Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Tận Trùng Sinh

Chương 4: Cuộc sống trên đảo hoang

« Chương TrướcChương Tiếp »


***

“Làm sao để quay trở lại đảo bên kia, hiện tại chúng ta ngược gió, chẳng lẽ ngồi chèo bằng tay sao?” Lâm Thải Hân đứng cạnh chiếc bè hỏi.

Khương Thần mỉm cười có chút thần bí, hắn đáp: “ Hiện tại cho ngươi gặp Tiểu Ngạc, chắc nó cũng đang ở quanh đây.”

“Tiểu Ngạc? Nó? Tiểu ngạc ngươi nhắc tới không phải là người sao?” Lâm thải Hân ngạc nhiên hỏi. Ban đầu nàng còn tưởng Tiểu Ngạc trong miệng Khương Thần là tên người, nàng đoán có lẽ hắn cũng là nạn nhân đắm tàu ở cùng với Khương Thần, không ngờ hiện tại nghe ra có vẻ vị Tiểu Ngạc kia không phải là người.

“Ta có nói nó là người sao?” Khương Thần cười nhẹ: “Nó là một con cá sấu nhỏ, chính nó là kẻ chuyên đi trục vớt hành lí mỗi khi có tàu đắm, cũng chính là nó đã cứu được ngươi.”

Lâm Thải Hân miệng há to ra, không ngờ cứu nàng lại là một con cá sấu, ban đầu còn tưởng Khương Thần là người cứu được nàng.

Khương Thần đưa tay lên miệng huýt gió, đây là ám hiệu mà hắn dùng để gọi cá sấu nhỏ, cũng chỉ có tiếng huýt gió, cá sấu nhỏ ở dưới nước mới nghe thấy. Quả nhiên, một lát sau, trên mặt biển nổi lên một con cá sâu nhỏ da trắng, chính là Tiểu Ngạc, Tiểu Ngạc sau khi trông thấy Khương Thần, liền quẫy nước hấp tấp bơi vào bờ.

Lâm Thải Hân lúc này mới quan sát kĩ cá sấu nhỏ. Một bộ dáng hiếu kì bảo bảo. Nàng chưa bao giờ trông thấy một con cá sấu nào da màu trắng, lại còn béo ú đến vậy. Nhìn qua có vẻ dễ thương. Cá sấu nhỏ quay đầu, thấy Lâm Thải Hân đang nhìn mình chằn chằm, cái đầu liền ngẩng cao lên, đôi măt híp lại, bộ dáng kiêu ngạo, tự đắc, giống như muốn nói chính ta đã cứu ngươi đó, còn không mau mau cảm tạ.

Khương Thần phì cười định giơ chân đạp cá sấu nhỏ một cái. Có lẽ hắn thường xuyên làm vậy, cho nên khi thấy chân nhấc lên, cá sấu nhỏ liền bò ra xa, ánh mắt nhìn Khương Thần có chút khıêυ khí©h.

“Tốt rồi, chúng ta về thôi.”

Khương Thần lôi bè ra biển sau đó lấy dây buộc vào thân cá sấu nhỏ, hắn và Lâm Thải Hân sau khi đứng vững trên bè gỗ, cá sấu nhỏ liền hú lên một tiếng, quẫy nước chở hai người về. Có lẽ hôm nay thêm vào Lâm Thải Hân, bè gỗ có chút nặng, cá sấu nhỏ vừa bơi vừa kêu, lại ngoảnh cổ về phía Khương Thần nhìn hắn với ánh mắt tủi thân.

“Liệu chúng ta có nặng quá không?”Lâm Thải Hân nhìn bộ dáng chật vật của cá sấu nhỏ có chút áy náy, rụt rè nói.

“Không cần bận tâm đến nó, bình thường liền ăn rất nhiều đồ của ta đến mức béo ú, cũng không vì ta hết sức.” Khương Thần nhíu mày, vờ trách móc.

Cá sấu nhỏ như hiểu tiếng người, nghe vậy liền kêu ré lên phản đối, khiến cho bè chao đảo, Lâm Thải Hân vì thế suýt ngã xuống nước, sắc mặt nàng tái mét lại. Khương Thần khẽ quát: “Nàng sợ nước, lần sau còn đùa vậy ta sẽ không nướng cá cho ngươi nữa.”

Lâm Thải Hân sắc mặt co chút đỏ, nàng quả thật sợ nước, trước đây từng bị đuối nước một lần, hiện tại đối với chỗ nước sâu đặc biệt sợ. Ngoài ý muốn còn có chút tò mò, Khương Thần làm sao biết nàng sợ nước, cộng với sáng nay lúc chưa giới thiệu, hắn cũng đã biết tên nàng, khiến nàng càng thêm tò mò, hiển nhiên Khương Thần biết nàng, tuy nhiên nàng không tài nào nhớ nổi đã từng gặp hắn ở đâu.

Cá sấu nhỏ sau khi nghe Khương Thần nói vậy, liền nghiêm túc ra sức bơi, kéo chiếc bè về phía hòn đảo bên kia. Bộ dáng lúc này tức giận nhưng không thể có chút tức cười, thỉnh thoảng lại há miệng thổi bong bóng nước.

“ Hôm nay chúng ta sẽ có thịt heo rừng, nếu sang đảo bên kia quá muộn thì đành phải nhịn đói vậy.” Khương Thần nhếch mép nói, hắn chính là đi guốc trong bụng đồ ăn hàng này rồi, món khoái khẩu của con hàng này cũng là thịt heo quay, lần trước Khương Thần quay cho nó một con heo con, nó ăn đến giờ vẫn còn nhớ mùi vị, nghe Khương Thần nói vậy, càng ra sức bơi khỏe, chiếc bè mặc dù ngược gió nhưng lại lướt đi rất nhanh. Lâm Thải Hân thấy vậy phì cười, càng nhìn càng thấy cá sấu nhỏ khả ái, chỉ tiếc gặp chủ không biết yêu thương. Nói đoạn lại khẽ liếc mắt nhìn Khương Thần.

Thiếu niên này nhìn qua bộ dáng có chút bình thường, thân người có chút cao, gầy yếu thư sinh, cảm giác một trận gió cũng có thể đem hắn thổi ngã. Nàng không biết hắn làm sao trong hoàn cảnh khó khăn như vậy có thể sống sót được khi mới mười tuổi, cũng càng tò mò hơn lí do hắn lại ở trên hòn đảo này khi còn nhỏ vậy.

Về đến hòn đảo nơi căn nhà gỗ, trời cũng đã sẩm tối.

“Mệt không? Chắc chưa bao giờ hoạt động nhiều như vậy a?” Khương Thần nhẹ nhàng nói.

Lâm Thải Hân lắc đầu, tại Thiên Độ quốc, Lâm gia đại tiểu thư trong mắt mọi người chính là cành vàng lá ngọc, tuy nhiên, mọi người lại không biết, nàng thường xuyên tham gia các hoạt động tình nguyện, một số công việc chịu khổ như thế này cũng không phải chưa từng trải qua.

“Vậy vào trong nhà giúp ta lấy que đánh lửa cùng với gia vị, hôm nay sẽ ăn tại bờ biển.”

Lâm Thải Hân gật đầu, nhanh chân bước vào trong căn nhà gỗ nhỏ, tìm quanh một hồi rốt cục mang theo một đống chai lọ đựng ra, không biết cái nào đựng gia vị nêm nếm. Khương Thần chỉ đành phải lắc đầu tự thân vận động.

Tối hôm đó, hai người một thú ăn một bữa no nê bên bờ biển.

“Ngươi nói xem, liệu chúng ta có thể rời khỏi đây được không?”

Lâm Thải Hân sau một hồi lâm vào trầm ngâm, khẽ nói, lúc này nàng ngồi ôm gối bên bờ biển, giọng nói có chút buồn bã chua xót, gần như bị sóng biển át đi. Khương Thần khẽ đưa tay vỗ nhẹ vào vai nàng an ủi: “Sẽ, nếu ngươi muốn.”

“Thật không?” Lâm Thải Hân bỗng ngước đầu lên nhìn Khương Thần, đôi mắt long lanh lúc này đang xuất hiện một tầng sương mù.

Khương Thần lâm vào trầm mặc, muốn thoát khỏi hòn đảo này kì thật không khó, hắn có thể nhờ Tiểu Ngạc nếu có phát hiện tàu bè đi qua, có thể báo về, tuy nhiên vấn đề khó khăn đặt ra, người ngoài không thể tiến vào đảo được, chỉ có thể từ trong đi ra. Một bè gỗ có thể bỏ qua được lớp đá ngầm nguy hiểm, nhưng đối mặt với nước xoáy, không thể không bị nó xoáy nát, Tiểu Ngạc quá nhỏ để có thể chở một người nổi lên trên mặt nước. Việc ra ngoài đảo đối với cả hai rất nguy hiểm, nói đúng hơn là đối với Lâm Thải Hân.

“Ngươi không thích ở đây sao?” Khương Thần mỉm cười hỏi.

Lâm Thải Hân cúi thấp đầu, dường như không dám thừa nhận. Ban ngày có thể nàng chơi vui, tò mò và khám phá những điều mới lạ về hòn đảo này, nhưng để có thể sống dài lâu ở đây, một người sống một cuộc sống hiện đại, tiện nghi, tiếp xúc với công nghệ tiên tiến đã quen đối với họ cuộc sống ở đảo hoang giống như cầm tù, tra thấn. Khương Thần hiểu điều đó.

“Không cần tự trách, không phải ai cũng có thể chịu được cuộc sống tịch mịch.”

“Thật xin lỗi.” Lâm Thải Hân có chút nức nở.

Khương Thần khẽ vuốt vuốt mái tóc nàng, cô nàng này thật quá thiện lương rồi.

“Nếu có tàu bè ngang qua, Tiểu Ngạc chắc chắn sẽ thông báo cho chúng ta, chỉ là không biết sớm muộn mà thôi, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.” Khương Thần hơi có chút buồn, đáp. Hắn hiện tại tạm thời không thể rời đi hòn đảo này được, một thế này nếu muốn tu luyện nguyên thuật, hắn phải chờ trên hòn đảo này ba năm nữa, bởi vì trên hòn đảo này hắn phát hiện ra một gốc dược thảo. Nếu như gốc dược thảo này thành thục, khả năng cao sẽ mang tới lượng lớn Hỗn Nguyên Chi Khí, hắn có thể dùng gốc dược thảo đó đả thông con đường tu luyện nguyên thuật, thông qua đó hi vọng có thể mở ra đồ đằng của Thánh Tộc. Hắn không chắc chắn bản thân có thể mở ra được Thánh Đồng hay không. Nếu như thân thể do Luân Hồi Chú này diễn sinh ra vẫn mang theo y nguyên huyết mạch Thánh tộc cực phẩm, tỷ lệ kích hoạt Thánh Đồng chính là mười mươi.

Nếu lần này có thể kích phát huyết mạch mở ra Thánh Đồng, hắn có thể quan sát rõ hơn phù văn lạc ấn trong cơ thể, tìm ra manh mối giải thoát cho bản thân. Tất cả toàn bộ đều dựa vào gốc linh thảo chưa thành thục trên hòn đảo này.

“Nói vậy nghĩa là ngươi định ở lại đây.” Lâm Thải Hân lần nữa ngước mắt nhìn Khương Thần, lần này trong mắt nàng đã có chút hi vọng cùng vui mừng, vơi đi phần nào sự ảm đạm cùng buồn rầu vừa nãy.

Khương Thần không đáp, chỉ khẽ gật đầu, một số chuyện không nên nói ra sẽ tốt hơn.

“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi đây? Chúng ta có thể đưa cá sấu nhỏ theo, nhà ta rất to, có đủ chỗ nuôi cá sấu nhỏ.” Lâm Thải Hân có chút vội vàng nói. Ở chung với Khương Thần mới chỉ một ngày nhưng nàng có cảm giác hắn rất quan tâm nàng, đối với nàng không phải là hai người không quen biết mới gặp nhau, mà là một vị bằng hữu vô cùng thân thiết đang chiếu cố nàng. Điều này khiến nàng có cảm giác muốn ỉ lại vào hắn. Cho nên khi vừa nghe hắn nói, có cơ hội sẽ đưa nàng ra khỏi đảo còn mình không rời đi, điều này làm cho nàng có chút không chịu được.

“Chỉ là sớm hay muộn thôi, ta cần phải đợi ở đây ba năm nữa, nếu ngươi có thể rời đi sớm hơn cũng không sao, ba năm nữa nhất định đến tìm ngươi.” Khương Thần cười cười nói: “Muộn rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi, cần đợi một khoảng thời gian nữa, nếu người nhà ngươi có thể tìm đến vùng biển gần đây.”

Nói đoạn, Khương Thần đứng dậy, sắp xếp một chỗ nằm trên một chạc cây cạnh căn nhà gỗ, chỗ ngủ nhường cho Lâm Thải Hân. Hắn cũng không thể ngủ trên bờ biển được, nửa đêm nước triều lên, cũng không biết sáng hôm sau bị trôi đến nơi nào.

Lâm Thải Hân sau khi ngồi bần thần một lúc, cũng quyết định đứng dậy, đi vào trong căn nhà gỗ. Tuy nhiên, sau khi thổi tắt ngọn đuốc nàng mới nhận ra bản thân hiện đang ở một mình, lại còn trong bóng tối, không khỏi có chút sợ hãi, hét toáng lên.

Khương Thần hắn sớm biết có chuyện như vậy, chỉ khẽ lắc đầu, cô nàng này sợ nước sâu ngoại trừ điều đó ra chính là sợ bóng tối. Trước đây hắn nhớ Lâm Thải Hân từng kể, nàng sợ đến nỗi mỗi lần đi ngủ đều bật đèn sáng trưng.

“Khương Thần, ngươi…ngươi có thể tới đây, ta… ta muốn thương lượng một chuyện…”

Khương Thần nhảy từ trên chạc cây xuống, chui vào trong gian nhà gỗ nhỏ xíu, lúc trước hắn thường nấu ăn bên ngoài, do vậy gian nhà gỗ hắn chỉ thiết kế đủ không gian cho mình hắn ngủ, ngày hôm nay bận rộn, cũng chưa kịp nới rộng căn nhà ra. Hiện tại hai người chung một gian nhà nhỏ, có thể nói là cực kì gần kề, không tránh khỏi Lâm Thải Hân có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nổi lên từng tầng mây đỏ, cũng may mắn trời tối, Khương Thần không nhìn thấy rõ.

Sau khi Khương Thần thắp sáng ngọn đèn dầu làm từ chai kim loại, dầu lấy từ mỡ động vật lên, Lâm Thải Hân mới cúi rạp đầu xuống, cơ hồ muốn chôn sâu vào trong ngực, nàng hiện tại không biết nên mở lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói, ta sợ tối, ngươi có thể ở cùng với ta được không?

“Sao, ngươi sợ tối.” Khương Thần tủm tỉm, cố tình chọc ghẹo. Lâm Thải Hân càng xấu hổ, cơ hồ không dám ngẩng đầu lên nhìn Khương Thần.

“Ngủ đi, ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”

“Sao ngươi biết ta thích nghe kể …” Lâm Thải Hân vui mừng bật thốt lên, chỉ kịp nói vậy liền vội bịt miệng, mặt càng đỏ gay gắt, như vậy liền không phải thừa nhận mình sợ bóng tối hay sao.

Khương Thần cười nhẹ, bắt đầu chầm chậm kể. Hắn kể về chính hắn, trong một lần học luyện đan, lúc hắn mới chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi. Tại Thánh giới, mặc dù chỉ có tộc nhân Thánh tộc, nhưng Thánh tộc cũng chia làm nhiều hệ phái, nhiều chi mạch. Tất cả đều được học tập tại học viện Thánh tộc.

Lại nói lúc bấy giờ Khương Thần năm tuổi, sớm đã được phát hiện là kì tài luyện đan, cộng thêm thân phận thiếu tộc trưởng Thánh tộc, vì vậy vô cùng được cưng chiều, tất cả mọi người đều ra sức tài bồi.

Trong một lần luyện chế tứ giai linh đan, hắn không cẩn thận bỏ quá tay dược liệu khiến cho đan lô gần như bạo tạc, khi đó, hắn quá sợ hãi, cộng thêm bấy giờ vô cùng tinh nghịch, liền đem đan lô giấu trong chỗ ngồi của lão sư giảng bài. Ngay sau đó, chính là một hồi nổ vang, một nửa lớp học bao gồm chỗ ngồi của lão sư bị thổi bay, nếu không phải có trận pháp gia trì, có lẽ còn gây nên bạo tạc lớn hơn nữa.

Lần nghịch dại đó khiến cho Khương Thần bị cha hắn bắt đi diện bích trong phòng một tháng.

Sau thời điểm đó, hắn bày ra trò nghịch ngợm nữa, chính là cùng với một số tiểu hài tử con cháu trưởng lão mạch chính, vẽ phù văn dưới ghế ngồi lão sư. Sau đó, vị lão sư kia một tuần không ngồi ghế được, lần đó, cũng bị cha hắn bắt đi diện bích.

Khương Thần kể thêm một số sự cố mà mình gặp phải, chỉ có điều đều là nhân vật giấu tên cho Lâm Thải Hân nghe, ban đầu nàng cười ngặt nghẽo, một lát sau, có lẽ vì mệt quá, liền ngủ thϊếp đi, Khương Thần xác định nàng ngủ say rồi mới nhẹ nhàng rời đi.

Những ngày sau đó, Lâm Thải Hân đã quen với cuộc sống trên đảo hoang, nàng cũng bớt sợ nước hơn, nhiều khi buồn chán, lại tự ý chèo bè sang hòn đảo bên kia chơi. Đồng thời nàng cũng quen với việc mỗi một buổi tối trước lúc đi ngủ, đều phải có Khương Thần kể chuyện. Khương Thần hắn chỉ có thể bất đắc dĩ kể lại một chút cố sự tại Thánh giới của hắn lúc trước, ngẫu nhiên cũng sẽ xen lẫn một số chuyện trong quá khứ từng trải qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »