Chương 14: Trở về đúng quỹ đạo

Nó thực sự không chịu đựng được rồi. Nó nhớ hắn đến điên dại... Nó thật sự là không chịu đựng được rồi...

Hôm nay nó quyết định tìm gặp bằng được hắn để giải thích cho rõ ràng. Một hiểu lầm mà khiến nó phải xa hắn gần một tháng rồi... Nó thật sự không nhẫn được nữa... Sức chịu đựng của nó cũng chỉ có giới hạn.

Còn hắn ngày ngày tự dày vò bản thân. Qua gần một tháng hắn đã gầy gẳn lại. Sống như chết. Hồn bay đi nơi nào không hay...

Tối hôm ấy, nó bước đến trước cửa phòng hắn. Hít một hơi thật sâu, dồn hết can đảm gõ cửa.

Cốc cốc... Tiếng gõ cửa vang lên tuy ngắn nhưng lại mang theo rất nhiều sự mong chờ,hy vọng. Hắn lặng lẽ mở cửa.

- Quản gia Hàn, cháu không đói mà - hắn cầu nhàu

Cũng đúng thôi bởi lẽ phòng hắn xưa kia là chỉ có quản gia gõ cửa. Thi thoảng là Hân Trúc nên hắn theo quán tính trả lời.

Nó vừa nhìn thấy hắn mà không hiểu sao trên mắt đã đẫm lệ. Hắn chưa kịp phản ứng thì nó đã ôm chặt lấy hắn. Bao nhiêu sự nhớ nhung,mong đợi được nó dồn nén bao lâu nay đều dồn hết vào những giọt nước mắt. Nhìn nó khóc, tim hắn đau như cắt, tay dường như không còn chút sức lực nào để đẩy nó ra. Bất giác vì nhớ nó hắn đưa tay lên đáp trả lại cái ôm của nó. Gục đầu xuống vai nó hít lấy cái mùi hương hoa hồng nhè nhẹ trên tóc nó. Đã rất lâu... rất lâu hắn không được ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, nhè nhẹ này...

Thật sự rất nhớ...

- Đ... đó là h...hiểu ... lầm, l..là... cậu ta tự...ôm... t... tớ - nó khó khắn thốt ra từng chữ

Hắn không đáp trả

- Là... th... thật... đó - nó tiếp lời

Một lần nữa hắn không trả lời

Đôi nam nữ đứng đó ôm chặt lấy nhau không nói, không rằng... chỉ lặng lẽ gửi gắm yêu thương qua cái ôm đó

Rất lâu sau đó nó mới chịu bỏ hắn ra

- Tớ thề đó, là cậu ta tự ôm, không phải tớ làm chuyện gì sau lưng cậu đâu. Cậu có thể hỏi cậu ta mà xem, tớ thề đấy! - nó ngẩng mặt lên khiến hắn có thể thấy rõ mồn một đôi mắt thẫm lệ dường như đã sưng lên rồi

- Thực sự nhớ cậu lắm... xin cậu đấy... đừng tránh tớ...

Tớ th...thích cậu, đồ đáng ghét! - nó lấy hết can đảm hét lên

Hắn không hiểu đã hết giận chưa nhưng vẫn bất giác mà nở nụ cười.

- Chứng minh đi ! - hắn cúi xuống ghé sát vào mặt nó, nói nhỏ

Nó kiễng chân đặt lên mặt hắn một nụ hôn nhẹ. Đây là lần đầu tiên nó chủ động làm vậy. Chỉ là lướt qua môi nhưng dường như đã làm tim hắn lệch đi vài nhịp.

Nó ôm khuôn mặt đả đỏ lên như cà chua chạy về phòng. Da mặt hắn theo thế mà cũng ửng lên hẳn.

....

Nó về đến phòng, rồi nằm lên dường đạp tung chăn gối.

- A.... aaaaaaa mình làm cái gì vậy.... Chết mất...

Khoảng nửa tiếng sau ở phòng hắn...

- Haiz... Điên mất thôi... Nhớ chết mất- vừa dứt lời hắn liền đem chăn gối sang phòng nó.

Không thèm gõ cửa hắn cứ thế mà xôbg thẳng vào. Thấy nó đang nằm trên dường ôm điện thoại hắn liền trèo lên ôm chặt lấy nó vào lòng.

- Nằm im! - hắn lên tiếng

Nó có chút bất ngờ rồi bỏ chiếc điện thoại ra, xoay người lại. Áp mặt vào ngực hắn.

Từ cửa sổ hắt vào ánh trăng sáng lên người nó và hắn. Không khí về đêm cũng yên lặng hẳn. Thi thoảng có thì có tiếng gió xen vào các kẽ lá. Yên bình nhưng lại ngập tràn yêu thương...

Hạnh phúc đến lạ lùng...

....

Sáng hôm nay hắn lại cùng nó đến trường, nói chuyện như bình thường. Phải nói nó hạnh phúc biết bao... Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng đã trở về đúng với quỹ đạo vốn có.

Vừa học xong hắn đã lôi nó đi

- Đi đâu đấy?

- Chơi? Có ý kiến gì à ?

- Không!

Hắn dẫn nó đến một bến xe buýt. Quả thật là quá ngạc nhiên, hắn đi xe buýt á!

- Ớ! Đi xe buýt à ? -nó ngạc nhiên quay ra hỏi hắn

- Ừ! Thử một ngày như các học sinh bình thường xem sao! - rồi hắn kéo nó lên xe buýt.

Nó khẽ gật đầu. Nó vẫn đang ngơ ngơ không ngờ hắn có thú vui lạ đến như vậy.

Hắn và nó ngồi ở dãy gần cuối nên rất vắng. Tay hắn lúc nào cũng nắm chặt lấy tay nó,giữ khư khư không chịu buông. Không biết là đi đâu nhưng cũng đã được một lúc rồi khiến cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến khiến nó không kìm lại được mà phải thϊếp đi. Không như lần trước, lần này là nó chủ động gục vào bờ vai của hắn. Hắn thấy vậy giật mình quay sang. Vốn dĩ trong mắt hắn nóđã rất xinh đẹp rồi nhưng khi ngủ trông nó quả thật đúng là tiên giáng trần. Những ánh nắng của buổi chiều xuyên qua lớp kính của cửa xe chiếu vào mặt nó khiến đôi lông mi như được tô điểm thêm. Trên làn da mịn màng còn vương vấn vài sợi tóc nhỏ. Hai gò má thì ửng hồng vô cùng tự nhiên. Đôi môi hồng đỏ phớt của nó khẽ cong lên một chút trông vô cùng là tuyệt mĩ. Tim hắn lại phải xáo loạn lên với nó mất thôi!

Đến nơi, hắn khẽ lay người nó dậy. Vì là chiều tà nên khung cảnh trở nên thơ mộng vô cùng. Trước mắt nó là một khu vui chơi rất rộng, bắt mắt. Hai mắt nó sáng lên khi nhìn thấy những khu trò chơi mạo hiểm nhìn mà đã phát sợ. Nó kéo tay hắn vào chỉ hết cái này đến cái kia.

- Chơi trò này đi ! - nó kéo hắn đến trò crazy wave . ( Dành cho bạ nào chưa hình dung ra: trò đấy như thế này này: Vợ, Tao Thích Mày - Chương 14: Trở về đúng quỹ đạo )

- Này trò này sợ lắm đấy! -hắn quay ra cảnh cáo nó

- Gì mà sợ bình thường ! - nó tự tin

Thế là sau quyết định hùng hổ của nó, hai đứa quyết định chơi trò này.

Ngồi vào ghế,nó chưa kịp làm gì hắn đã quay sang đóng cho nó dây an toàn vào sau đó mới làm cho mình. Khi ông nhân viên đi tới kiểm tra xem đã thắt chặt dậy an toàn chưa hắn đã lườm ông í tới cháy cả mắt( ông í chỉ đặt tay vào cái dây an toàn thôi, chứ đã làm gì chị nhà anh đâu :)) )

Chỉ vừa mới bắt đầu nó đã xiết chặt lấy tay hắn ngồi bên cạnh hét toán loạn. Đến khi lên đến đỉnh điểm, nó dồn hết nội công hét đến điếc cả tai. ( Hắn: Đấy thấy chưa hắn đã bảo rồi mà con au nó cứ thích cho chơi trò này... haiz :)) )

Còn tiếp...

By:KieuHan2k2

-Ahiuhiu... chuyện ta nhạt quá cơ ế! Mà hôm nay ta vừa thi xong. Ừa nát bét ấy nên không có tâm trạng tốt để viết mấy nàng thông cảm cho ta TvT

- Vote nào các nàng ới ! ❤