Chương 11: Tỏ tình

- Làm người yêu tôi...được không? - giọng nói ấm áp của hắn khẽ vang lên.

Hơi ấm phả vào tai nó truyền đến tim khiến tim nó dường như muốn nổ tung. Một luồng điện chạy qua cả người hắn và nó. Hai má nó đã phớt hồng nay càng ửng hơn.

- Tôi... tôi... - nó ấp úng

.....

- Ha Ha...Ha Ha Cậu tin thật sao ? Ha Ha Cậu đúng mà dễ lừa mà - hắn cười phá lên với sự ngại ngùng, xấu hổ của nó.

Nhưng thật không hiểu sao dường như nụ cười đó không sảng khoái, không hề tự nhiên một chút nào. Tuy là cười nhưng lại mang theo một chút buồn. Rất khác lạ.

Ngoài mặt là vậy nhưng tim hắn đang quặn thắt lại. Có lẽ nó không thích hắn... Thà rằng nó đừng nói hẳn ra hắn sẽ đỡ đau lòng hơn. Hắn không cho nó đáp lời hết là bởi... hắn sợ mình sẽ đau lòng, sẽ buồn tới chết,sẽ không đủ can đảm để đối mặt với nó nữa.Vậy sẽ càng nhớ nó... càng khó chịu...càng đau hơn.Thà hãy cứ như này đi...

Sẵc mặt nó bỗng chốc đen lại rồi nó đứng lên đẩy cái thân xác đang ngồi trên ghế ra khỏi phòng.

- Hôm nay,... tôi mệt rồi, cậu nghỉ sớm đi! - giọng nói nó nhẹ nhàng đến bất thường.

Hắn về phòng với vẻ mặt ủ rũ rồi nhếch môi cười.Nhưng nụ cười này khác lắm. Khác với càng lần trước.Nụ cười này là hắn đang tự mỉa mai hắn sao?Là tự trách hắn sao?

....

Sáng nay, nó đang cặm cụi xếp lại sổ điểm ở phòng đoàn đội thì Mỹ Vân đẩy cửa đi vào.

- Xin chào, thật trùng hợp!-Mỹ Vân nở nụ cười giả tạo

- Chào!- nó cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng

Nó và cô im lặng như vậy trong một khoảng thời gian ngắn thì Mỹ Vân mở lời.

- Ừm... Hân Vi này... vụ lần trước là do tôi có lỗi... Xin lỗi...

- À ừ... không sao!

- Nhưng dù gì xin cậu hãy tránh xa Khắc Mẫn một chút được không? Cậu không biết Khắc Mẫn đã phải đau khổ biết bao vì cậu hay sao? Tôi xin cậu làm ơn đừng có làm Khắc Mẫn khổ nữa

- Đau khổ? Í cậu là sao đây ? - nó ngạc nhiên trả lời

- Cậu có biết không cậu và Khắc Mẫn có những tin đồn yêu nhau vậy chẳng phải đã hạ thấp danh dự của Khắc Mẫn sao? Làm ơn cậu và Khắc Mẫn sẽ chẳng bao giờ đi về đâu cả. Cậu chỉ khiến cậu ấy phải lo lắng,mệt mỏi thôi! Cậu sẽ không bao giờ đủ tư cách để có thể xứng đôi với cậu đâu! Vậy nhé, cậu hãy tránh xa Khắc Mẫn ra! -Mỹ Vân cười một nụ cười khó hiểu mang theo chút đắc ý rồi rời đi.

Nó đứng đờ người ra.Là nó đang hại hắn sao? Là nó đang hạ thấp danh dự của hắn? Gây phiền toái cho hắn sao?Hàng ngàn câu hỏi đặt lên trong đầu nó. Và rồi đáp án là nó chỉ cười nhạt. Là tại nó...

....

Mấy hôm nay không hiểu vì chuyện gì mà nó buồn đến lạ thường. Nó hầu như không nói chuyện với hắn, cũng không thấy nó trong căn tin mỗi buổi trưa, mà dù có thấy nó cx chỉ ngồi đó 1,2 phút rồi đi ngay. Ăn tối thì nó chỉ ăn hương ăn hoa rồi lại lên phòng. Mới 5,6 ngày nó đã gầy dạc đi hẳn. Người nó rất xanh xao, không hề có chút sức sống nào. Hắn hỏi han quan tâm nó thì nó bảo"phiền".

Chỉ một từ nhưng làm hắn đau thấu tim gan. Nỗi đau thấm đậm vào trong tim. Ngày ngày chứng kiến người thương của mình như vậy mà chỉ bất lực, thử hỏi xem có ai không đau lòng không?

....

- Hân Vi đâu ạ? - hắn hỏi quản gia Hàn

- Hôm nay,tiểu thư nói muốn đi chơi một chút

- Vậy sao? Đi đâu vậy?

- Chuyện này...tôi cũng không biết nữa.

Đến tận tối muộn hắn vẫn không thấy nó đâu,lo lắng đến phát hoảng. Đứng không được, ngồi không xong. Trời bắt đầu đổ mưa, mưa cứ cứ thế nặng hạt dần lên. Hắn không chịu được liền cầm ô chạy ra đường chờ nó.Được một lúc thì hắn nghe thấy tiếng xe đạp điện của nó từ phía xa. Bỗng...trước mặt nó có một ổ gà mà nó không thấy. Nước mưa thì cứ tạt vào mặt liên tục, nó không làm chủ được tay lái. Và thế nó ngã nhào xuống đất. Tay chân cọ sát vào mặt đường bê tông. Mưa không những không ngớt mà càng xối xả hơn. Hắn ngay tức khắc bỏ ô chạy về phía nó. Bàn tay rắn chắc đỡ thân hình nhỏ bé đó dậy. Hắn và nó cả hai đều im lặng. Trong tức khắc không hiểu sao hai hàng nước mắt của nó đã lăn dài trên gò má. Là nó khóc do đau? Hay đó chỉ là một cái cớ ?...Nó bỗng dưng ôm chầm lấy hắn, càng khóc nhiều hơn.

- Cậu ghét tôi đến vậy sao? - nó vừa nức nở vừa hỏi

- Không!Tôi không ghét cậu- hắn ngạc nhiên pha thêm chút lo lắng vì không hiểu sao nó lại khóc.

- Vậy sao... lại lấy tình cảm ... hức...của tôi ra đùa giỡn...hức - nó khóc nức lên

- Đùa giỡn???

- Cậu có... hức... biết... tôi đã... hức... thích cậu nhiều lắm... không hả? - nó vừa nói vừa đánh vào người hắn.

Hắn nhếch mép cười. Cảm xúc hắn bây giờ rất hỗn loạn. Có vui, có hạnh phúc nhưng cũng có chút buồn,chút tự trách. Hắn xiết chặt người nó vào lòng mình.

- Ngốc!... thực ra... tôi th...thích ...cậu là thật lòng - hắn ghé vào tai nó nói nhỏ

- Hả??? Gì cơ ??? - những giọt nước mắt của nó đã nén lại, nó ngạc nhiên ngướng mặt lên nhìn hắn

- Hả cái gì ? Đi vào nhà, ướt hết rồi! - Hắn xốc người nó lên lưng cõng vào

- Rõ ràng là tôi vừa nghe thấy cậu nói... th... thích tôi mà - nó đưa hai tay bám vào cổ hắn, chu đôi môi hồng đào ra cãi

Hắn không nói gì quay mặt ra đặt lên môi của nó một nụ hôn.Khung cảnh thật quá lãng mạn! Dưới làn mưa lất phất u buồn, lạnh lẽo nhưng dường như đôi nam nữ này lại vô cùng ấm áp. Mặt cô gái phía sau đã đỏ bừng lên. Nó đang tự nghĩ liệu có phải nó đang mơ rồi không?

- Dù sao cũng không phải lần đầu, đỏ mặt cái gì ? - hắn nhẹ nhàng buông môi nó ra

Nó vẫn cứ ngẩn người ra đấy,không phản ứng gì cả. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt khiến nó không kịp thích ứng.

Thế là nó và hắn giờ là người yêu của nhau rồi ư? Điều mà cả nó và hắn tưởng chừng như sẽ không bao giờ xảy ra đã thành sự thực rồi chăng?

...

Vừa vào phòng hắn đã thúc nó đi tắm

- Đi tắm!

Nó thì bỏ lời nói của hắn ngoài tai vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình. Hắn không thấy nó trả lời liền đi đến áp sát nó vào tường. Thân hình to lớn của hắn chặn trước mặt khiến nó giật mình. Hắn ghé sát khuôn mặt đẹp đến chết người của hắn vào mặt nó.

- Hay là để tôi giúp - hơi ấm trong từng chữ hắn nói ra phả vào mặt nó.

Từng đợt gió nóng cứ thế mà lướt qua làn da của nó; khó chịu, bí bách nhưng lại vô cùng thu hút. Chỉ đơn thuần là một lời đã khiến con tim của nó đập loạn

- Không cần! -nó vội vàng nói trong sự ngại ngùng

- Đáng yêu chết mất!- Hắn cười khểnh ,đưa tay lên véo đôi má ửng đỏ kia

Còn tiếp...

By: HanKieu2k2

- Đấy... ta còn không hiểu ta đang viết gì cơ =.=

-Mà ai còn nhớ cái xe đạp điện của nó không 😂

- Sắp thi rồi,chúc cả làng thi tốt nhá! Vote nào,vote nào ❤