Chương 20: Về nhà

Cũng không cần nhờ đến tài xế riêng, Thần Bắc Minh tự mình lái xe đưa Hàn Băng Băng về nhà.

Hôm nay thực sự là sức lực của cô đều bị vắt kiệt rồi, đều tại người đàn ông kia hết!

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, ai oán vô cùng.

Ọc ọc...., đúng lúc này, một tiếng kêu thật dài vang lên trong không khí yên tĩnh có chút xấu hổ.

Hàn Băng Băng khẽ cắn môi, đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Thần Bắc Minh.

-" Đói rồi?"

Hàn Băng Băng gật đầu như băm tỏi, rất đói là đằng khác a.

Thấy bụng của cô kêu đói, lúc này anh mới chợt nhận ra rằng từ chiều đến giờ họ vẫn chưa ăn gì.

Thần Bắc Minh lái xe tới một căn biệt thự thật lớn nằm bên sườn đồi, xung quanh đều có vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh canh gác vô cùng chặt chẽ, sợ là một con ruồi cũng khó lòng bay lọt qua được. Không khí uy nghi như vậy Hàn Băng Băng đã từng thấy ở trên hòn đảo kia nên cũng không lấy làm lạ.

Cánh cổng thật lớn điêu khắc hoa văn tinh xảo lại giống như có mắt, vừa nhìn thấy xe của Thần Bắc Minh liền tự động mở cửa để cho chiếc xe màu đen tiến vào.



Không thể không nói, Thần Bắc Minh đúng là giàu đến mức quá xa xỉ, tầng hầm để xe ít nhất cũng phải có trên dưới ba trăm chiếc xe màu đen. Khóe miệng của Hàn Băng Băng mở ra sắp không thể đóng lại được rồi! Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng không chịu nổi, xe ở đây đều là những hãng xe vô cùng đắt đỏ trên thế giới, nhưng về đến nhà của anh lại giống như rau cải bán ngoài chợ... .

Cô thật sâu sắc cũng cảm nhận được rằng hôm nay mình có bao nhiêu may mắn, nếu không phải nhờ Trung tâm thương mại kia là do Ngạn Thị mở ra, quy định vô cùng chặt chẽ thì nói không chừng hôm nay cô đã bị đám người nhìn chằm chằm kia ăn tươi nuốt sống vì đi cùng với người đàn ông này rồi!

-"Biểu cảm của em có phải là hơi lố quá rồi hay không?"-nhìn gương mặt tràn đầy khϊếp sợ của cô, Thần Bắc Minh đột nhiên lại muốn trêu chọc một chút. Tuy rằng là nói như vậy nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu được vẻ đắc ý.

Thần Bắc Minh đưa cô đi vào cửa chính, Hàn Băng Băng lúc này cũng đã hồi phục tinh thần của mình, theo sau anh tiến vào.

Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn năm mươi tuổi đứng trước cửa, nghiêm túc hô lên:-" Thiếu gia, cậu đã về!"- giọng điệu như vậy hoàn toàn không thể nghi ngờ chính là quản gia của căn biệt thự này. Đây là kết luận được Hàn Băng Băng rút ra được trong thời gian ở cùng Thần Bắc Minh.

Cô kiễng chân lên nhìn về phía trước. Hai hàng dài người hầu mặc đồng phục xếp thẳng, cung kính cúi đầu để người đàn ông kia bước vào.

Cô nhìn Thần Bắc Minh bước vào cũng không còn cách nào khác, chỉ đành lủi thủi đi sau anh. Cảm giác bị một đám người vây xung quanh như vậy thật chẳng vui chút nào, thậm chí còn ngột ngạt đến khó thở.

Lão quản gia lúc này mới chú ý đến cô gái ở phía sau. Lão không khỏi ngẩn người một chút, thiếu gia chưa từng mang phụ nữ về đây. Nếu như phu nhân (mẹ của Thần Bắc Minh) biết, chắc chắn sẽ không buông tha cho cô gái này. Chẳng lẽ cô ấy có gì đặc biệt sao?

Lão quản gia chỉ ngẩn ngơ trong chốc lát nhưng cũng không biểu hiện gì. Nhưng cái thất thần trong chốc lát này của hắn lại bị Thần Bắc Minh hoàn toàn nắm bắt được. Trong mắt của anh lóe lên một tia sáng nguy hiểm sau đó liền vụt tắt.