Chương 17: Trở về (2)

Cô cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, không khí cũng rất trong lành, tâm trạng hết sức vui vẻ. Cuối cùng cô cũng không cần phải ở cái nơi này nữa, có thể thoải mái hơn rồi!

Bên trong chiếc máy bay trực thăng này đều được trang bị vô cùng xa hoa, thậm chí còn có cả phòng ngủ, phòng tắm,... .

Hàn Băng Băng mở to đôi mắt ngắm nhìn xung quanh giống như một đứa trẻ tò mò lúc thì sờ cái này, lúc thì vuốt cái kia, trông vô cùng đáng yêu.

Cô đưa tay mở cánh cửa phòng của khoang đầu tiên. Đập vào mắt là một chiếc giường màu trắng cực lớn. Đột nhiên nhìn thấy chiếc giường kia khiến cô hơi cảm thấy buồn ngủ. Quả thực đúng là như vậy a, hôm qua thằng nhóc Tiêu Ẩn kéo cô đi chơi game cả một buổi tối, không buồn ngủ mới là chuyện lạ!

Hàn Băng Băng dụi dụi mắt, dùng tay che miệng mình lại rồi ngáp một cái thật dài.

Cô rón rén bước tới bên cạnh cửa, hé mắt nhìn ra bên ngoài, thấy Thần Bắc Minh đang ngồi đọc tạp chí có vẻ như rất chăm chú. Cô khẽ thở ra một hơi, bàn tay nhanh nhẹn khép cửa lại rồi leo lên giường ngủ. Nhưng cô lại không nhìn thấy khi cánh cửa vừa mới khép chặt thì Thần Bắc Minh lại ngẩng đầu lên, khóe miệng còn hơi kéo ra một chút.

Hàn Băng Băng ngủ vô cùng ngon lành, chiếc trực thăng này không hổ là đồ dùng tư nhân của Thần đại thiếu gia, hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Cô ngủ lâu như vậy mà lại không có bất kì tạp âm nào lọt vào bên trong.

Thời gian từ hòn đảo kia đến thành phố mà Thần Bắc Minh ở quả thực rất lâu. Từ lúc cô ngủ là 6h sáng thế nhưng bây giờ đã là 5h chiều mới bắt đầu hạ cánh tại sân bay tư nhân của Thần gia.



Thần Bắc Minh nhìn cô bé vẫn còn ngon giấc trên giường, hắn cũng không thèm đánh thức cô dậy, trực tiếp gạt bỏ chăn rồi ôm ngang cô mang ra ngoài.

Mà lúc này Hàn Băng Băng vẫn còn mơ mơ màng màng thì lại bị nhấc khỏi chăn ấm, cô hơi bực bội nhíu mi lại, bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng lung tung trong l*иg ngực của người đàn ông. Cảm giác được có gì đó không đúng, sao lại cứng như vậy chứ?

Cô mở mắt ra, nhưng lúc này cũng không kịp để cô thoát khỏi được l*иg ngực chắc chắn vạm vỡ của ai đó.

Ánh mặt trời sáng chói lập tức chiếu vào khiến cô phải đưa tay lên che mắt mình lại. Đợi cho đôi mắt của mình thích nghi được, cô mới từ từ nới lỏng tay.

Lúc này một khung cảnh vô cùng tráng lệ diễn ra khiến cô có chút lúng túng xấu hổ. Thần Bắc Minh mặc một chiếc áo vest màu đen được cắt may tỉ mỉ, trên mặt đeo một chiếc kính mát che đi đôi mắt sắc bén kia nhưng uy nghiêm không hề giảm mà còn cho cô có cảm giác áp lực hơn cả lúc trước.

Hiện tại xung quanh cô và hắn đều được một dàn hộ vệ xếp thành hai hàng thẳng bảo vệ tạo thành một lối đi rộng rãi. Mỗi người đều mặc áo đen và đeo kính râm, nhưng cô đều có thể cảm giác được sự cung kính của họ đối với Thần Bắc Minh.

Cô nhướn người nhìn ra phía sau, lúc này có năm người đàn ông đang đi theo sau Thần Bắc Minh. Cô chỉ có thể nhận thức được hai người, đó là lão Tứ và Tiêu Ẩn. Ba người còn lại cô chưa thấy qua bao giờ. Những người này có thể đều là thuộc hạ thân cận của Thần đại thiếu gia a.