Lộp bộp lộp bộp!
Sau khi chứng kiến đồng bọn bị gϊếŧ, Häc Vô Thường hoảng sợ lùi lại hai bước, nhìn Diệp Hi Hòa như thấy quỷ!
Không ai hiểu rõ thực lực của Bạch Vô Thường hơn hắn ta, đó là Tông sư 8 sao đấy, nhìn cả Tân Hải cũng hiếm có, sao có thể bị tát chết chỉ bằng một cái vung tay...
"Vυ"t" một tiếng, Diệp Hi Hòa giơ tay một cái đã bắt được Hắc Vô Thường, hắn nắm cổ hắn ta, như túm một con chó chết.
"Hắc Vô Thường đúng không? Kể hết những gì mày biết về gia tộc tao, maul" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Tàn dư... Không! Diệp thiếu, tôi không biết gì đâu, ba năm trước chúng tôi chỉ theo chủ tử tấn công nhà các ngài, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, không dám hỏi nhiều, chỉ có chủ nhân mới biết rõ về việc diệt trừ nhà các ngài, chúng tôi chỉ là tay Sai...
Hắc Vô Thường run bần bật.
Tên hung thần nổi danh giang hồ như hẳn ta giờ sợ đến mức tiểu ra quần, ống qυầи иᏂỏ giọt lênh láng.
"Không biết à?"
"Đúng vậy! Tôi thật sự không biết gì hết, Diệp thiếu, lần này chúng tôi cũng chỉ tuân lệnh chủ tử bắt ngài về thôi, dù sao ngài cũng đã gϊếŧ người của chúng tôi..."
Bốp!
Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã siết nát hắn ta thành bãi máu!
Hỏi gì cũng không biết, còn giữ để làm gì? Cảnh tượng này khiến 30 tinh binh còn lại của Diêm Vương Điện sững sờ, sau khi phản ứng trở lại, cả bọn hoảng loạn la
hét, bỏ chạy tán loạn.
Nhưng Diệp Hi Hòa vẫn lạnh lùng giơ tay ra đập, lập tức biến tất cả thành các bãi máu, chết không còn xác.
Mọi người nhà họ Lâm sững sờ như phỗng!
Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn càng choáng ngợp trước Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu, cậu..."
"Đừng phí
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Tiếp tục câu chuyện chưa dứt của ông đi, ba năm trước, ông biết bao nhiêu về việc diệt trừ gia tộc tôi?"
Thình thịch!
Lâm Trường Dần khó khăn nuốt nước bọt và đáp lại: "Diệp thiếu, quả thật tôi biết đôi chút về chuyện ba năm trước, lúc đó có một nhân vật lớn tới Tân Hải, truyền đạt mệnh lệnh từ một cấp trên nào đó, ra lệnh tiêu diệt gia tộc nhà họ Diệp các cậu..."
"Cấp trên à?"
"Đúng vậy! Nhưng tôi cũng không rõ cấp trên đó là ai, chỉ biết nhân vật lớn giúp người đó làm việc là người chúng tôi không thể trêu vào! Sau khi ý định của nhân vật lớn được truyền đạt, cả đám người cơ hội đua nhau bám theo, cả thành phố đồng lõa tiến vào gϊếŧ hại nhà cậu... "
Diệp Hi Hòa tối sầm mặt lại: "Tên cấp trên kia kia có thù hẳn gì với nhà họ Diệp tôi à?”
"Không!"
Lâm Trường Dần läc đầu: "Tổ tiên nhà cậu tính tình nghĩa hiệp, hay làm việc thiện, ngay cả tôi cũng rất kính trọng, sao có. thể gây thù chuốc oán chứ? Theo tôi được biết, gia tộc các cậu bị người khác hãm hại, có người để mắt tới một món đồ của gia tộc cậu, nhưng kẻ cấp trên kia không thể công khai cướp đoạt, nên chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn này, gϊếŧ người cướp của... "
"Nhà họ Diệp tôi có thứ gì?" Diệp Hi Hòa nghe vậy cũng khá bất ngờ, từ nhỏ hản lớn lên trong nhà họ Diệp mà không hề hay biết có bảo vật gia truyền nào cả!
"Điều này tôi cũng không rõ, có lẽ những kẻ cầm đầu năm đó sẽ biết, dù sao bọn chúng cũng là tay sai nịnh nọt với nhân vật lớn kia. Có người cũng tiếp cận tôi, nhưng tôi không muốn ăn bánh bao thịt người, nên đã không để nhà họ Lâm tham gia vào." Lâm Trường Dần thành thật nói.
"Lâm Trường Dần, sự khôn ngoan của ông cách đây ba năm đã cứu sống cả tộc ông đấy!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Lâm im thin thít rồi nói: "Điều cuối cùng, cũng là điều tôi nói với cháu gái ông, ba năm trước sau khi diệt trừ, nhà họ Diệp vẫn có người lo hậu sự, lập bia mộ cho tộc nhân của tôi, an táng họ trong nghĩa trang nhà họ Diệp. Tôi cần các người tìm ra người đó, sớm báo cho tôi biết!"
Lâm Trường Dần sửng sốt: "Được! Diệp thiếu, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm theol"
Khi thấy Diệp Hi Hòa bước đi, những người nhà họ Lâm vẫn còn hoảng hốt vây quanh Lâm Trường Dần.
"Chỉ Huyên, Diệp thiếu mà cháu đưa về, rốt cuộc thực lực của cậu ta như thế nào? Vì sao lại kinh khủng đến thế?"
Lâm Ngọc Sơn yếu ớt hỏi Lâm Chỉ Huyên. "Cháu không rõ."
Lâm Chỉ Huyên lắc đầu, khẽ cắn môi đáp: "Cháu chỉ biết hẳn rất mạnh, ra tay có thể đập người thành máu, nhưng không ngờ hắn dễ dàng tiêu diệt cả hai cao thủ của Diêm Vương Điện... Bây giờ xem ra việc hắn làm đêm qua cũng không có gì đáng ngạc nhiên!"
Lâm Chỉ Huyên lập tức kể lại những hành động kinh thiên động địa của Diệp Hi Hòa vào tối hôm qua cho hai người ông của mình nghe.
Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn nghe xong cũng vô cùng choáng váng.
"Hóa ra... Thiếu gia nhà họ Diệp lại liều lĩnh đến thế, hậu sinh khả úy... Lâm Ngọc Sơn cảm thán.
"Lần này quay lại, hẳn muốn rửa sạch oan khuất cho tộc nhân, báo thù cho gia tộc, đúng là có tư thái kẻ báo thù..."
"Cha à, tên Diệp Hi Hòa này khiến người khác không thể nhìn thấu, từ giờ nhà họ Lâm có nên đặt ranh giới rõ ràng với cậu ta không?"
Lúc này Lâm Văn Hải cũng được cứu xuống từ trên cây, tuy chưa chết nhưng bị thương khá nặng, nghiến răng nói: "Cậu †a quá nguy hiểm! Tự cho mình mạnh nên coi thường tất cả, không hề biết Tân Hải bây giờ đâu đơn giản như cậu ta nghĩI Không nói đến chuyện gì khác, riêng Diêm Vương Điện đã có đại Tông sư trấn giữ rồi! Huống hồ còn những thế lực vượt trội hơn chúng ta... "
"Mày đang đánh rắm à? "
Lâm Trường Dần quay lại quát tháo: "Nếu không có Diệp thiếu, bây giờ người cha già này của mày còn xuống giường được sao? Mày là đồ bạc nghĩa vong ơn, từ giờ nhốt ba năm cải tạo, quay mặt vào vách suy ngẫm cho taol"
Ông ấy nói rồi quay sang Lâm Chỉ Huyên: "Chỉ Huyên, cháu đi điều tra chuyện Diệp thiếu vừa giao đi! Hơn nữa, cháu có thể đưa Diệp thiếu về đây, cứu mạng ông nội, ông rất vui mừng.
Kể từ bây giờ, Diệp thiếu là ân nhân của cả nhà chúng ta, cho dù có phạm tội tày trời, chúng ta cũng phải đứng về phe cậu ấy, không phụ ân tình, cháu hiểu chưa?"
"Vâng, cháu hiểu rồi ạ!"
Lâm Chỉ Huyên nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Hi Hòa, lòng lại rối rằm.
Sau khi rời nhà họ Lâm, Diệp Hi Hòa thật sự không ngờ được, chuyện diệt môn gia tộc mình lại còn nhiều bí mật đến như vậy!
Một kẻ cấp trên sai sử một nhân vật lớn tới cướp món đồ nào đó của nhà hắn ư?
Nhưng là thứ gì, lại có thể khiến cả tộc bị tiêu diệt chứ?
Hắn vốn nghĩ bản thân đã hiểu rõ gia tộc, nhưng giờ xem ra ông nội hoặc người khác đã che giấu hẳn một số chuyện!