Vô Tận Kiếm Vực

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Nơi đây là vô tận, tất cả mọi thứ từ những sinh linh bé nhỏ đến núi non sông biển, hay thậm chí lớn hơn là thời không vị diện đều chỉ là một góc nhỏ, một hạt tinh hoa rơi xuống tạo nên vô vàn sự vật,  …
Xem Thêm

Chương 33: Tỷ đệ
-“Oa lão nhị đã về, vào đây nào”.

Lê thân xác ước nhẹp trở về ký túc xá, vì quá hứng chí hôm nay hắn gần như kiệt sức, khó khắn lắm mới lết xác về được.

Ngạc nhiên hình ảnh trước mặt Vân Phàm giờ đây là một cái gì đó trong như bài vị cùng nén nhang đang nhi nhúc khói bay cao.

Đảo quanh thì chỉ còn lại có lão đại, Vấn Thiên đi nơi đâu giờ này, một dự cảm không lành.

Cao Khoa: “Mau mau lên nào, thấp cho lão tứ một nén hương giúp hắn mau siêu thoát”.

Như sét đánh trời quan, thực sự thì chuyện gì đang xảy ra thế này, lúc này lão đại mới nửa tức giận nửa không cảm xúc nói:

-“Còn phá? Nhanh chóng dọn dẹp tất cả đi, lão tứ mà trở về thì tấm bia đó khắc tên ngươi vừa chuẩn luôn đấy.”

Ách… Vân Phàm một phen thót tim, nếu không có lão đại can ngăn chắc hắn đã lên thắp nhang rồi.

Hóa ra buổi chiều hôm nay Vấn Thiên cảm giác bình cảnh buông lõng đã nộp đơn xin nghĩ đi vào thí luyện tháp bế quan đột phá.

Tạo hình cảnh được xem như nút thắc lớn mà không cẩn thận sẽ gặp phải sự phản vệ từ chính dòng máu của mình, tuy nhiên điều này cũng tương đối hiếm gặp với người tu luyện bí pháp khắc khổ mà không cần dùng Tửu sớm.

Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, tên khốn kiếp bạn xấu này đúng là ngoài khinh nghĩa ra còn dám troll anh em nữa, đợi Vấn Thiên trở lại phải tẩn cho tên một trận chết đi sống lại mới được.

Nhìn cách tên này tế bái, Vân Phàm càng cảm thấy thú vị, theo lời giải thích thì nơi đây hoàn toàn không có phật giáo, họ tin tưởng vào thiên.

Nếu bạn không tin đây là sự thật thì cả chiều dài lịch sử của đại lục này có vô số chứng cứ Thiên đạo tồn tại.

Họ gửi gắm linh hồn cho Thiên để quyết định sự hồi sinh mới.

Tuy nhiên điều này đến nay vẫn không ai biết có thực hay giả.

Để xuống một chiếc khóa xinh xắn mà theo từ địa phương nơi đây là khafnek, thứ có thể nắm giữ linh hồn.

Đậu… tên này làm tới nơi tới chốn đầu tư vậy sao. Vân Phàm thắc mắc hắn mua những thứ này từ nơi đâu hay chuận bị sẵn mọi lúc trong túi rồi.

Hỏi kĩ hơn thì đây chẳng qua là nhưng tục lệ của người thường, với tu luyện giả con đường vủa họ là trường sinh hoặc tiêu tán mà thôi.

Thật lu bu Vân Phàm từ giả tên hại não này để về với giường thì lúc này phía sao lại gọi lại:

-“Hắc hắc, có gì đâu mà đi vội thế, báo cho các ngươi một tin tình báo bí mật là có thể Đạo soái đã bị bắt”.

Cảm giác hứng thú Tiền Đa Đa quay người sang hỏi ngay:

-“Hắn là ai thế”.

-“Không biết, đây là cao cấp nhất ta được biết, nhưng chắc trong gia tộc cũng không điều tra thêm gì cả, dù bọn họ đã rất xem trọng lần hành động này, khó.”

Lão đại một mặt tiếc nuối: “Thật không, anh em thì không nên gạt nhau”.

Một mặt khinh bỉ người ngốc, lão nhị trả trêu: “ Ta mà biết thì đã không nói rồi, sao có thể gạt Lão đại được”.

Và điều gì đến cũng đến, tên này thấy troll lão tứ không bị đánh thì ngủ không đã hay sao mà quay sang lão đại rồi.

Trong lòng Vân Phàm lại có chút khâm phục, con cháu trong gia tộc bị trộm còn không biết có người thứ ba đến đánh nhau với Đạo soái mà lão tam đã rành tới vậy, gia tộc hắn thật lợi hại.

Đang suy nghĩ lung tung, Thẻ hội viên lại truyền đến tiếng bít, vừa kiểm tra thì thôi, khi nhìn kĩ Vân Phàm mắt như bị nổ tung bởi một hàng dài các con số khống.

Một trăm… một ngàn… một trăm ngàn… một triệu.

Là hơn 2 triệu điểm cống hiến, đây là tình hướng gì đây, đúng lúc này một dòng chữ tin nhắn gửi đến: “Đây là phần thưởng cho hai bộ võ kỉ, tuy nhiên hiện giờ học viện không thể huy động tài nguyên một lượt vào mình ngươi nên xài ít ít thôi. P/s: viện trưởng còn nhờ ta đưa ngươi quyển bút kí kiếm ý ngài vừa xin từ thánh địa tới.”

Cái gì đây! là chi phiếu khống trong truyền thuyết ư, nói vậy thôi chứ với Vân Phàm giờ đây 1000 thôi cũng vô cùng tốt rồi.

Nhìn nụ cười như dại ra của Vân Phàm, Lão tam ném thẳng chiếc gối vào đầu hắn:

-“ Phát rồ hay đang chát với gái thế, ngày mai có mà chết tiếp đấy, không lo học đi”.

Lườm tên kiếm chuyện, không thèm chấp nhặc làm gì.

Cao Khoa gian xảo: “ Muốn thoát bài kiểm tra ngày mai không?”

Vân Phàm hiếu kì hỏi:

-“Ngươi biết ak, nhanh nói đi”.

-“Không có bữa ăn nào miễn phí đúng không, cho ca một ly Mộc tâm Tửu là được”.

Thở dài kết bạn với tên này thực sự làm mỏi mệt tâm linh, lão đại cũng như hiểu ý, cả hai đứng dậy lao về giường Cao Khoa.

-“Cứu mạng! cướp…”

-------ka là dãy phân cách--------

Một buổi sáng xem như thành công qua đi, rất may nhờ có lão tam cả hai đã thoát khỏi zero trong may mắn, hắn cũng không ngờ cô giáo của mình lại đặt câu hỏi tên các vị lão sư đang dạy năm nhất, và còn lầy hơn chính cô ấy là người đã xóa bỏ tên họ ra khỏi thời khóa biểu với lý do:

-“ Con đường tu luyện thì lão sư trọng yếu không thua gì công pháp, các ngươi không thể mù quán đặc niềm tin vào người tên còn không biết được.”

Thế nhưng cũng không thể phủ nhận chính Phương Hồng lão sư tạo ra điều này mà...

Rất may từ tuần thứ ba sẽ không còn những câu hỏi hư cấu này nữa thay vào đó là ngẫu nhiên lý thuyết cùng thực hành bạn phải tự tìm hiểu mà không một tình báo nào giúp được.

Lắc đầu ngao ngán, hắn dần cảm thấy mình sai lầm, bây giờ thời gian liên tục tập luyện đang dần tăng, còn tửu sư, và các bài tập quái đản từ Phương lão sư, Ấn kĩ…

Haiz, Nhưng Vân Phàm muốn làm nhất giờ phút này là trở lại Đường Hầm, hắn muốn nhanh chóng bắt kịp mọi người nhất là Thúy Duy, nhớ tới đây hình như hôm nay ngoài Vấn Thiên, tiểu loli cũng không hề đi học và thậm chí là từ mấy ngày trước.

[ Đường Hầm ].

Vẫn là bóng tối quen thuộc, Vân Phàm triệu hồi Thanh phong kiếm ra rồi tập trung bước đi.

Ám khí, khôi lỗi dần xuất hiện, Vân Phàm dễ dàng vượt qua.

10m… “Phong chi khóa”, một thế kiếm đơn giản hắn trối buộc tất cả lại.

20m… 29m…

Bỗng trong đầu hắn hiện lên những ảo cảnh mới lạ, như tiếng nói truyền vào chí óc: [ Tại sao ngươi lại muốn đạp lên con đường tu luyện ]. Đây là trạng thái vấn tâm đầy kì diệu nó có thể soi rọi nơi sâu nhất trong tâm linh con người. Cũng tương tự như lần trước Vân Phàm khảo hạch lại bị bóng ma ám vậy, ở thế giới này sợ hãi một con quái vật không có sức mạnh tổn thương chắc là yếu kém nhất, xích sắc chính là như thế.

Tuy nhiên lần này đối với Vân Phàm lại cực kì đơn giản: “Là vì trở về, mạnh mẽ là điều ta phải theo đuổi mãi không từ bỏ.”

Tu luyện chính là như thế chỉ cần bạn cho thấy đạo tâm vững vàng dù lý do gì cũng sẽ đến đích cuối cùng, trăm sông nhưng một bể

Bước chân hắn ta tự động đi lên 30m…

Đây là ngưỡng cửa của Tạo hình cảnh, Vân Phàm liền cảm giác người mình càng thêm trùng xuống, thông đạo cũng trở nên rộng rãi hơn và rồi một con khô lỗi kì lạ xuất hiện, nhìn vào đôi mắt vô hồn kia như lé sáng lên một tia sợi nhỏ linh tính, nó vung quyền cực mạnh về phía Vân Phàm:

-“ Phong chi khóa”- xoẹt quả đấm của khô lỗi dần xuất hiền từng tầng ánh sáng đỏ xoáy ngang đánh tan cả l*иg giam, trực tiếp vượt qua khoảng cách cực nhanh xuyên thủng l*иg ngực Vân Phàm.

“Đây là…”

Chưa kịp nói hết câu hắn đã bị miểu sát đưa ra ngoài, phục hồi lại tinh thần Vân Phàm cắn chặc hàm răng mạnh mà đấm xuống đất:

-“Mình vẫn còn quá yếu quá yếu, sức mạnh với Tạo hình cảnh khoảng cách còn thực xa vô cùng.

Đã là cực hạn Vân Phàm cũng không còn thiết tha đi ăn hành, hắn trở về với phòng thí nghiệm tửu sư thuê phòng, dù đã kính tiếng tìm một góc xa nhất “căn phòng kia” nhưng vẫn không thể thoát khỏi:

-“ Tại sao Tiểu Phàm đến mà không nói với ca, biết mấy nay tìm kiếm ngươi vất vả sao”.

Vân Phàm đang say sưa luyện tập thì Chung Nhạc không biết từ đâu tiến đến.

-“Chung học trưởng, hắc hắc… mấy nay ta bận đi làm nhiệm vụ kiếm tiền thuê phòng thí nghiệm đây”.

Tự tin Chung Nhạc nói: “Tửu sư sau phải sực khổ đi làm, nghề nghiệp chúng ta cần quá nhiều thời gian đấy, làm học đồ của vĩ đại nhà nghiên cứu Tửu sư đi”.

Vân Phàm cũng bắt đầu động tâm, dù giờ hắn có đầy đủ cống hiến điểm, nhưng con đường nhập môn hắn cần thật gấp sự chỉ dẫn, nếu bạn đã không biết thì thôi chứ bỏ qua tận dụng kỳ ngộ mà đợi chờ khóa học là điều cực kỳ ngu ngốc.

-“Cứ thoải mái làm học đồ hắn đi, nếu tên tiểu tử này dám cho ngươi uống thứ thuốc đau bụng kia thì ta sẽ treo hắn lên đánh”.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Vân Phàm quay đầu nhìn là mái tóc bạch kim dài quen thuộc, người mới vừa cùng hắn trải qua một đêm phiêu lưu thú vị Ngọc Trâm.

Chung Nhạc: “Tỷ, sau ngươi lại qua đây, còn khi nãy người nói gì thế”.

Ngọc Trâm khinh thường liếc mắt nói: “Tửu sư cũng có thể mắc bệnh lãng tai ư, ta nói Tiểu Phàm là ân nhân của tỷ ngươi, đừng bao giờ có ý nghĩ xấu với hắn”.

Trợn tròn mắt Chung Nhạc lắp bắp chỉ chỏ: “ Từ khi nào hai người quen nhau, không thể ak…”

Vân Phàm cũng bất ngờ vô cùng, không ngờ hai người này lại có quan hệ như vậy.

Phù… Như trúc được gánh nặng trong lòng Vân Phàm vui mừng:

-“Cảm ơn Tửu sư đại nhân, từ nay xin người trở thành hướng đạo cho tôi”.

Đây là lời kịch nhận học đồ của thế giới này.

Nghe xong Chung Nhạc biết mọi chuyện hôm nay hỏng rồi liền bỏ chạy: “Hình như ta nhớ lại mình quên giở đỉnh pha chế nên phải trở về gấp đây”.

Cùng một dáng vẻ lúc nãy của em trai, Ngọc Trâm hươ hươ tay tự tin nói: “ Yên tâm, chuyện này đã chắc cú rồi, để hắn bỏ thời gian đi làm chuyện vô bổ thì giúp ngươi còn có ý nghĩa hơn, theo ta”.

Mở cửa phòng, bên trong Chung Nhạc đang lui hui với chiếc đỉnh của mình thật, cả hai yên lặng đúng nhìn.

Chỉ thấy khắp người Chung Nhạc phát ra ánh sáng xanh dương kì diệu, đôi tay đang đặt trên hay thành chiếc đỉnh, đây là tita thuần khiết, hầu như khi động dụng huyết lực sẽ gần như trở nên trong suốt vì thế sau này càng có những cực phẩm vũ khí khi đánh nhau lại biến mất nữa đấy.

Máu hung thú từ các ly khác nhau đang sáng lên rồi có những chùm tia sáng hướng vào trong Tửu đỉnh tập trung, chỉ thấy bọn chúng bắt đầu xoay tròn tổ hợp lại với nhau.

Quá trình cực kì dài dòng buồn chán, phải đến tận 30p sau mới có thể ổn định lại dần.

Chung Nhạc buông tay ra thở dài: “Chỉ có thể rút ngắn thêm 5p thôi sau, mình cần phải cố gắng hơn nữa”.

Bên cạnh thì Ngọc Trâm như tức giận vì chờ đợi: “ Với tốc độ của ngươi mà chế biến Cao cấp dinh dưỡng dịch thì không biết một ngày kiếm vào bao nhiêu rồi, ở đó đi đốt tiền của gia tộc.”

Chẳng thèm lên tiếng, Chung Nhạc phớt lờ xua tay rồi nhìn về phía Vân Phàm: “ Tiểu Phàm ngươi muốn học Tửu thật sao”.

Dù cảm thấy câu hỏi có chút sáo rõng nhưng Vân Phàm vẫn kiên định gật đầu:

-“ Haiz, thế được về mà tìm sách Ấn kỹ băng hệ tự học, có thể trốn được vào lớp Ấn kỹ học trộm thì càng tốt”.

Oh… Vân Phàm giật mình, tại sao tự nhiên quay sang 180 độ về Ấn kỹ, nhìn vẻ mặt không hiểu của hắn, Chung Nhạc lên tiếng tiếp:

-“ Đừng thắc mắc, đó là cách nhanh nhất nhập môn, người trở về đi”.

Mang theo vẻ mặt còn đầy suy nghĩ Vân Phàm đi về hướng thác nước để hoàn thành buổi tập hôm nay.

Thêm Bình Luận