Chương 10

“Chúng ta cũng ngủ đi, mệt cả ngày rồi.” Khả Hân duỗi lưng, vô tình thể hiện đường cong cơ thể quyến rũ mê người của nàng.

“Tư Kiến, ngủ sớm đi, mai còn có tiết học.” Sau khi thu dọn nhà bếp và trước khi Khả Hân trở về phòng ngủ, không quên ở cửa Tư Kiến nói một tiếng. Nó quay đầu lại nhìn nàng, sau đó gật gật đầu.

Tôi tắt TV và đèn trong phòng khách, sau đó cùng Khả Hân trở lại phòng ngủ. Vừa lúc tôi có rất nhiều chuyện muốn hiểu rõ với Khả Hân, trọng điểm chính là vấn đề tính cách của đứa nhỏ, còn có con đường tương lai của nó.

Sau khi nằm trên giường, Khả Hân thay bộ đồ ngủ quyến rũ, đồ ngủ là váy ngủ, cổ áo hơi thấp, cộng thêm bộ ngực rất đầy đặn, cho dù không có khom lưng, váy ngủ cũng lộ ra rãnh vυ" thật sâu, cái váy ngủ dài đến trên đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp xinh đẹp, hơn nữa váy ngủ là loại hơi trong suốt. Cái váy ngủ này không được coi là một cái váy ngủ gợi cảm, nhưng trông nó rất gợi cảm khi kết hợp với thân hình cực kỳ quyến rũ của nàng. Bởi vì trước kia, chỉ có chúng tôi ở nhà, trong nhà không có người ngoài, chỉ có một số ít người ở lại nhà tôi qua đêm, cho nên những cái váy ngủ của nàng đều là loại tương đối hở hang, dựa theo lời nàng, mặc như vậy nàng cảm thấy thoải mái. Bây giờ đột nhiên có thêm một cậu bé trong gia đình, một cậu bé đã bước vào tuổi dậy thì, tôi có nên nhắc Khả Hân không? Quên đi, tôi lắc đầu, nàng là thầy giáo tư vấn tâm lý, chắc chắn là nàng biết phải làm gì, tôi còn bận tâm cái gì.

“Em yêu, em biết về đứa nhỏ này được bao nhiêu? Tính tình nó thế nào?” Tôi nhẹ nhàng lấy điện thoại từ tay Khả Hân. Nàng có cái thói quen này, trước khi đi ngủ, đều phải chơi điện thoại di động một hồi, bất quá không phải là nói chuyện phiếm linh tinh, mà là nhìn vào vòng bạn bè hoặc coi tin tức.

“Ừm… Thật ra thì em không biết nhiều về cậu nhóc này, tính cách của nó tương đối đa dạng, đôi khi rất ít nói, nhưng khi hòa đồng với các bạn cùng lớp, nó cũng tỏ ra khá nghịch ngợm, thành tích học có lên có xuống. Nói tóm lại, nó rất đặc biệt, vì vậy trong tất cả các học sinh của em, nó là một trong những trọng tâm của em. Trước kia, em cũng từng trao đổi với nó, cũng từng hỏi qua gia đình nó, nhưng nó luôn lảng tránh tình huống gia đình của nó, em vốn không cảm giác được hoàn cảnh gia đình nó. Nhưng từ sau khi anh trở về, em mới biết gia đình nó nguyên lai phức tạp như vậy.” Khả Hân vừa nói vừa nhớ lại, dùng ngón tay điểm cằm nói.

“Vậy là em cũng không hoàn toàn hiểu rõ đứa nhỏ này?” Khả Hân là một thầy giáo tư vấn tâm lý, quan sát lời nói và cảm xúc là kỹ năng cơ bản của nàng, nàng không hoàn toàn hiểu đứa bé này, làm cho tôi hơi ngạc nhiên, phải biết rằng, nó chỉ là một đứa nhỏ 14 tuổi.

“Đúng vậy, em cũng không hoàn toàn hiểu rõ, chỉ cần nói chuyện với nó, đôi khi nó tương đối mắc cỡ. Mặc dù nó là một đứa nhỏ, nhưng em luôn cảm thấy nó có một sự trưởng thành không thuộc về người lớn, có lẽ nó không có gia đình ở Trung Quốc, lớn lên trong hoàn cảnh không tốt có thể có liên quan. Nhưng hiện tại thì tốt rồi, sau này chúng ta sẽ sớm chiều ở chung với nó, sẽ hoàn toàn hiểu nó, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.”

“Ừm, anh thường xuyên không có ở nhà, em lại là thầy giáo chủ nhiệm của nó, vô luận là ở nhà hay ở trường, em đều phải ở chung và đối mặt với nó, vấn đề của nó giao cho em. Em sẽ không cảm thấy nhọc, phải không? Em yêu.” Tôi nắm tay Khả Hân, ôn nhu nói, cho tới nay, đối với nàng tôi đều có một loại thiếu nợ, thân thể của tôi không được tốt, không thể cho nàng có hạnh phúc của một nữ nhân, tôi lại không thể có con, không thể để cho nàng trở thành một người mẹ. Có thể nói, cho dù nàng có ly hôn với tôi thì người thân và bạn bè của tôi có lẽ cũng sẽ không nói gì, vì bọn họ hiểu rõ nguyên nhân sự tình, nhưng nàng vẫn luôn ở bên tôi, và không bao giờ ghét bỏ tôi, đối đãi với tôi chẳng những không có nhạt nhẽo, ngược lại còn tốt hơn trước kia.

“Sao lại có thể nhọc chứ? Em vẫn luôn muốn có một đứa con, bây giờ anh đã hoàn thành tâm nguyện của em, em cảm ơn chồng còn chưa kịp, sau này chúng ta đối xử với nó như con ruột, chúng ta cũng có một số suy nghĩ và hy vọng, hơn nữa còn có thể làm một số việc mà chỉ một người mẹ mới có thể làm. Bất kể làm cái gì, em cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh, hơn nữa em cũng rất thích Tư Kiến đứa bé này, tuy rằng mẹ nuôi này của nó chỉ lớn hơn nó 14 tuổi, haha…”

Quả thật, năm nay Tư Kiến 14 tuổi, còn Khả Hân cũng chỉ mới 28 tuổi, hai người chỉ chênh lệch 14 tuổi, loại tuổi tác và quan hệ của hai mẹ con này, có thể coi là một sự thay thế đi. Khả Hân nói đến cuối, che miệng cười khúc khích, bầu không khí nặng nề ban đầu vào giờ khắc này cũng hòa tan, khi nàng cười vẫn luôn xinh đẹp như vậy, hơn nữa nàng cười lộ ra bộ ngực đầy đặn không ngừng nâng lên hạ xuống, làm cho thân thể của tôi từ lâu không có cảm giác, vào giờ khắc này không khỏi có chút nóng lên, hơn nữa dươиɠ ѵậŧ có dấu hiệu ngẩng đầu. Cảm giác được những biến hóa thân thể này, tôi không khỏi vui mừng, đã lâu tôi không có loại cảm giác này, nhất định phải nắm bắt thời cơ.



“Em yêu, đã lâu chúng ta không có làm, hiện tại anh có chút hứng, đêm nay chúng ta thử?” Tay tôi đặt lên bộ ngực đầy đặn, bắt đầu xoa bóp, mà Khả Hân nghe tôi nói, lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó đưa tay sờ dươиɠ ѵậŧ của tôi. Sờ đến dươиɠ ѵậŧ nửa cương cứng của tôi, trên mặt nàng cũng hiện lên một tia vui mừng, không khỏi có chút ý động. Bàn tay đang vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của tôi có chút run lên, xem ra nàng cũng chịu đựng lâu rồi, chỉ là đột nhiên không biết nàng nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên một tia thất vọng, lắc đầu.

“Không ông xã, hôm nay có thêm một người trong nhà, em không thể buông thả được, hơn nữa cửa phòng nó lại không đóng. Nếu chúng ta làm, nó có thể nghe được. Khi chúng ta đang ân ái, cách vách đột nhiên có thêm một người, tâm lý như thế nào cũng không quen, chờ một đoạn thời gian để quen thuộc đi, được không? Chồng.” Khả Hân vuốt ve mặt tôi, thất vọng nói. Tôi có thể nhìn ra được, nàng cũng rất muốn, chỉ là đêm nay nàng cố ý không đóng cửa phòng của nó, quả thật có chút không quen, không ngờ cơ hội tốt như vậy lại bị lãng phí vô ích, vì để quan sát trạng thái của đứa nhỏ tối nay, tôi cũng không muốn đóng cửa phòng của nó, thật là, bảy năm ngứa ngáy đã đến, nhận nuôi đứa nhỏ này là đúng hay sai đây? Tôi không khỏi lâm vào hoang mang…

Thất vọng, tôi buông Khả Hân và nằm xuống để chuẩn bị ngủ. Thành thật mà nói, tâm trạng tôi rất tệ, giống như đứng trước một mỹ nhân tuyệt thế, cởi y phục chuẩn bị làm, đột nhiên phát hiện mình bất lực. Có thể nàng đã nhìn ra sự phiền muộn trong lòng tôi, nàng ôm tôi từ phía sau để an ủi. Nàng an ủi tôi một hồi, liền xuống đất đi đến phòng Tư Kiến nhìn một cái, thấy nàng mặc cái váy ngủ gợi cảm kia đi, tôi cũng không có ý nghĩ hay kế hoạch gì, dù sao nó còn là một đứa nhỏ, chỉ chốc lát sau, nàng trở lại.

“Nó ngủ chưa?” Tôi mơ mơ màng màng hỏi, nhìn vào thời gian, đã 10: 35 tối, theo như trước đây, miễn là không làm thêm giờ, chúng tôi đã ngủ sớm, thời gian ngủ đối với tôi rất quý giá.

“Còn chưa, mở to hai mắt không biết lại nghĩ cái gì. Ài, cần thời gian để từ từ khép lại vết thương trong lòng nó, chúng ta cũng đừng nóng nảy, chỉ cần kiên nhẫn. Ngủ đi.” Khả Hân nói xong, lại nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi.

Từ sau lưng Khả Hân ôm lấy tôi, rồi sự mệt mỏi ập đến, tôi chìm vào giấc ngủ mê man. Khoảng thời gian này tôi quá mệt, tinh thần và thể chất căng thẳng tột độ, có thể nói trong khoảng thời gian ở nước ngoài, chưa bao giờ tôi được ngủ yên, vẫn là ở nhà tốt nhất, không có gánh nặng tâm lý, còn có sự ấm áp được vợ ôm.

“Á…” Nhưng tôi bị một tiếng hét đánh thức, tôi bật dậy khỏi giường, đây là một thói quen được hình thành khi làm phóng viên chiến trường, bởi vì ở chiến trường không ai biết khi nào pháo đạn sẽ rơi xuống đầu mình, cho nên tinh thần phải bảo trì cảnh giác cao độ. Sau khi tôi thức dậy, dựa theo thói quen nghề nghiệp, đầu tiên tôi nhìn thời gian trên đồng hồ, 2: 30 sáng, buổi tối tôi ngủ không bao giờ rời đồng hồ, đối với việc nắm bắt thời gian chính xác, là quân cảnh và phóng viên chiến trường nhất định phải nắm giữ.

“Cái gì vậy?” Tôi quay đầu lại nhìn, nàng cũng mơ mơ màng màng. Chỉ là nàng còn chưa có phản ứng lại, tựa hồ như quên mất trong nhà đột nhiên có thêm một người.

“Hình như là Tư Kiến cách vách kêu…” Tôi nói.

“A… có chuyện gì vậy?” Lúc này Khả Hân mới ý thức được, sau đó mang dép lê chạy ra…

“Khả Hân, áo…” Tôi chỉ muốn nói cho Khả Hân biết, nàng nên mặc áo khoác vào, mặc váy ngủ lộ ngực to và chân chạy ra, có thích hợp không? Chỉ là dường như nàng không nghe tôi nói, vội vàng chạy ra, bộ dáng rất sốt ruột.