vẻ mất tự nhiên, nó không dám nhìn chúng tôi, chẳng lẽ đêm qua nó cũng nghe tiếng chúng tôi làʍ t̠ìиɦ? Sau khi rời khỏi phòng ngủ, nó nhanh chóng chạy vào nhà tắm và bắt đầu rửa mặt.

Sau khi ăn sáng xong, Khả Hân đưa Tư Kiến đến trường, mà tôi cũng đến công ty chuẩn bị đi làm. Trong công ty, trong đầu tôi không ngừng quanh quẩn câu nói của nàng “Em biết là không phải Tư Kiến…” Cứ văng vẳng trong đầu tôi. Khi nàng nói những lời này, vẻ mặt của nàng rất khẳng định, chỉ bởi vì nó là con nuôi của nàng, cho nên khẳng định nó không dám làm ra chuyện như vậy? Một lời giải thích như vậy không khỏi quá gượng ép. Trong đầu tôi không ngừng nhớ lại đủ loại chuyện của hai người, chỉ là lại không phát hiện ra cái gì cả, hai người còn chưa phát sinh quan hệ, hơn nữa nàng còn không biết nó đối với nàng có suy nghĩ sai lệch, điểm này tôi dám khẳng định, chẳng lẽ tôi xem nhẹ cái này sao?

Nhân tiện, tôi chưa xem video về nhà tắm. Đêm đó tôi quên rút thẻ nhớ camera nhà tắm, khi quay lại thay thiết bị theo dõi thì đã lấy camera và thẻ nhớ ra rồi, bây giờ nó im lặng nằm trong túi của tôi. Hai ngày này bởi vì mối quan hệ với Khả Hân phục hồi, làm cho tôi quên mất nó, có lẽ trong video này có thể tìm thấy một chút manh mối. Tranh thủ lúc rảnh rỗi, tôi lấy thẻ nhớ ra, sau đó nhấn vào đầu đọc thẻ để lắp máy tính, chọn thời gian tốt, video bắt đầu phát…

Trong video, Tư Kiến có vẻ nóng nảy, có lẽ là bị tiêu chảy, nó vội vàng chạy vào nhà tắm, cởϊ qυầи và ngồi trên bồn cầu, tất cả động tác rất gấp rất nhanh. Cũng bởi vì góc chụp có chút lệch, trong quá trình này tôi thậm chí còn không nhìn thấy mông và bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nó. Nghe thanh âm liền biết nó thực sự bị tiêu chảy. Vẻ mặt thoải mái, khi mọi chuyện gần như ổn định, có lẽ nó đã nghĩ ra điều gì đó, lo lắng liếc nhìn cửa nhà tắm, lúc này nó mới nhớ ra cửa nhà tắm không có khóa là do quá vội vàng. Vạn nhất Khả Hân bước vào và nhìn thấy bộ dáng này của mình, ngửi thấy mùi thì thật tệ, con trai dù sao cũng quan tâm đến hình tượng và lòng tự trọng của mình trước mặt nữ thần của mình.

Tư Kiến còn chưa lau mông đã ấn nút xả nước bồn cầu, rồi ấn bình xịt nước hoa. Sau đó, nó xuống bồn cầu để lau mông, chỉ là nó vừa rời khỏi bồn cầu và đang cúi xuống lấy giấy vệ sinh thì nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó Khả Hân bước vào với một đống khăn trải giường. Có lẽ nó không kịp phản ứng, liền duy trì tư thế khom lưng túm giấy vệ sinh vẫn không nhúc nhích, biểu tình trên mặt nhìn ra, lúc này nó đã thất thần rồi. Nhưng sau khi nàng bước vào nhà tắm với đồ dơ trên tay, mới phát hiện ra lúc này nhà tắm đã thắp đèn, hình như có mùi thơm và mùi thối hỗn hợp, nàng không khỏi hạ thấp ga trải giường xuống, để nhìn về phía trước.

Chỉ là Khả Hân vừa mới đặt ga trải giường xuống, rốt cuộc nhìn thấy Tư Kiến đang đứng ở bên cạnh bồn cầu, một tay vẫn đang cầm giấy vệ sinh cúi người, nàng sửng sốt, tuyệt đối không ngờ nó lại ở trong nhà tắm. Nàng cũng rơi vào trạng thái ngây dại, lúc đầu nàng nhìn vào mắt của nó, sau đó không thể không nhìn xuống và cuối cùng nhìn thấy phần dưới của nó, ánh mắt của nàng đột nhiên như bị hấp dẫn, gắt gao nhìn chằm chằm vào háng nó.

Dựa theo lẽ thường mà nói, lúc này Khả Hân nên nhanh chóng tránh ánh mắt của mình, sau đó quay người bỏ đi, chỉ là không biết vì chuyện gì, có lẽ chính nàng cũng không biết, ánh mắt dường như mất đi khống chế và khóa chặt vào phần thân dưới của Tư Kiến.

Giờ phút này thời gian như ngừng trôi, hai người đứng ở nơi đó ngây người…