Chương 30: Ngươi muốn áp phục nó thì ta sẽ diệt ngươi!
Thân hình Dương Liệt cực nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Dương Thạc, Huyền Ưng.
Đói mặt Huyền Ưng hình thể to lớn thì Dương Liệt giưo tay to ra, mạnh chộp hướng cổ nó. Dương Liệt muốn bắt giữ Huyền Ưng, thuần phục nó, để nó trở thành sủng thú của gã.
Trảo chộp tới, Dương Thạc cảm thấy lực lượng khí huyết đậm đặc ập vào mặt.
- Luyện khí đẳng cấp?
Trong giây lát Dương Thạc đã đáon ra thực lực của Dương Liệt.
Dù là Lý Trung, cường giả đỉnh tôi thể đẳng cấp thì lực lượng khí huyết cũng kém xa Dương Liệt. rõ ràng là Dương Liệt đã đến luyện khí sơ giai đẳng cấp, đả thông bảy mươi hai đại huyệt khiếu, câu thông thiên địa, có lực lượng vượt xa cường giả tôi thể đẳng cấp.
Dương Thạc nhíu mày, lòng thầm nghĩ.
"Hèn chi không thèm đếm xỉa sự tồn tại của ta, muốn thuần phục Huyền Ưng ngay. Dương Liệt này đột phá đến luyện khí đẳng cấp, xem ra điều này cho hắn sự tự tin."
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn, Dương Liệt đã vươn vuốt tới trước mặt Huyền Ưng.
Huyền Ưng rít chói tai:
- Gru gru gru gru gru!
Hai cánh rung lên, thân mình bềnh bồng, dùng hai vuốt sắc bén đánh tới trảo của Dương Liệt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang tiếng trầm đυ.c, người Dương Liệt khựng lại.
Huyền Ưng bị một trảo của Dương Liệt công kích, thân hình té ngửa ra sau, bay ra hơn mười trượng, hai cánh đập phình phịch mới lại ổn định thân hình.
Một lần giao đấu đã quyết định cao thấp, dù Huyền Ưng đã ổn định bước vào đỉnh tôi thể nhưng so với Dương Liệt đã đạt tới luyện khí đẳng cấp thì không có chút ưu thế.
- Ưng nhi thật cương cường, cũng tốt, càng cứng rắn thì càng hợp ý ta. Hãy ngoan ngoãn để tay bắt lấy, thuần phục, làm sủng thú của ta đi!
Mặc dù Huyền Ưng phản kháng nhưng Dương Liệt không chút tức giận, ngược lại càng thêm hưng phấn. Chân Dương Liệt liên tục động, chớp mắt đã lao ra hơn mười trượng, lại tới trước mặt Huyền Ưng. Bàn tay to duỗi ra, bắt lấy Huyền Ưng.
Thân hình, tốc độ của Dương Liệt cực nhanh, đánh lui Huyền Ưng gần như trong chớp mắt. Không đợi Huyền Ưng ổn định thân hình, Dương Liệt lại lao tới trước mặt nó. Huyền Ưng không kịp vỗ cánh bay lên trời tránh né.
Lúc trước Huyền Ưng cản một trảo của Dương Liệt đã sớm khí huyết cuộn trào, giờ gã lại đến nữa, giơ trảo công kích, nó gần như không cách nào chống lại.
Huyền Ưng hoảng hốt rít chói tai:
- Gru gru gru gru gru!
- Xuống đây!
Trảo của Dương Thạc sắp chộp cần cổ của Huyền Ưng.
Đúng lúc này, có tiếng quát lớn vang bên tai Dương Liệt:
- Dương Liệt, con Huyền Ưng này là sủng thú của bản thiếu gia Dương Thạc, ngươi chỉ là một hạ nhân của Dương phủ ta, dám lờ đi bản thiếu gia, muốn bắt lấy sủng thú của bản thiếu gia. Xem ra ngươi cũng muốn giống như ác nô Lý Nghĩa, lấy nô khi chủ, lấy hạ phạm thượng. Ngươi không sợ bị gia pháp xử trí, cắt đứt gân tay, chân sao?
Ngay sau đó, Dương Liệt cảm giác sau gáy có tiếng xé gió, một bàn tay chộp tới cổ gã.
Là thiếu niên bên cạnh Huyền Ưng.
Trong đầu Dương Liệt vội toát ra suy nghĩ trên.
Bình thường Dương Thạc điệu thấp, dù hắn nhận ra Dương Liệt nhưng gã thì không nhận ra hắn. Mới nãy dù Dương Liệt thấy Dương Thạc đứng cạnh Huyền Ưng nhưng xem hắn trở thành thiếu niên bình thường có quan hệ không tệ vois Huyền Ưng. Dương Liệt cảm giác thực lực của thiếu niên chưa đạt tới luyện khí đẳng cấp, căn bản không đáng lo.
Một thiếu niên có quan hệ tốt với Huyền Ưng, dù nó có là sủng thú của hắn thì sao? Dương Liệt muốn cướp đi Huyền Ưng.
Nhưng Dương Liệt không bao giờ ngờ thiếu niên này là thứ tử thiếu gia của Trấn Quốc Công phủ, một chiêu đánh bị thương quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, Dương Thạc!
Dương Liệt càng không ngờ Dương Thạc sẽ ra tay với gã.
Dương Thạc tung trảo tới gần cổ Dương Liệt, gã cảm giác như bị rắn độc nhắm trúng, dựng đứng tóc gáy.
Dương Liệt bỏ qua Huyền Ưng, mau chóng xoay người né một kích của Dương Thạc, cánh tay phải động, bùm một tiếng tay va chạm với trảo của Dương Thạc.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong cuộc đυ.ng độ, thân hình Dương Liệt không nhúc nhích, Dương Thạc cảm giác từ bàn tay có sức lực mạnh mẽ làm hắn liên tục lùi bảy, tám bước, tay phải tê rần.
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng thừa dịp này đập cánh bay lên cao mấy chục trượng, Dương Liệt muốn tay không bắt giữ Huyền Ưng gần như là chuyện không thể.
Mắt Dương Liệt sáng ngời lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thạc:
- Dương Thạc? Ngươi chính là Dương Thạc phế vật? Không ngờ Huyền Ưng là sủng thú của ngươi, nhưng vậy thì sao? Ta muốn bắt Huyền Ưng này, ngươi nghĩ mình có thể ngăn cản sao? Đừng xem Dương Liệt ta thành phế vật như Lý Nghĩa. Ta muốn làm cái gì, chỉ dựa vào ngươi chưa thể ngăn được ta!
Mặc dù Dương Liệt đã biết thân phận của Dương Thạc nhưng gã không thèm để mắt tới hắn.
- Quả nhiên đủ cuồng, đã biết thân phận ta mà vẫn muốn bắt sủng thú của ta.
Dương Thạc nhẹ vung tay giảm bớt cảm giác tê, vẻ mặt bình tĩnh đối diện Dương Liệt cực kỳ cuồng vọng.
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ mình khác với Lý Nghĩa sao? Làm thủ lĩnh thợ săn của Trấn Quốc Công phủ chẳng phải là gia nô, hạ nhân của Dương gia ta sao? Lý Nghĩa, Lý Trung là con chó của Dương gia ta, Dương Liệt nhà ngươi cùng lắm là một con ưng của Dương gia. Thứ ưng khuyển cũng dám la hét trước mặt chủ nhân? Huyền Ưng còn không dám ra tay với ta, ác ưng Dương gia nhà ngươi lại dám cướp đoạt thứ của chủ nhân?
Dương Liệt nghe lời Dương Thạc thì nhíu mày hỏi:
- A? Nói ta ưng khuyển của Dương gia?
Đọc TruyệnDương Liệt lộ nụ cười tà nói:
- Ta là ưng khuyển của Dương gia thì sao? Ta làm việc cho phu nhân, là ưng khuyển của phu nhân chứ không phải thứ tử phế vật nhà ngươi. Một ti tiện phế vật, không thể che chở cho thị nữ của mình. Nghe nói thị nữ của ngươi bị bán đi Ngọc Mạt Lâu? Chờ lần này ta làm xong việc cho phu nhân, được phu nhân ban thưởng rồi sẽ đi Ngọc Mạt Lâu chơi thị nữ của ngươi!
- Ta muốn bắt con Huyền Ưng kia, ngươi nghĩ mình có thể ngăn cản được ta?
- Cũng vừa lúc, ta bắt lấy Huyền Ưng rồi báo lên phu nhân, nói là ngươi mượn sức Huyền Ưng gϊếŧ chó già Lý Trung, khi đó phu nhân trách phạt trục xuất ngươi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, trọn đời không thể bước vào kinh sư nửa bước. Huyền Ưng của ngươi là của ta, thị nữ của ngươi tương lai sẽ bị ta chơi đùa trên giường!
- Bay lên trời thì sao? Ngươi không xuống thì ta bắn ngươi rớt xuống, để xem ngươi bị trọng thương thì còn chống cự được không!
Dương Liệt vụt ngẩng đầu liếc Huyền Ưng, nheo mắt.
Tay phải Dương Liệt rung lên, lưng cõng cây cung gỗ to đã nằm trong tay. Dương Liệt lắp tên, kéo dây, mấy động tác liền mạch. Trong phút chốc cung tiễn trong tay Dương Liệt chĩa hướng Huyền Ưng ở trên trời cao.
Dương Thạc thấy Dương Liệt kéo cung tên thì hơi biến sắc mặt nói:
- Ô mộc phá vân cung?
- Ngươi muốn bắn rớt Huyền Ưng?
Mặt Dương Thạc biến lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn thuần phục Huyền Ưng của ta, khiến nó làm sủng thú của ngươi. Vậy ta đây đành phải động thủ, diệt ưng khuyển Dương gia nhà ngươi!
Khi Dương Liệt chuẩn bị bắn ra mũi tên hướng tới Huyền Ưng thì Dương Thạc lao nhanh tới, chớp mắt đã đến sau lưng Dương Liệt. Trong tay Dương Thạc lóe tia sáng lạnh, cúc văn cương chuyển nằm trong tay. Dương Thạc hét to đâm vào lưng Dương Liệt.
Truyện hay