- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
- Quyển 3 - Chương 17: Vô Tình
Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 3 - Chương 17: Vô Tình
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ánh lửa phản chiếu khắp không trung, ở giữa một mảnh biển lửa kia, một bóng dáng nho nhỏ dần hiện ra.
Tiểu nữ hài tóc đỏ khẽ bay, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác như đã mất đi vẻ ngây thơ kia, trong hai mắt đỏ bắn ra tia khát máu, giờ khắc này, trong lòng mọi người đều căng thẳng, theo bản năng cảm thấy một trận kinh hãi.
“Linh thú Chân Linh!”
Nàng…… Lại trực tiếp đột phá tới Chân Linh?
Trong lúc nhất thời, tiếng hít ngược khí lạnh hết đợt này đến đợt khác, như là ở bọn họ trong lòng hung hăng rơi xuống một đạo sấm sét.
“Tiểu Hoàng Nhi.”
Trong lòng Quân Thanh Vũ vui vẻ, khẽ cong khóe môi lên: “Con đã đột phá?”
“Mẫu thân đừng sợ, Hoàng Nhi sẽ bảo vệ người, những người này tổn thương người, Hoàng Nhi sẽ…… Không tha một ai!”
Ầm!
Thân thể nhỏ xinh của tiểu nữ hài kia chợt phát ra ngọn lửa mãnh liệt, từ bốn phía khuếch tán ra, như biến thành hai cánh thật lớn, ánh lửa mãnh liệt kia như bốc cháy khắp không trung.
“Không tốt!”
Rốt cuộc sắc mặt của Mã Y cũng thay đổi, trên khuôn mặt mang theo vẻ làm cho người ta sợ hãi, lại không đợi ông ta kịp phát ra hiệu lệnh, ngọn lửa vô tận ở trên bầu trời hóa thành một Phượng Hoàng khát máu tàn nhẫn, hét lớn một tiếng đâm về phía thân thể của Mã Y…
Thân thể của ông ta như diều đứt dây bay ra ngoài, từ trên bầu trời rơi xuống dưới, tản ra mưa máu đầy trời.
Ầm!
Mã Y đột nhiên rơi xuống, từ trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi, ông ta mở to hai mắt nhìn Tiểu Hoàng Nhi, trong miệng đang mở ra kia như muốn nói cái gì đó……
“Các ngươi thì sao?”
Tiểu Hoàng Nhi nâng đôi mắt khát máu lên, đảo qua từng người khác, nụ cười bên môi kia mang theo tia tàn nhẫn, trên khuôn mặt đáng yêu hiện ra một vẻ máu lạnh và hung tàn.
“Chạy!”
Tròng mắt của Hồng Lâm co chặt, vội vàng chạy như bay xuống dưới Thần Sơn.
Lại vào lúc này, vô số ngọn lửa từ phía sau quét đến, nháy mắt nuốt sống thân thể của ông ta……
Giờ khắc này, rốt cuộc mọi người cũng cảm thấy tuyệt vọng!
Tuy Tiểu Phượng Hoàng cũng chỉ là cường giả Chân Linh, nhưng bọn họ lại cảm giác được trên người Phượng Hoàng này có lực lượng kinh người, cho dù là lại đến bao nhiêu Chân Linh cũng đều tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng……
“Sau khi có được lực lượng kế thừa, sức chiến đấu của Hoàng Nhi càng mạnh.”
Quân Thanh Vũ hơi ngước mắt, khóe môi cong lên một nụ cười.
“Cô nương.” Phương Diệu hơi nheo hai mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Nếu ngươi gϊếŧ chúng ta, còn có thể tránh được Thiên Nhân Tông đuổi gϊếŧ sao? Thiên Nhân Tông chúng ta có được phương pháp truy tung hơi thở, sớm hay muộn, sẽ tra được trên đầu ngươi!”
Thiên Nhân Tông ở trong Thần Cảnh được coi như là một thế lực lớn, có thể so với Thiên Nhân Tông, cũng chỉ có Thần Môn hoặc là Liên Minh Luyện Trận cường đại như vậy! Cho nên, ông tin tưởng, nữ nhân này, là tuyệt đối sẽ không lựa chọn đối địch với Thiên Nhân Tông.
Đây với nàng mà nói căn bản là không có chỗ gì tốt!
“Thiên Nhân Tông?” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cong khóe môi lên: “Ta xác thật không muốn đối nghịch với Thiên Nhân Tông các ngươi.”
Phương Diệu đắc ý cười, ông ta đã sớm biết, nữ nhân này sẽ sợ hãi thực lực Thiên Nhân Tông.
“Nhưng……”
Quân Thanh Vũ ngừng nói, không tiếng động nở nụ cười: “Nếu ta thả ngươi đi, chỉ sợ, Thiên Nhân Tông sẽ sớm hơn tìm tới cửa! Cho dù cuối cùng bọn họ thông qua hơi thở tìm ra tung tích của ta, lúc đó, ta đã càng thêm cường đại.”
“Ngươi……” Phương Diệu khϊếp sợ mở to hai mắt: “Ngươi thật sự không sợ Thiên Nhân Tông ta?”
“Hoàng Nhi.” Quân Thanh Vũ nhìn Phương Diệu, ánh mắt lạnh xuống một chút: “Người Thiên Nhân Tông, một người cũng không cần tha, ta vẫn không muốn lại ở trước khi mình chưa trở nên mạnh, đã đưa tới Thiên Nhân Tông đuổi gϊếŧ!”
“Hoàng Nhi tuân mệnh.”
Xoạt một tiếng, thân thể của Tiểu Hoàng Nhi dần biến lớn, rất nhanh, Phượng Hoàng khổng lồ kia xuất hiện ở trên đỉnh đầu của mọi người.
Rồi sau đó, ngọn lửa mãnh liệt từ cánh bùng lên, biến thành một ngọn lửa gió lốc, ầm một tiếng xẹt qua không trung bắn phía mọi người trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc, mọi người đều hoảng sợ mở to hai mắt, vẻ mặt dần hiện ra vẻ làm cho người ta sợ hãi……
“Ầm!”
Ngọn lửa mãnh liệt trải rộng ở khắp Thần Sơn, nháy mắt thiêu đốt, bao phủ hai mắt một đám hoảng sợ kia……
Tiểu Hoàng Nhi từ trên bầu trời hạ xuống, biến thành một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, nàng quay đầu nở nụ cười đáng yêu với Quân Thanh Vũ, nhẹ giọng kêu: “Mẫu thân……”
“Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi.”
Quân Thanh Vũ nắm lấy tay Tiểu Hoàng Nhi, không đi xem ngọn lửa thiêu đốt ở phía sau một cái……
“Hả?”
Người này đang ở trong Thiên Nhân Tông, nam nhân trung niên mở hai mắt ra, cơ thể chợt lóe đi ra ngoài.
Ngọn lửa bao phủ đầy trời Thần Sơn, ông ta dừng chân lại, sau khi nhìn ngọn lửa bên dưới, khẽ nhíu mày: “Một người, còn có một con phượng hoàng? Vài hơi thở khác cũng không rõ ràng, tra cho ta, rốt cuộc là ai to gan lớn mật như thế, cũng dám gϊếŧ người Thiên Nhân Tông chúng ta!”
Cho dù là ai, nếu dám làm ra chuyện như thế, vậy tất nhiên ông ta muốn người nọ vạn kiếp bất phục!
Mà ngay ở lúc nam nhân trung niên rời đi, lại có một lão giả bỗng nhiên xuất hiện ở trên không huyết trì, ánh mắt ông ta nhìn ao nước huyết sắc kia, trên khuôn mặt già nua là kích động không thể kiềm chế.
“Không sai! Nữ vương đã từng lưu lại lực truyền thừa đã bị cướp đi, vậy cũng chính là, nữ vương điện hạ chúng ta…… Đã trở lại!”
Nữ vương điện hạ trở về, vậy tương đương giải phóng khốn cảnh nhiều năm qua của Phượng Hoàng nhất tộc, tất cả tộc nhân, đều không cần trốn tránh không ra nữa!
“Phượng trưởng lão.”
Một bạch y xuất hiện ở phía sau lão giả, nam nhân cúi đầu cung kính nói: “Muốn thủ hạ đi tìm kiếm tung tích của nữ vương hay không?”
“Tra!” Lão giả khẽ nâng đầu, ánh mắt kiên định nói: “Hơn nữa, nữ vương trở về, người của phái kia khẳng định cũng sẽ biết được, chúng ta cần tìm được tung tích của nữ vương trước bọn hắn! Vạn nhất để tung tích của nữ vương rơi vào trong tay bọn họ, như vậy……”
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả kia, lòng của lão giả đã cảm thấy một trận bất an.
“Cho người của chúng ta biết, cho dù là mọi người xuất động, cũng cần tìm ra nữ vương!”
Gió nhẹ thổi qua, áo xám khẽ bay, lão giả nhìn không trung, trong ánh mắt xuyên qua một tia sáng khác thường……
Nhưng mà, hiện giờ Quân Thanh Vũ và Tiểu Hoàng Nhi lại không biết, hành động lúc này, khiến cho ở trong Thần Cảnh chấn động bao lớn, Phượng Hoàng nhất tộc tĩnh lặng mấy trăm năm lại đã có bao nhiêu động tác, khiến cho toàn bộ lòng người Thần Cảnh đều hoảng sợ, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì……
Trên sơn cốc, mây trắng quấn quanh, nam nhân đứng ở trên đỉnh núi, bạch y ở trong gió khẽ bay, tóc đen như vẩy mực xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ kia.
Người nam nhân này đẹp như tiên nhân đi ra từ trong tranh, lại lạnh nhạt làm bất kì kẻ nào cũng không dám tiếp cận.
Không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt nam nhân nhu hòa một chút, giọng nói dịu dàng như một làn gió mát.
“Thanh Nhi, chờ chuyện bên này của ta xong xuôi, ta sẽ đi tìm nàng……”
Rồi sau đó, sẽ không bao giờ tách ra nữa.
……
“Mẫu thân, làm sao vậy?”
Tiểu Hoàng Nhi cảm giác được nữ nhân bên cạnh dừng chân lại, kỳ quái nhìn nàng một cái, chớp mắt to sáng ngời hỏi.
“Không có việc gì.” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Chỉ là ta cảm giác được Vô Tình ở gọi ta……”
Nàng giơ tay lấy lệnh bài linh hồn vào trong
tay, khẽ nhíu mày.
Trong lệnh bài này vẫn không thể truyền đến bất kì tin tức gì, làm lòng nàng có chút nôn nóng.
Nam nhân kia khẳng định là gặp chuyện gì đó mới không thể liên hệ với nàng, nhưng mà nàng lại không thể ở bên làm bạn vào lúc này……
“Đi thôi.” Quân Thanh Vũ thu lệnh bài lại, nói: “Ta tin tưởng Vô Tình, ở lúc hắn có thể liên hệ với ta, nhất định sẽ truyền đến cho ta tin tưởng của hắn, bây giờ ta chỉ có thể chờ đợi!”
Hy vọng hắn đừng cô phụ tín nhiệm của nàng……
Sau Thần Sơn đó là Thiên Thành, lúc này chỗ cửa thành canh phòng nghiêm ngặt,
nhìn những người đệ tử mặc y phục Thiên Nhân Tông đó, vẻ mặt của Quân Thanh Vũ trầm xuống một chút.
“Đi thôi, Hoàng Nhi.”
Nàng hít một hơi thật sâu, không nhanh không chậm nói.
Chỗ cửa thành, mấy đệ tử nghiêm túc điều tra hơi thở của mỗi người, có vẻ có chút không kiên nhẫn với công tác buồn tẻ như thế.
“Người tiếp theo!”
Theo giọng nói vang lên, hai bóng dáng đứng ở cửa thành.
Hai người này thoạt nhìn là một đôi mẫu tử, mẫu thân lớn lên chính là khuynh quốc khuynh thành cũng khó có thể hình dung, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia bao phủ vẻ thanh lãnh nhàn nhạt, một thân khí thế kia thanh như ngạo trúc, ánh mắt thanh triệt như có thể liếc mắt một cái đã thấy đáy.
Mà trong tay nàng còn nắm một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, thoạt nhìn năm sáu tuổi, trong ánh mắt to chứa tia ngây thơ, sáng sủa như kia ánh mặt trời chiếu vào lòng người.
“Các vị thúc thúc, ta và mẫu thân có thể đi vào không?”
Giọng nói của tiểu nữ hài mềm mại như cục bột nếp, nghe tới thơm ngọt đáng yêu, bất giác hóa giải tâm đề phòng của mọi người.
Hai người kia thấy thế nào cũng đều không giống như là người bọn họ muốn tìm kiếm……
“Tiểu muội muội, mau vào đi thôi.”
Đệ tử mặc thanh bào kia phục hồi tinh thần lại trước, nở một nụ cười khó có được.
“Ta và mẫu thân cảm ơn các vị thúc thúc.” Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười đáng yêu, kéo tay Quân Thanh Vũ lại, khi quay đầu, mắt to ngây thơ xẹt qua một tia sáng.
Lại có ai biết, chính là tiểu nữ hài thoạt nhìn phúc hậu và vô hại này, không nháy mắt gϊếŧ nhiều người Thiên Nhân Tông như vậy……
Ngay ở lúc hai người đi vào cửa thành, một tiếng quát lạnh thanh chợt từ phía sau truyền đến: “Chậm đã!”
Bước chân của Quân Thanh Vũ cứng đờ, quay đầu nhìn người phía sau.
Đó là một nam nhân trung niên, mặt mày lãnh lệ, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc: “Các ngươi còn không có trắc nghiệm thông qua!”
“Đại nhân.” Người thanh bào sửng sốt một chút, cung kính nói: “Ta thấy các nàng như không giống như là người chúng ta muốn tìm……” Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói: “Hung thủ luôn là người không có khả năng nghĩ đến nhất, mặc kệ là ai, muốn tiến vào Thiên Thành, nhất định phải trải qua thí nghiệm của chúng ta! Lấy ra!”
Người thanh bào thở dài, bất đắc dĩ đặt la bàn lên trên tay nam nhân trung niên.
Nhìn nam nhân trung niên tới gần mình, Quân Thanh Vũ vội vàng bắt được tay Tiểu Hoàng Nhi, thấp giọng nói: “Hoàng Nhi, nắm lấy ta, đừng bỏ ra, ta có biện pháp khiến cho bọn họ không phát hiện ra bản thể của con.”
Tiểu Hoàng Nhi gật đầu, chớp đôi mắt nhìn la bàn trong tay nam nhân, trong mắt to xẹt qua một tia sáng.
Nam nhân bước đến trước hai người, dừng chân lại, ông ta để la bàn ở trước mặt hai người một lớn một nhỏ kia, tầm mắt nhìn chằm chằm vật tăng cường trong tay.
Khi nhìn thấy la bàn không có một tia dị động, mới thu trở về, nhàn nhạt nói: “Các ngươi đi thôi.”
Thấy vậy, người thanh bào bĩu môi, trong lòng rất khinh thường.
Đại nhân thật sự là quá mẫn cảm, đôi mẫu từ này thoạt nhìn đều không có thực lực gì gϊếŧ những người đó Mã Y trưởng lão, sao có thể là nàng?
“Tiểu Hoàng Nhi, chúng ta đi.”
Trong lòng Quân Thanh Vũ từ từ thả lỏng xuống, kéo Tiểu Hoàng Nhi xoay người biến mất ở cửa thành.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, nam nhân trung niên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đều không nói gì……
“Không tốt!”
Bỗng nhiên, nam nhân trung niên như nhớ tới gì đó, sắc mặt đại biến: “Là nàng! Không sai, nữ nhân kia chính là người lúc trước đi theo An Tử Hạo trở về lấy dược liệu! An Tử Hạo sắp chết đều không lấy công pháp ma tu ra, nhất định là giấu ở trong tay nữ nhân kia rồi! Vừa rồi ta cảm giác nàng rất quen mặt, thì ra lại là nàng!”
Đáng chết, ông ta lại quên mất kết quả tìm tòi mấy ngày này, tha cho nữ nhân kia từ trên tay.
“Người đâu, lục soát cho ta, dù là lục soát toàn bộ Thiên Thành, cũng phải lục soát ra đôi mẫu tử vừa rồi kia cho ta!” Ánh mắt nam nhân trung niên ám trầm, gằn từng chữ một nói: “Cừu Hồng Phong ta thà gϊếŧ sai một ngàn, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một người!”
Ban đêm, bóng đêm như nước, ánh trăng chiếu xuống.
Quân Thanh Vũ khoanh chân ngồi ở trên giường, khép hờ hai mắt, lại vào lúc này, một tia khí thể màu đỏ nhạt và lục sắc nhạt vờn quanh người.
Ở trước Thần Cảnh, chỉ cần hấp thu chân khí là có thể đột phá, nhưng mà, sau khi tới Thần Cảnh, yêu cầu, đó là linh khí thiên địa kia, Quân Thanh Vũ thuộc về võ giả song trọng hệ Hỏa và hệ Phong, có thể câu thông cũng là hai loại linh khí thiên địa này.
Một khi thành công tiến hành câu thông, nàng có thể tới Tụ Linh, so với thực lực lúc trước càng tăng lên mấy lần……
Chỉ là hai linh khí thiên địa kia như là hài tử nghịch ngợm, dù bắn như thế nào cũng đều không thể bắt lấy…
Lại vào lúc này, trong thân thể Quân Thanh Vũ trào ra một cổ lực lượng cường đại, linh khí thiên địa như bị lực lượng kia dọa sợ, ngây ngốc ở tại chỗ ngay cả động cũng không dám động, mà thừa dịp như thế, nàng nhanh chóng bắt giữ linh khí thiên địa……
“Hô!”
Quân Thanh Vũ thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt ra.
“Cuối cùng cũng tiến hành câu thông với linh khí thiên địa, nhưng tất cả, ít nhiều cũng có Chu Tước hỗ trợ.” Quân Thanh Vũ cong khóe môi lên: “Ta có một loại dự cảm, không cần bao lâu, Chu Tước có thể hoàn toàn tỉnh lại……”
Đột nhiên, phía dưới truyền đến một tiếng xoạt xoạt, ngay ở lúc Quân Thanh Vũ nhíu mày, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
“Đại nhân, đã tìm được nàng!”
Một giọng nói cắt qua bầu trời đêm an tĩnh, rồi sau đó, một bộ cẩm y bước vào, khi Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nam nhân trung niên ban ngày kia từ từ đi vào.
“Cô nương.” Nam nhân nâng cằm lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “An Tử Hạo giao cho ngươi thứ gì, không biết ngươi có thể lấy ra cho ta xem hay không?”
Quân Thanh Vũ vốn cho rằng Cừu Hồng Phong đã biết những người đó là Hoàng Nhi gϊếŧ chết, lại không nghĩ rằng, là bởi vì…… An Tử Hạo?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
- Quyển 3 - Chương 17: Vô Tình