Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mùa thu dần vào sâu mùa, lá khô vàng rụng xuống bờ ao, như con thuyền theo gió mà bay, lẻ loi lở lửng ở trên mặt nước lạnh lẽo.
Bắt đầu một năm mới là mùa xuân, bắt đầu một ngày mới là buổi sáng sớm.
Cho nên cuộc tỷ võ sáng sớm là thời khắc náo nhiệt nhất trong một ngày, nhưng mà hôm nay như có chuyện quan trọng gì đó đã xảy ra, sáng sớm toàn bộ tộc nhân Quân gia liền đã cầm ghế đến đây chiếm vị trí.
Chỉ là, Quân Thanh Vũ làm vai chính chuyện này vẫn chưa xuất hiện……
“Các ngươi đoán xem, phế vật kia có xuất hiện hay không? Đã trễ thế này rồi mà sao nàng còn chưa đến đây? Chẳng lẽ nàng quên mất đây là ước định sống chết của nàng và Quân Nhất Phàm sao?”
“Hình như nàng đã tẩy rửa cái danh phế vật vào ba tháng trước, rồi đả thương Quân Nhiên Hậu Thiên nhị cấp, nghe nói đến bây giờ Quân Nhiên kia còn chưa xuống giường được, cho nên nàng đã sớm nói cho chúng ta biết, nàng không phải là phế vật không thể tu luyện!”
“Ha ha, vốn dĩ Quân Nhiên kia cũng chính là phế vật, còn suốt ngày kiêu ngạo như vậy! Ở Quân gia chúng ta, cũng chỉ có Mộng Liên tiểu thư, Nhất Phàm thiếu gia, còn có nữ nhân Quân Thanh Hải tương đối xuất sắc kia, nói đến Quân Thanh Hải, hình như nàng ta đi tìm Quân Thanh Vũ, ta đoán lần này Quân Thanh Vũ thật sự muốn treo tội danh lâm trận bỏ chạy trên lưng.”
“Hư, đừng nói nữa, nàng ta đến rồi……”
Sau khi dứt lời, mọi người nhìn lên, tức trong nháy mắt, dưới nắng sớm, bóng dáng mảnh khảnh kia lại đón gió mà không ngã đập vào mắt.
Trên mặt của thiếu nữ tỏa ra tia sáng nhàn nhạt qang, mặt mày lạnh nhạt nhưng thật ra có một loại ý cảnh siêu phàm thoát tục, nàng như không có tiếp thu ánh mắt ngập ngừng của mọi người, từ từ bước lên trên đài.
Từ lúc xuất hiện, phần lạnh nhạt tự tin kia của nàng đã thâm nhập vào lòng người.
Đây thật sự là Quân Thanh Vũ mềm yếu thiện lương kia sao? Tuy có một số người đã nghe qua ngày đó nàng và Quân Nhiên giao chiến, nhưng nghe thì nghe qua, còn chính mắt nhìn thấy lại là một tình huống khác.
“Ha ha, hôm nay Quân gia thật đúng là náo nhiệt.”
Một tiếng cười già nua lại sảng khoái từ bên ngoài sân tỷ võ truyền đến.
Sau khi Quân nhị gia nhìn lão giả đến thì bước nhanh đến, sắc mặt khẽ đổi, ánh mắt lóe mấy cái: “Triệu lão, ông đến đây làm gì?”
Triệu lão dừng chân lại, ánh mắt dừng ở trên người Quân Thanh Vũ một chút, rồi mới nhìn sang nhị gia: “Ha ha, ta nghe nói hôm nay Quân gia các ngươi có một trận tỷ thí không quá công bằng, cho nên đến xem náo nhiệt, không biết Quân nhị gia có cho phép lão nhân ta này ở lại đây không?”
Khi nói chuyện, ánh mắt của Triệu lão lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, khẽ mỉm cười.
Hai tháng không gặp tiểu nha đầu này, hình như thực lực lại tăng lên rất nhiều, hôm nay lại có trò hay nhìn rồi.
“Triệu lão nguyện ý quang lâm, là vinh hạnh Quân gia ta.” Nhị gia đã sớm mắng lão đông tây này vài câu ở trong lòng, trên mặt lại không dám biểu lộ gì, mỉm cười nói: “Nhưng không biết Triệu lão nói không công bằng là từ đâu ra?”
“Vấn đề này không phải rõ ràng sao?” Ngón tay nhẹ vuốt râu trắng, đáy mắt Triệu lão hiện lên một tia sáng: “Hình như năm nay nhi tử của ngươi đã mười tám tuổi đi? Mà nha đầu Thanh Vũ cũng chỉ vừa mới mười lăm tuổi, hai người kém ba tuổi, đây không phải là chiến đấu không công bằng còn gì?”
Ánh mắt của nhị gia hơi trầm xuống, cắn chặt răng, nói: “Triệu lão có điều không biết, lần tỷ thí này là nha đầu này nói ra, nếu Phàm Nhi không tiếp nhận khiêu chiến của nàng, chẳng phải sẽ bị thế nhân hiểu lầm nhị phòng chúng ta khinh thường tam phòng bọn họ sao?”
“Ta cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi, nhưng nếu nhi tử ngươi thua, chỉ sợ cũng có chút không quá đẹp.” Triệu lão cong môi, nheo hai mắt lại, cười như không cười nói.
“Triệu lão, cái này…… Hình như không quá khả năng đi.”
Khi nói lời này, trên mặt Quân nhị gia chứa vẻ nhạo báng, Phàm Nhi lại không bằng phế vật này? Không nói chính mình, toàn bộ Quân gia có ai có thể tin tưởng?
Triệu lão lạnh nhạt cười, cũng không hề nhìn vẻ mặt không tin kia của đối phương, nên ông đã nói, đến lúc đó sáng mù mắt chó của bọn họ cũng đừng trách ông không nhắc nhở.
Nếu bây giờ đứng ở chỗ này không phải là phế vật Quân nhị gia này, mà đổi thành vị lão tổ tong đang bế quan kia, chỉ sợ cũng có thể cảm nhận được chân khí dao động trên người nha đầu Thanh Vũ.
Đáng tiếc, thực lực của Quân nhị gia vẫn quá yếu……
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tỷ thí cũng nên bắt đầu rồi.” Nhị gia nhìn sắc trời, lại nhìn về phía thiếu niên cẩm y tuấn lãng đứng ở giữa sân tỷ võ, vừa lòng cười.
Nhi tử này tuy bình thường ăn chơi trác táng thành tánh, nhưng thiên phú của hắn vẫn khiến mình cảm thấy rất vừa lòng.
Trận thi đấu này căn bản không cần bắt đầu cũng đã đoán trước được kết quả.
“Chậm đã!”
Đột nhiên, một tiếng hét từ sau núi truyền đến.
Dưới hơi ấm nắng sớm, một thiếu nữ y phục xanh chạy nhanh đến, mặc dù không khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là một giai nhân thanh lệ, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ đoạt hồn người.
“Quân Thanh Hải, ngươi muốn làm gì?” Quân nhị gia nhíu mày lại, nhịn không được hét to một tiếng.
Khẽ mím môi, Quân Thanh Hải tràn ngập hận ý nhìn Quân Thanh Vũ, đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng và tức giận: “Lần này ta đến, không phải là vì ngăn cản bọn họ tỷ thí, mà là vì tuyên bố một việc!”
“Trưởng tỷ như nương, dù cho ta là đích tỷ của nàng, nhưng cũng như bốn chữ này! Cho nên, ta thay thế phụ thân ta trục xuất nàng ra khỏi mạch! Từ nay sau này, sống hay chết không liên quan đến ta!”
Gió nhẹ thổi qua, tóc đẹp như tơ lụa khẽ phất qua gò má của nàng ta, đồng thời che đôi mắt đi, cũng ngăn lại tia ngoan độc dưới đáy mắt của nàng kia.
Ta nói rồi, ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa! Ta tuyệt đối không thể để ngươi phế vật này phá hỏng mấy năm tụ tập nhân khí ở Quân gia của ta.
“Quân Thanh Hải, ngươi nói cái gì?”
Trong đám người, mập mạp nhảy dựng lên, nếu không phải đúng lúc nhận được ánh mắt của Quân Thanh Vũ phóng đến, hắn đã sớm không kìm nén được xông lên rồi.
Đương nhiên, mạo muội lao ra như thế, cuối cùng bị đánh cũng chỉ là hắn.
“Mẹ nó! Lão tử nói cho ngươi biết, ngươi sẽ hối hận!” Mập mạp hung tợn nhìn Quân Thanh Hải, hắn tin tưởng một ngày nào đó tiện nhân này sẽ khóc lóc muốn Quân Thanh Vũ tha thứ.
Nhưng so với Quân béo tức giận, Quân Thanh Vũ lại lạnh nhạt rất nhiều.
Bởi vì loại chuyện này, kiếp trước nàng đã trải qua một lần, sớm đã tập mãi thành quen, kiếp này chỉ là trước mấy tháng mà thôi……
“Ngươi xác định?” Nhíu mày, hai mắt đầy ý cười của Quân Thanh Vũ nhìn ánh mắt tràn ngập cừu hận của nàng ta: “Ngươi thật xác định muốn làm như vậy sao?”
“Đúng.”
Quân Thanh Hải khẽ nâng mắt, ở trước công chúng đi về phía đối phương, dùng tiếng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: “Quân Thanh Vũ, sao ngươi không chết đi? Ngươi chết, nói không chừng ta sống sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều lần! Đều là ngươi phế vật này liên lụy ta, ngươi biết khi còn nhỏ những người đó nói ta như thế nào không? Bọn họ mắng ta là tỷ tỷ của phế vật, mặc kệ cố gắng bao nhiêu cũng sẽ chỉ là một phế vật như ngươi! Cho nên ta càng thêm chăm chỉ tu luyện hơn người thường, người khác đều biết thiên phú của ta trác tuyệt, nhưng có bao nhiêu người biết ta để lại mồ hôi?”
“Rốt cuộc, ta cố gắng được đại bá tán thành, nhưng vẫn không tẩy sạch được danh là tỷ tỷ của phế vật này, những nhục nhã này là dù ta cố gắng thế nào cũng đều không thể tránh khỏi! Ta có thể có hôm nay như vậy tất cả cũng đều là ngươi làm hại! Thật không hiểu sao phụ thân lại để lại loại phế vật như ngươi này!”
“Mà nếu không phải mẫu thân tiện nhân kia của ngươi, phụ thân ta sẽ không chết, nương ta cũng sẽ không buồn bực không vui mà chết, ta cũng không sẽ trở thành một cô nhi, ngươi biết ta hâm mộ những hài tử có phụ thân có nương đó bao nhiêu không? Đây đều là nương ngươi làm hại! Không sai, ta biết ngươi nhất định sẽ nói đây không phải là lỗi của tiện nhân kia, là phụ thân mạnh mẽ nạp bà ta làm thϊếp, bà ta không tránh được vận mệnh gông xiềng, nhưng sai lầm lớn nhất của bà ta chính là sống ở trên đời này, hơn nữa xuất hiện ở trước mặt phụ thân ta, nếu bà ta đã bị thương thì vì sao không sớm chết đi? Đều là bà ta làm hại ta nhà tan cửa nát!”
“Cho nên, ta muốn tuyên bố thoát khỏi quan hệ với ngươi, không để ngươi phế vật này liên lụy ta!”