Vừa về đến nhà, suy đoán của Lục Tử Nghiêu đã được xác nhận, Thẩm Đại đúng là một công nhân miễn phí mà nhà họ Lục tìm cho anh.
"Mẹ, con không muốn kết hôn với Thẩm Đại.” Lục Tử Nghiêu đi thẳng đến vườn hoa phía sau, căng thẳng nhìn người mẹ cũng là chủ nhân của nhà họ Lục này.
Khi còn trẻ, mẹ Lục là ngôi sao điện ảnh và truyền hình nổi tiếng nhất thời, từ sau khi gả cho ông Lục đã lui về sống ẩn.
Năm tháng cũng không đánh bại mỹ nhân, trên mặt mẹ Lục hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của thời gian, bốn mươi tuổi vẫn rất quyến rũ xinh đẹp.
Bà Lục buông bình nước trong tay xuống, giọng điệu chắc nịch nói: "Lục Tử Nghiêu, con mấy tuổi rồi, trước kia mẹ và ba con không muốn để cho con chịu áp lực, bây giờ công ty như thế nào con không biết sao, đừng không hiểu chuyện như thế.”
Lục Tử Nghiêu có chút tức giận, mặt trắng bệch cãi lại: "Vậy, Thẩm Đại cũng không đồng ý.”
"Con nghĩ rằng bất cứ ai cũng không hiểu chuyện như con sao.” Mẹ Lục đưa thông tin liên lạc của Thẩm Đại cho Lục Tử Nghiêu, trầm giọng trách mắng: "Bên Tiểu Thẩm không có vấn đề gì, mấy ngày nay con không bận gì thì đưa Tiểu Thẩm đi dạo đi, chuẩn bị cho hôn lễ sẽ được tổ sau một tuần nữa.”
"Con..."
Lục Tử Nghiêu còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng của mẹ Lục, anh đành phải nuốt xuống, buồn bực trở về phòng.
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm khó hiểu, anh đột nhiên nhớ tới tờ giấy vừa rồi mẹ Lục đưa cho anh, là thông tin liên lạc của Thẩm Đại, khuôn mặt lục Tử Nghiêu khó coi bấm điện thoại.
Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn lãnh đạm như trước, Lục Tử Nghiêu cười nhạo: "Họ Thẩm, cậu ham tài sản nhà họ Lục chúng tôi như vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng vào nhà họ Lục là có thể quản được tôi, cậu nằm mơ đi!”
"Anh không cần phải lặp lại suốt vậy đâu.” Không để ý tới tâm trạng âm u của Lục Tử Nghiêu, Thẩm Đại chỉ bình tĩnh nói: "Tôi biết rõ thân phận của mình, thưa tổng giám đốc Lục.”
"Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước.”
Vừa dứt lời, kèm theo một tiếng "bíp", điện thoại bị cậu cúp máy.
Sắc mặt Lục Tử Nghiêu khó coi vô cùng, gân xanh trên thái dương theo hô hấp dồn dập nổi lên. Một lúc lâu sau, anh không khống chế được mà ném điện thoại xuống đất, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
*
Một tuần sau.
Tống Tư Niên lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe bên tai truyền đến nhạc hôn lễ, có chút phiền não.
Một giờ trước hắn còn đang cùng một tên tiểu điếm điên loan đảo phượng trên giường, côn ŧᏂịŧ vẫn chưa đã nứиɠ, đã bị mẹ hắn gọi tới.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể lỡ hẹn với tiểu điếm. Vốn là chưa bắt đầu vài phút hắn lại mình đi, lần này ánh mắt tiểu điếm nhìn hắn có chút mơ hồ.
Mẹ kiếp! Tới gần Lục Tử Nghiêu thì không có chuyện gì tốt cả.
Tống Tư Niên tùy ý túm tóc, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Thân phận của hắn cũng không tệ, hôm nay hắn đặc biệt sửa soạn gọn gàng, đeo kính mắt gọng vàng, thoát khỏi vẻ nhã nhặn bại hoại. Nhưng Tống Tư Niên ở nước ngoài lâu như vậy, trong chuyện tìиɧ ɖu͙© phóng khoáng so với người khác.
Trên giường là một con thú đội lốt người, giống như một cái máy đóng cọc đυ. người ta sắp chết trên giường, cũng không thích nếu đối phương không chịu đựng được lâu.
Kết quả cuối cùng chỉ có thể là bị chặn thắt lưng lại tiếp tục tiếp thừa nhận những đợt làʍ t̠ìиɦ tàn bạo của hắn, FWB đều bị hắn làm không khép chân lại được. Hắn ngược lại trông như một người bình thường, quần áo vừa mặc vào lại quay về phong thái như người mẫu.
Dọc theo đường đi, Tống Tư Niên nâng ly rượu cùng mọi người tán gẫu, một thân âu phục khéo léo làm nổi bật vóc người tao nhã quý phái.
Mặc cho ai có thể nghĩ đến, bây giờ người đang mỉm cười chào hỏi bọn họ thật ra đang chuẩn bị đi vệ sinh để chơi một màn call video sεメ cực phê.