Chương 29

Thế nhưng lời đến tai Dịch Thiên, hắn có thể hiểu được ngụ ý trong đó. Nhất là sau khi nhìn thấy những binh sĩ kia, hắn lại càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Đấu với Hải tặc không phải chỉ cần quân đông là đủ, mà quan trong nhất là có chiến lược tốt.

Những binh sĩ này xuất thân từ vùng biển, từ tuổi tác của họ cũng có thể biết kinh nghiệm, độ hiểu biết của họ về biển là rất lớn. Dẫn theo bọn họ không khác gì dẫn theo Quân Sư. Xem ra hoàng thượng đối với Phích Lịch Châu vẫn rất quan tâm, cơ hội để hắn lên ngôi đã tăng thêm vài phần.

Dịch Thiên ở trong hoàng cung hỗ trợ, Nhị Hạ cùng Phích Lịch Châu đến vùng biển. Dựa vào người của Lục Thanh Các ẩn dật xung quanh, đã nắm được phần nào về tình hình của đám hải tặc. Từ đó hai người có thể đưa ra những chiến lược tốt nhất.

Phích Lịch Châu để những người lính từ kinh thành tới lặn xuống nước, âm thần đυ.c thủng thuyền của đám thuộc hạ. Vì những thuyền này không lớn, hơn nữa bên trên còn chứa vũ khí quan trọng. Mất đi vũ khí, đám hải tặc như mất đi 1 phần sức mạnh, nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là phải cướp được thuyền chính. Nơi đó chứa toàn bộ tài sản cướp được từ những người khác. Nhưng trên thuyền có cả trăm tên, phải làm thế nào để an toàn chiếm được thuyền là một vấn đề nan giải.

" Tam điện hạ đang lo lắng gì vậy?"

" Ngươi về rồi! Phía Dịch Thiên có tin tức gì không?"

" Có! Hắn đã tìm ra cung nữ tham gia đỡ đẻ còn sống sót năm xưa, bây giờ đang bí mật giam giữ bà ta."

" Tốt! Sau khi quay về, ta nhất định phải đích thân thẩm tra, nếu sự thật như ngươi nói, ta sẽ không tha cho bọn chúng."

Nhị Hạ nhìn Phích Lịch Châu có vẻ không vui, liền hỏi.

" Tam điện hạ đang ưu phiền về chuyện gì sao? Có phải là chưa biết làm sao để cướp thuyền hải tặc không"?

" Phải! Bọn chúng quanh năm ở trên tàu, ta lại chỉ có 1 trăm người, thực sự không biết làm cách nào để khống chế bọn chúng."

" Ta lại có 1 cách đấy."

" Ngươi có cách?"

" Đám người nay không phải lúc nào cũng ở trên biển, cho dù bọn chúng có thể cướp được lương thực. Nhưng rau củ tươi không thể bảo quản lâu, chắc chắn bọn chúng sẽ lên đất liền để mua những tư trang cần thiết. Chúng ta chỉ cần nhân cơ hội đó lén thâm nhập vào thuyền là được."

" Một việc đơn giản như thế tại sao ta không nghĩ ra."

" Ngài có quá nhiều việc phải suy nghĩ, chỉ cần loại bớt chúng ra là được."

" Những việc ta nghĩ tới đều rất quan trọng, sao có thể loại bỏ nó được."

" Ta không bảo ngài bỏ hoàn toàn, chỉ là lúc làm việc gì nên chú tâm vào việc đó, loại bỏ những suy nghĩ ngoài luồng. Ngài có hiểu không"?

Phích Lịch Châu gật đầu, sau đó ăn bài thuộc hạ theo dõi mấy chục con đường lên đất liền. Một số khác lại âm thầm thu mua thuốc mê ở các cửa tiệm buôn bán.

Không bao lâu sau, Phích Lịch Châu đã có tin tức, vài người trong đám hải tặc đã lên bờ mua lương thực. Lần này Nhị Hạ tự ý hành động trốn vào trong mấy bao gạo, để bọn chúng đẩy vào thuyền.

Phích Lịch Châu sau khi nhìn thấy bức thư Nhị Hạ hạ để lại rất tức giận, hắn ta trách cô không nên tự ý hành động một mình. Nhưng Nhị Hạ sớm đã Biết sẽ Có ngày hôm nay, cô không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này được.

Những người Phích Lịch Châu phái đi tuy có am hiểu về sông nước, nhưng đối với mấy chuyện khống chế người khác e là rất yếu kém. Nhị hạ không thể yên tâm khi giao việc quan trọng này cho họ.