Chương 19

Sau khi nghe nàng giải thích, trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhõm, giọng điệu của nàng nói chuyện không có khác thường, xem ra nàng không có nói dối, hơn nữa đây là ngày hôm sau sau khi tôi đi, cho dù có cái gì, nhất định cũng sẽ không nhanh như vậy.

“Gần đây thằng bé đã trải qua quá nhiều chuyện, điểm sa sút là chuyện bình thường. Đừng có quá ép…” Mặc dù tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng Khả Hân vì Tư Kiến mà quên mất tôi, vẫn làm cho trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tuy rằng trong mắt người khác, điều này không có gì đáng trách, dù sao việc học hành của đứa nhỏ là chuyện chính, gọi điện thoại chỉ là chuyện không thể thiếu.

“Ừm, em biết, em chuẩn bị xây dựng kế hoạch học bổ túc cho Tư Kiến, nâng thành tích học tập của nó lên, dù sao có chủ nhiệm là mẹ, thành tích học tập lại giảm xuống, thì quá mất mặt, hìhì…” Sau khi nói chuyện với tôi, nỗi buồn ban đầu của nàng tan biến đi rất nhiều.

“Ừm… Đừng quá căng thẳng…”

“Được rồi, chồng, chúng ta không nói nữa, em đi thúc giục nó làm bài ở nhà trước, trong khoảng thời gian này chúng ta không quấy rầy nó, từ giờ trở đi, em phải đốc thúc nó làm bài ở nhà…” Còn chưa đợi tôi nói hết câu, nàng đã đoạt lấy lời nói, tôi cúi đầu nhìn qua thời gian điện thoại di động của mình. Trước đây, khi tôi đi công tác, chúng tôi sẽ dành ít nhất nửa tiếng để nói chuyện điện thoại vào ban đêm, bây giờ vừa mới gọi 2 phút nàng đã chuẩn bị cúp điện thoại. Nhưng hết cách thôi, lý do Khả Hân cúp máy khiến cho tôi không thể từ chối.

“Ừ… nhanh đi, em và Tư Kiến ngủ sớm một chút…”

“Ừm, anh cũng vậy, tạm biệt, chồng…” Khả Hân trả lời, chỉ là trước khi tôi nói lời tạm biệt, tôi đã nghe tín hiệu bận trên điện thoại. Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại đã cúp, trên mặt không khỏi nở nụ cười khổ, khi nói đến công việc, nàng lại nghiêm túc như vậy, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến con trai nuôi của nàng, cho nên đã vứt bỏ chồng. Thôi quên đi, không muốn nghỉ nữa, đi ngủ sớm.

Ngày thứ ba, tôi có công việc bận rộn, đến tối cũng vậy, nàng không gọi cho tôi, tôi lại chủ động gọi. Nàng ăn cơm xong, tiếp tục dạy kèm Tư Kiến làm bài tập ở nhà, trong điện thoại không có lời ngon tiếng ngọt của chúng tôi như mọi khi, có chăng chỉ là việc học và dạy kèm cho thằng nhỏ. Cuộc gọi kéo dài chưa đầy năm phút, nàng đã chủ động đề cập đến việc cúp máy rồi cúp máy, có lẽ nàng coi việc dạy kèm con là một việc quan trọng hàng đầu, nàng không thích bị người khác quấy rầy.

Sau khi cúp điện thoại, tôi cảm thấy vô vị, dù sao thì tôi cũng không thích lúc nào cũng nói về trẻ con, điều tôi cần là sự quan tâm và tình yêu của nàng dành cho tôi qua điện thoại, nhưng lần này thì không, tất cả đều bị chiếm lĩnh bởi chủ đề của nó, và tâm Khả Hân dường như không bao giờ cảm thấy mệt với nó.

Đến ngày thứ tư, nàng không chủ động gọi cho tôi, tôi đã chủ động gọi nhưng nàng vẫn nói chuyện với tôi về Tư Kiến, cuộc gọi kéo dài chỉ 5 phút.

Vào ngày thứ năm, nàng không gọi cho tôi, tôi đã chủ động gọi, nàng vẫn nói về Tư Kiến, và cuộc gọi kéo dài 3 phút.

Ngày thứ sáu, nàng vẫn không chủ động gọi cho tôi, tôi gọi cho nàng, nàng vẫn đàm luận về Tư Kiến đủ loại, thời gian nói chuyện 2 phút.

Ngày thứ bảy, cũng là đêm cuối cùng của tôi ở thành phố này, Khả Hân cũng không gọi cho tôi, tôi phải gọi qua cho nàng, nhưng lần này nàng không nói chuyện với tôi về Tư Kiến, chỉ nói chuyện với tôi về tiến độ công việc và tình trạng thể chất, mà tôi nghe được một chút lơ đãng từ lời nói của nàng…

Cuộc điện thoại ngày thứ bảy với Khả Hân khiến cho tôi cảnh giác, bởi vì nàng không phải là người quá giỏi ngụy trang, biểu hiện ra sự khác thường nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là trong nhà tôi không có lắp đặt camera giám sát thời gian thực, căn bản tôi không thể ở nhìn thấy tất cả những gì phát sinh trong nhà, tôi cũng không thể truy vấn nàng quá sâu, kẻo nàng sẽ nghi ngờ. Trong lòng tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung, thỉnh thoảng đứng dậy hút thuốc, thỉnh thoảng lại ngẩn người nằm trên giường, đêm đó tôi mất ngủ.

Đến ngày hôm sau, tôi lái xe về cùng với những chiếc xe quay phim khác của công ty, tôi không nói cho Khả Hân biết trước là tôi đã về, bởi vì trước khi đi tôi đã nói với nàng tôi đi công tác nửa tháng. Khi tôi về đến nhà, trời đã về chiều. Điều đầu tiên tôi làm là kiểm tra tất cả các camera mà tôi đã lắp đặt trước khi rời đi, và cảm thấy nhẹ nhõm vì tất cả đều hoạt động và không ai phát hiện ra chúng.



Sau khi lấy camera, tôi nhìn đồng hồ trên tường, còn hai giờ nữa Khả Hân về, video quay mấy ngày nay chắc dài lắm nên bây giờ tôi không có thời gian xem. Tôi cất tất cả các camera đi và bắt đầu nhìn quanh phòng, xem từng chi tiết, vì tôi không biết mình đang tìm kiếm cái gì. Tôi lục tung các thùng rác chưa đổ ở nhà để xem có tìm thấy gì không. Kết quả là trong nhà không tìm thấy gì, hơn nữa thùng rác ở nhà mới được thay sáng nay. Chẳng lẽ là tôi suy nghĩ quá nhiều sao?

Xem ra phải đến lúc coi trong video phát lại mới có thể tìm ra đáp án. Sau khi thu dọn mọi dấu vết, tôi bắt đầu bận rộn trong nhà bếp, khi quay về, tôi đã mua rất nhiều sản phẩm đặc biệt, đây là những gì tôi đã ăn qua ở thành phố đó. Nó rất ngon, vì vậy tôi đã mang một ít về để cho Khả Hân nếm thử.

Nửa tiếng trước khi hai người tan trường, tôi dọn tất cả đồ ăn lên bàn, nhìn cái bàn lớn như vậy với bữa ăn tối thịnh soạn, trong lòng không khỏi tràn ngập niềm tự hào, những thứ khác tôi không dám nói, nhưng đối với tài nấu nướng của mình tôi vẫn rất tin tưởng. Tôi liếc nhìn đồng hồ và thấy vẫn còn thời gian để đón hai người, bình thường cả hai đều về bằng xe buýt, xe trong nhà chỉ có một mình tôi lái, nàng chưa có thi bằng lái xe, cho nên lúc tôi không ở nhà, xe ô tô thường đậu ở bãi đậu xe.

Sau khi tôi đặt tất cả đồ ăn lên bàn, tôi chạy xuống lầu, lái xe tới trường học, tôi đã không nói với Khả Hân trước, chỉ muốn tạo cho nàng một bất ngờ. Từ nhà đến trường chỉ mất mười phút, tôi ngồi trong xe nghe nhạc nhàm chán, xe tôi đậu ở cổng trường, rất dễ thấy, nàng vừa đi ra là thấy xe liền. Khi thời gian đến, học sinh và thầy giáo đều ra khỏi trường, mắt tôi dán chặt vào cổng trường, nếu nàng không nhìn thấy tôi mà đi thẳng đến bến xe buýt, chẳng phải tôi đã đi một chuyến vô ích sao?

Chỉ là sau mười phút, còn rất ít người ra khỏi cổng trường, từ đầu đến cuối tôi không thấy hai người đi ra. Lúc này, ý nghĩ hắc ám trong lòng tôi không khói bốc lên, tôi thừa nhận đôi khi tôi có những suy nghĩ rất đen tối, và tôi rất dễ ghen, giống như sự ghen tị với Tư Kiến trong giai đoạn này. Trong mắt người khác, có thể tôi là một người đàn ông hẹp hòi, nhưng trên thực tế đây là loại suy nghĩ rất bình thường của đàn ông chúng tôi. Là loại suy nghĩ kiểu gì? Đó là suy nghĩ của một người đàn ông bị khiếm khuyết chức năng sinh lý và tìиɧ ɖu͙© mà có một người vợ vô cùng xinh đẹp và gợi cảm.

Thử hỏi nếu chức năng tìиɧ ɖu͙© của một người đàn ông có khiếm khuyết, mà người vợ lại cực kỳ xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, như vậy người đàn ông này suốt ngày sẽ nơm nớp lo sợ, nghi ngờ nhất cử nhất động của vợ v. V, tình huống nghiêm trọng, nam nhân sẽ lâm vào một loại bệnh đa nghi, mà loại bệnh này kết quả là, vì nghi ngờ quá nặng, cuối cùng vợ bỏ nhà ra đi. Mà bây giờ hình như tôi cũng không còn xa với thứ bệnh ấy nữa, suy cho cùng vẫn là nguyên nhân thân thể của mình, ai đã biến tôi thành kẻ vô sinh, một phế nhân mà vẻ ngoài nhìn không thấy?

Theo suy nghĩ của tôi, thời gian đã trôi qua 10 phút, bây giờ khoảng cách từ lúc tan trường đã được hơn 20 mươi phút, ngay cả khi họ đi xe buýt, bây giờ cũng đã gần như về nhà rồi. Tôi không gọi điện thoại di động cho Khả Hân, mà gọi điện thoại cố định ở nhà, kết quả điện thoại tự cúp máy và không ai trả lời, điều đó có nghĩa là hai người vẫn chưa về nhà. Tôi bỏ điện thoại vào túi, khóa xe và đi nhanh về phía giãy lớp dạy nơi hai người dạy và học.

Trên đường đi, tôi nhìn quanh, hy vọng nhìn thấy hai người, nhưng tôi không nhìn thấy họ cho đến khi tôi bước vào giảy lớp dạy. Lúc này trời còn rất sớm, nhưng chưa đến năm giờ thì trời đã tối rồi. Khi tôi ở bên ngoài giảy lớp, tôi thấy đèn trong một trong số lớp của giảy nhà vẫn còn sáng. Trước tiên tôi đến lớp hai người và phát hiện trong lớp đã sớm trống rỗng, khóa cửa tắt đèn.

Hiện tại còn có một chỗ khác, đó chính là văn phòng Khả Hân, nếu trong văn phòng nàng không có hai người, vậy tôi chỉ còn cách gọi cho nàng. Lúc này lòng tôi chợt nhẹ nhõm, từng bước đi về phía văn phòng nàng, đi ngang qua các văn phòng khác, các thầy giáo đã tan việc. Khi tôi còn cách văn phòng của nàng khá xa, tôi đã nhìn thấy văn phòng của nàng, phía trên cửa văn phòng có một tấm kính rất cao, nó dài hơn 2 mét, người ta hoàn toàn không thể nhìn xuyên qua tấm kính đó, nhưng tôi có thể nhìn thấy từ tấm kính đèn trong văn phòng của nàng đang sáng.

Chân tôi như cầy hương, giống như đặc công đánh sau lưng địch nhân, lặng lẽ áp sát mục tiêu, không một tiếng động. Khi đến trước cửa văn phòng, tôi áp tai vào cửa tìm âm thanh phát ra từ bên trong, chỉ là có lẽ hiệu quả cách âm của văn phòng này quá tốt nên tôi không nghe âm thanh bên trong. Nhưng được một lúc tôi có thể nghe âm thanh loáng thoáng bên trong, hơn nữa người bên trong nói chuyện thanh âm cũng không lớn, tôi không thể khẳng định thanh âm này có phải là của Khả Hân hay không. Tôi rất muốn gõ cửa, nhưng tôi sợ sẽ bỏ lỡ điều gì, gõ cửa rồi sẽ không lần ra được manh mối.

Tôi ở ngoài cửa vội vàng xoay vòng, đúng lúc này, tôi vừa chuyển đầu thì thấy cách văn phòng Khả Hân không xa bày một cái bàn, hẳn là bàn học bị hư, tạm thời đặt ở nơi đó. Linh cơ vừa động, dưới sự hiếu kỳ mãnh liệt thúc đẩy, tôi bước nhanh và lặng lẽ đến bàn làm việc, sau đó nhẹ nhàng nhấc cái bàn nặng nề lên và từ từ di chuyển nó đến cửa văn phòng của nàng, tôi không gây ra tiếng động nào trong suốt quá trình này. Tôi nhẹ nhàng trèo lên bàn, hết sức cẩn thận, đồng thời thầm cầu nguyện đừng ai mở cửa phòng làm việc vào lúc này, bởi vì tôi ở ngay trước cửa, nếu mở cửa thì ngay cả thời gian chạy trốn tôi cũng không có, hiện tại tôi chính là đang mạo hiểm đánh bạc.

Tôi đứng trên bàn một cách cẩn thận, có lẽ chiều cao của tôi không cao lắm, tôi đứng trên bàn với bàn chân phẳng không thể nhìn thấy, tôi phải khó khăn nhón ngón chân. Trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi đã nhìn thấy bên trong, khung cảnh bên trong suýt chút nữa khiến cho tôi ngã xuống bàn!

Tôi nhón chân và nhìn bên trong, vì chiều cao và góc độ, tôi chỉ nhìn thấy một phần bên trong, khoảng một phần ba không gian. Tôi nhìn thấy những người bên trong, người bên trong quả thật là Khả Hân, tôi thấy nàng đang quay mặt ra cửa và đang cởi đồ của nàng. Nàng quay mặt ra cửa, từ từ cởi bỏ trang phục thầy giáo của mình, để lộ cái áo ngực bên trong. Tôi thấy cái áo ngực màu hồng hình trái tim ôm lấy bộ ngực đầy đặn 32E, tạo ra một khe ngực thật sâu. Chỉ là tôi chỉ có thể nhìn thấy phần thân trên của nàng, còn phần thân dưới vẫn có khoảng trống mà nàng đang hướng ra cửa, do góc nghiêng nên tôi hoàn toàn không nhìn thấy. Có lẽ ở góc chết này, nàng đang đối diện với người, có phải là Tư Kiến không?

Chỉ thấy Khả Hân cởϊ áσ ra, bắt đầu khom lưng, không cần phải nói, nhất định là muốn cởi váy của mình. Có lẽ để chứng thực suy đoán của tôi, sau khi nàng khom lưng một hồi, đứng thẳng người lên, bộ ngực đầy đặn kia run lên dưới lớp áo ngực, tạo ra từng đợt sóng ngực. Nàng đứng thẳng, trên tay cầm một cái váy, tôi tin rằng phần thân dưới của nàng chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ, tôi nghĩ rằng Tư Kiến, người đang ở trong góc chết, lúc này đã bùng cháy du͙© vọиɠ rồi phải không?