Chương 97: Trận Chiến Cuối Cùng (2)

Chiến đấu nói tới là tới, tới đột nhiên, tới mãnh liệt, không hề có nửa điểm báo trước.

Giữa vùng hồ nhân tạo công viên Trung Ương, sóng cả đột khởi, như thủy triều mãnh liệt, lập tức tăng vọt thành một bức tường nước khổng lồ, áp về phía đám người mạo hiểm.

Thẩm Dịch mãnh liệt quay người, móc súng vọt đến mặt hồ.

Viên đạn lửa bắn vào tường nước như lưu tinh, lập tức biến mất không còn tăm tích.

Tường nước phô thiên cái địa mà đến, thoáng cái quấn tất cả mọi người vào trận đột kích xuất kỳ bất ý này, dòng nước xiết cuồn cuộn tàn sát bừa bãi, tựa như nước tạt lá rụng, lập tức tách tất cả mọi người ra.

Xa xa trên mặt hồ, thình lình xuất hiện ba bóng người, giẫm trên ván đón gió lướt sóng mà đến, tốc độ nhanh như bão. “Dị nhân tới!” Kim Cương hét ầm. “Lake mỏ quạ đen, ngươi cứ gọi cho đã đi, giờ bọn họ đến rồi đấy.” Hồng Lãng gầm rú nói. “Đâu có liên quan gì ta!” Lake ủy khuất trả lời.

Tuy đang nói chuyện, nhưng mọi người hành động cũng không chậm. Tất cả nhao nhao móc súng xạ kích ba gã dị nhân trong hồ.

Ba gã dị nhân đồng thời ngồi xổm, sau lưng chợt nhấc lên từng đợt từng đợt sóng lớn, tạo thành một mảnh trắng xóa, viên đạn xuyên qua sóng lớn, đã không biết bay đi nơi nào. Ba người này theo nước thẳng tiến, tốc độ ngày càng nhanh, rõ ràng là hồ nhân tạo trong thành phố, lại như đang lướt sóng trên bãi biển Hawaii vậy, tự do lướt đi. Đồng thời, ba người giơ súng chỉ vào đám mạo hiểm giả, viên đạn gào thét bắn tới, tốc độ có thể nói là sắp tới cực hạn. “Thẩm Dịch!” Kim Cương kêu to lên: “Tốc độ di chuyển của bọn kia nhanh quá, phe ta không ngắm được!” “Đừng lo lắng.” Thẩm Dịch lãnh khốc giơ súng, đột nhiên bắn ra một phát vào một tên dị nhân trong đó. Dị nhân kia thấy Thẩm Dịch xạ kích, lại lần nữa chế tạo ra một đợt sóng trào cuốn về phía bờ, đồng thời bản thân thừa cơ nấp vào trong nước. Không nghĩ tới viên đạn gào thét lượn vòng trên không, bám theo quỹ tích của dị nhân kia chui trượt vào đợt sóng, đuổi theo từ hậu phương, đánh vào thân thể dị nhân kia.

Dị nhân kia quát to một tiếng, vậy mà kiên trì không ngã, nhưng một cơn sóng đánh xuống, lại triệt để đánh gã vào trong nước.

Thẩm Dịch liên tục bắn hai phát vào nước, chỉ thấy trên mặt nước dần dần lan ra một đoàn huyết thủy màu đỏ, dị nhân kia biến mất bên trong, không thấy gì nữa.

Một gã dị nhân đã chết, ngọn sóng lập tức nhỏ đi rất nhiều. Thẩm Dịch tiện tay móc ra súng tân thủ, cho một phát vào sóng lớn xa xa.

Màn sương mù khổng lồ bao phủ hồ nước, hai gã dị nhân đang lướt sóng bỗng mất phương hướng, thấy không rõ bốn phía.

Đợi bọn hắn lao ra ngọn sóng, ngạc nhiên phát hiện đồng bọn của mình đang hướng vọt tới chính mình, khắc chế không được tiếng kêu to hoảng sợ. “Bốp!” Một tiếng vang thật lớn, hai di nhân hung hăng đυ.ng vào nhau trên mặt hồ… Tất cả mọi người đồng thời rụt cổ lại, lộ ra vẻ không đành lòng tận mắt chứng kiến, phảng phất cảm động lây —— cái trò cao tốc cụng đầu nhau này, coi như là đám mạo hiểm giả cũng không cách nào đơn giản thừa nhận.

Liên tiếp hai phát đạn bắn vào trên người hai dị nhân kia.

Hồ nước lui bước. “Làm sao chỉ có ba tên như vậy?” Ôn Nhu hỏi.

Thẩm Dịch hắng giọng trả lời: “Đi dò đường đấy, đại quân chỉ sợ lập tức tới ngay.” Vừa dứt lời, bên ngoài công viên Trung Ương truyền đến tiếng động cơ xe ầm ĩ, mới nghe đã biết rõ có nhóm lớn dị nhân đang chạy đến.

Xa xa trên mặt hồ, sáu chiếc ca nô đã vù vù hiện ra, không trung ba chiếc máy bay trực thăng bay tới.

Dị nhân dưới tay Vạn Từ Vương lần này xuất động quy mô, toàn diện đánh tới bọn hắn từ cả ba đường thủy không bộ, khí thế hùng vĩ, thậm chí đã vượt qua tâm lý mong đợi của Thẩm Dịch.

Cầm đầu một chiếc du thuyền, Vạn Từ Vương đứng chắp tay, dù bận vẫn ung dung nhìn bọn hắn, thần sắc thong dong. “Móa nó, bọn hắn thật đúng là để mắt chúng ta a.” Lake rên rĩ một tiếng.

Kim Cương quay đầu lại liếc mắt nhóc Jerry, thì thầm một tiếng: “Thằng nhỏ này rốt cuộc là nhiệm vụ gì, lại có thể mang tới phiền toái lớn như thế, khó chơi như thế?” “Tất cả đều là đô thị an bài.” Thẩm Dịch phân bua.

Hồng Lãng chĩa chĩa Thẩm Dịch: “Ngươi là nam châm hút nhiệm vụ khó khăn sao? Toàn hấp dẫn đến phiền toái lớn… Làm xong đợt này ta phải tính tính toán toán thật tốt bút nợ này với ngươi mới được.” Ôn Nhu cũng nắm thật chặt súng trong tay: “Hi vọng có thể được hồi báo xịn một chút.” Feller kêu to: “Liên quan gì tôi, tôi là bị các người bắt ép đấy! Chết tiệt, biết thế nên sớm ly khai các người một chút!” Thẩm Dịch: “Đừng càu nhàu nữa, đánh đi.” Tất cả mọi người đồng thời xạ kích Vạn Từ Vương.

Từng đường đạn đánh bóng bầu trời đêm thành phố, gào thét bay về phía ca nô giữa hồ.

Xa xa đám dị nhân hoàn toàn thờ ơ.

Vạn Từ Vương chỉ nhẹ nhàng nâng tay, những viên đạn gào thét mà đến kia toàn bộ đình trệ trên không, liền như bay vào một đoàn keo không khí, ngưng kết bất động, kể cả đạn hỏa diễm Thẩm Dịch bắn ra, tương tự cũng bị Vạn Từ Vương khống chế.

Cái gọi là sở trường thương thuật cấp chuyên gia, trước mặt Vạn Từ Vương trở nên không có bất kỳ ý nghĩa đáng nói.

Trên mặt hồ mấy chục viên đạn xếp thành một chiếc quạt khổng lồ lơ lửng giữa hư không, ngón tay Vạn Từ Vương nhẹ nhàng chuyển một cái, tất cả đạn đồng thời vòng ngược lại, nhắm ngay bọn Thẩm Dịch. “Quỷ tha ma bắt, đã biết rõ sẽ là dạng này.” Hồng Lãng thấp giọng thì thào.

Không phải không biết rõ Vạn Từ Vương có thể khống chế viên đạn, chỉ là mọi người chung quy muốn thử một lần, mới có thể triệt để chết tâm sử dụng vũ khí thường ngày.

Sau một khắc, mớ đạn vốn là bắn về phía Vạn Từ Vương đồng loạt gào thét bay trở về. “Tránh ra!” Theo Thẩm Dịch rống lớn, tất cả mọi người nhao nhao né tránh sang hai bên.

Viên đạn sượt qua đỉnh đầu, thân người bọn hắn, hung hăng đυ.ng vào khắp nơi trên bờ hồ, đánh cho mảnh vụn bay loạn đầy đất.

Sau một khắc, tất cả mọi người đồng thời thả súng vào lại Huyết Tinh văn chương, xuất hiện trong tay đã là súng gốm sứ và súng nhựa plastic.

Bọn hắn lại lần nữa hướng Vạn Từ Vương khai hỏa. “Hả? Đây chính là chỗ dựa của các ngươi sao?” Khóe miệng Vạn Từ Vương nhếch lên nụ cười khinh thường.

Một quả cầu sắt đột nhiên bay lên không, nổ ra vô số viên sắt vụn, vọt tới làn đạn trước mắt. “Lốp bốp!” Giữa không trung tuôn ra vô số tinh quang hỏa điểm.

Tất cả viên đạn nhựa plastic bắn về phía Vạn Từ Vương vậy mà toàn bộ đều bị những mảnh sắt vụn này đánh rơi, không bỏ sót cái nào.

Sau khi đánh rơi toàn bộ đạn, những viên cầu nhỏ tiếp tục bay múa đầy trời giống như vô số đom đóm, phảng phất có tánh mạng lơ lửng vờn quanh bên người Vạn Từ Vương, mang theo ánh sáng mơ hồ, hòa cùng màn đêm chợt tắt chợt sáng.

Nhìn phương thức ngăn cản hoa lệ này của Vạn Từ Vương, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Quả nhiên một người cường đại đôi khi không phải vì họ sở hữu năng lực gì, mà là họ có thể phát huy ra bao nhiêu hiệu quả của nó.

Vạn Từ Vương khống chế kim loại đã tinh diệu đến cực hạn, nhân loại hoàn toàn không cách nào hiểu thấu.

Hồng Lãng thời khắc này kinh ngạc nhìn Vạn Từ Vương giữa lòng hồ, ngây ngốc nói một câu: “Hê, Kim Cương, ngươi nhìn thấy không? Ngươi có thể làm được sao?” Kim Cương cười khổ trả lời: “Ta ngay cả đếm rõ bao nhiêu viên đạn còn không làm được… Có ma, ta vốn cho là lão sẽ trực tiếp vác nguyên mặt tường kim loại ra đỡ đấy.” “Như thế đích xác đơn giản hơn, nhưng lại hao phí năng lượng nhiều hơn.” Thẩm Dịch trả lời, nghĩ nghĩ, hắn bổ sung một câu: “Chẳng lẽ lão ta cũng có thiên phú tinh vi?” Bức lui đạn phóng tới, Vạn Từ Vương nhẹ nhàng lay động ngón tay một chút, tất cả ca nô dừng lại.

Thoạt nhìn người này cũng không tính lập tức ra tay.

Lúc này, bên ngoài công viên Trung Ương, rất nhiều dị nhân cũng rốt cục hiện thân.

Cầm đầu trên mui một cỗ Porsche, một cô gái tóc dài ăn mặc áo da màu đen, đeo kính râm màu đậm, cầm trong tay đao võ sĩ, thần sắc cao ngạo mà nhìn bọn hắn, đúng là Angelica.

Khác với Vạn Từ Vương ỷ vào thân phận của mình, chiến tranh cứ để tiểu tốt đánh trước, Angelica vừa nhìn thấy bọn Thẩm Dịch, mắt đều đỏ.

Angelica buông người nhảy lên, đao võ sĩ trong tay bổ ra đao phong lạnh thấu xương, thẳng tới chúng mạo hiểm giả.

Theo Angelica tiến công, nhóm lớn dị nhân cũng lái xe mô-tô, xe việt dã vọt tới.

Thẩm Dịch đột nhiên quay đầu lại kêu to: “Nổ súng!” Trong rừng cây bên bờ hồ, rất nhiều binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 nhao nhao hiện thân, liên tục nổ súng vào dị nhân đang lao tới.

Đạn bay múa đầy trời dệt thành một tấm võng lớn giữa không trung, chụp vào dị nhân, vài tên dị nhân né tránh không kịp, tại chỗ bị đánh thành tổ ong vò vẽ, ngửa mặt lên trời ngã quỵ, trên người mở ra nguyên một đám lỗ lớn, máu điên cuồng tràn ra ngoài.

Nhưng mà đại bộ phận dị nhân không chút nào sợ gãi công kích hỏa lực, tiếp tục nhào lên mãnh liệt như thủy triều.

Bọn hắn có người thân cứng ngạnh như sắt, đạn bình thường căn bản bắn không thủng, chớ nói chi là những viên đạn nhựa plastic nhược hóa này, cũng có người tốc độ siêu nhanh, như cá bơi xuyên thẳng qua mưa đạn, tới lui tự nhiên. Dẫn đầu Angelica càng là quơ đao võ sĩ toàn bộ đánh rơi đạn tới gần, ngẫu nhiên một hai phát đánh trúng nàng cũng hoàn toàn không sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng.

Nàng như là một nữ võ thần, dũng mãnh gan dạ tuyệt luân phóng tới Thẩm Dịch.

Trong lúc một đao vung hướng Thẩm Dịch, bên cạnh Thẩm Dịch hiện lên một bóng người cao lớn che trước người hắn.

Khanh!

Một tiếng đao búa va chạm thanh thúy vang lên, một đao tất trúng của Angelica đã bị người cản lại.

Đúng là Hồng Lãng. “Thật xin lỗi, đối thủ của cô là hắn.” Thẩm Dịch cười nói.

Đối phó loại đối thủ cận chiến siêu cường như Angelica này, biện pháp tốt nhất chính là dùng mạnh đối mạnh. Hồng Lãng có lực lượng cao nhất trong mọi người, kỹ năng cận chiến nhiều nhất, tốc độ của hắn mặc dù không nhanh như Angelica, nhưng có thể thông qua hiệu quả cuồng bạo để đền bù. Bản thân lực lượng cao lại khiến năng lực công thủ của hắn cực mạnh, chính là nhân tuyển đối phó Angelica tốt nhất. Angelica lấy một chọi hai có thể đánh cho Thẩm Dịch và Ôn Nhu liên thủ cũng không địch lại, nhưng nếu muốn thắng Hồng Lãng thì khó hơn nhiều.

Mỗi người đều có phương diện ưu tú riêng mình, Thẩm Dịch am hiểu hỗn chiến đoàn đội, Hồng Lãng chính là am hiểu chiến đấu cận thân một đối một.

Thời khắc này nghênh tiếp Angelica, Hồng Lãng lập tức mở ra hiệu quả cuồng bạo, sinh mệnh lực nháy mắt hạ một nửa, đổi lấy tốc độ tăng lên trên diện rộng, cùng Angelica hung mãnh đánh nhau. Thẩm Dịch thì bước nhanh lui về phía sau, nhìn cũng không nhìn, súng tay trái đã đưa hai phát đạn chữa bệnh vào cơ thể Hồng Lãng, tiến hành khôi phục sinh mệnh lực, sau đó lập tức thả lại vào Huyết Tinh văn chương.

Hắn thực sự sợ Vạn Từ Vương đột nhiên ra tay với khẩu súng thoạt nhìn bỏ đi này của hắn.

Cũng may Vạn Từ Vương xem ra còn chưa nhàm chán tới vậy.

Chỉ là thời gian nháy mắt, Angelica và Hồng Lãng đã đối công hơn mười cái, Angelica chém trúng Hồng Lãng ba đao, Hồng Lãng cũng chém Angelica một rìu.

Hắn tuy nhiên mở ra hiệu quả cuồng bạo, nhưng về phương diện tốc độ so ra vẫn kém Angelica một đường. Bất quá muốn nói đến sức chịu đòn, hắn lại vượt xa Angelica. Bị thương không thể khiến tên này sợ hãi, trong nội tâm ngược càng dâng lên chiến ý cuồng nhiệt.

Hắn lè lưỡi liếʍ môi một cái, đột nhiên hét lớn một tiếng, kỹ năng Búa Rìu Liên Kích phát động. Đao Angelica lập tức chém ra quang ảnh xán lạn ngời ngời, chặn được chiếc rìu, lại ngăn không được tổn thương kỹ năng trên rìu mang lại, kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng khẽ ứa tơ máu, trên đao võ sĩ vậy mà toác ra một cái lổ hổng nho nhỏ.

Thanh đao võ sĩ này của Angelica, là thợ rèn đao kiếm nổi danh Nhật Bản tự tay rèn cho nàng, nàng từ trước đến nay yêu như trân bảo, không nghĩ tới vậy mà xuất hiện hiện tượng tan vỡ, khiến cho nàng vừa sợ vừa giận.

Nàng cuồng kêu một tiếng, đao trong tay hung ác bổ Hồng Lãng, tốc độ vừa nhanh vừa vội. Hồng Lãng nghiêng người né tránh, không nghĩ tới Angelica đã lấn người lên, quyền trái hung hăng đánh vào mặt Hồng Lãng, đánh cho đầu hắn ngửa lên, Angelica một đầu húc tới, đâm vào mũi Hồng Lãng, đâm cho hắn máu mũi chảy dài, sau đó xoay người nhảy lên, hung hăng đá một cước vào cổ Hồng Lãng, khiến hắn loạng choạng lui về phía sau. Angelica vừa hạ xuống, đao võ sĩ lại như ập tới gió lốc, thế công như triều, liên miên bất tận, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho Hồng Lãng, hắn tức giận mắng to: “Lão tử không thịt tình nhân của ngươi, liều mạng như vậy làm gì?” Bên này Angelica và Hồng Lãng loạn chiến, bên kia nhóm lớn dị nhân cũng đã xông lại.

Một gã dị nhân lái một cỗ mô-tô hạng nặng vọt thẳng lên trước, súng trong tay điên cuồng bắn phá mạo hiểm giả.

Ôn Nhu quát lên quất ra trường tiên quấn lấy đối phương, ngạnh sanh kéo đối phương xuống mô-tô, dị nhân kia hú lên quái dị, nương theo roi bay về phía Ôn Nhu, một cái nắm tay phải đột nhiên phồng lớn như chậu rửa mặt, hung hăng đánh tới Ôn Nhu, không nghĩ tới Ôn Nhu tiện tay ném đi, cũng không phải kéo gã hướng mình, mà ném qua cho Feller cách đó không xa. Dị nhân kia chỉ thấy quả đấm của Feller vô hạn biến lớn, một quyền đánh vào trên mặt gã, đánh gã bay ra ngoài. Người còn chưa chạm đất, Kim Cương đã bang bang nổ súng, bắn cho thân thể dị nhân kia trên không trung run giật từng hồi, lúc rơi xuống mặt đất, đã chết đến mức không thể chết thêm.

Lại là một gã dị nhân nhảy ra, phảng phất như khỉ đột truyền hết cây này tới cây khác, sau đó mạnh mẽ phóng qua đỉnh đầu bọn Thẩm Dịch, lúc ngang qua đỉnh đồng thời ném một trái lựu đạn về phía bọn hắn, đắc ý phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị.

Kim Cương giơ một chỉ, niệm khống phát động, lựu đạn trên không lập tức ngừng, sau đó đột nhiên bay về phía dị nhân kia, hung hăng đánh tới sau lưng gã.

Một tiếng nổ vang to lớn, dị nhân kia hóa thành huyết nhục đầy trời bay xuống lả chả.

Càng ngày càng nhiều dị nhân chen nhau mà đến, trừ Hồng Lãng và Angelica một chọi một, mặt khác mạo hiểm giả mỗi người đều muốn đối mặt mấy tên thậm chí mười mấy tên dị nhân.

So với đám dị nhân bọn hắn gặp trước kia, những dị nhân này cường hãn hơn, dũng mãnh hơn, phương thức tác chiến cũng càng quỷ dị, hay thay đổi hơn.

Một gã dị nhân phảng phất như tia chớp, xuyên qua tự nhiên giữa đám người, một quyền đánh vào bên hông Feller, Feller vừa xoay đầu lại, dị nhân kia đã vèo sang mặt khác Feller, lại là một quyền vào mặt Feller, đánh cho Feller kêu gào bi thống: “Đừng đánh mũi! Mịa nó, mới làm phẫu thuật đấy!” Dị nhân kia di chuyển cực nhanh, không ngừng di động quanh người Feller chung, một quyền lại một quyền hung hăng nện hắn, đánh hắn nhừ tử. Lập tức thấy Feller bị chính mình xoay chuyển làm cho đầu óc choáng váng, dị nhân kia cười khanh khách vài tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh dao găm sắc bén, hung hăng đâm tới cổ họng Feller.

Đúng lúc này, một phát đạn đột nhiên đánh trúng dao găm của dị nhân kia, đẩy dao găm ra.

Dị nhân kia ngẩn ngơ, phát hiện cách đó không xa Thẩm Dịch đã giơ súng chĩa vào mình. “Bang bang!” Hai viên đạn bay về phía gã.

Dị nhân kia thân hình uốn éo, tại chỗ lưu lại một chuỗi tàn ảnh thật dài, viên đạn xuyên qua tàn ảnh biến mất không còn tăm tích, dị nhân kia đã đi tới sau lưng Thẩm Dịch. Gã tự thị tốc độ siêu khoái, cho là Thẩm Dịch không cách nào phản ứng kịp, không ngờ mình vừa đi tới, tay trái Thẩm Dịch đột nhiên duỗi ra, hai ngón cái và trỏ tạo thành hình móc, hung hăng chụp vào khoảng không sau lưng. Dị nhân kia đi tới lại giống chủ động nộp mình lên tay Thẩm Dịch, trơ mắt nhìn hai ngón tay Thẩm Dịch cắm vào cổ họng mình.

Hai ngón tay khép lại, hợp lực kéo một phát ra ngoài, mạch máu khí quản dị nhân kia đồng thời bị Thẩm Dịch kéo đứt, máu tươi cuồng phun.

Gã khóc thét ngã xuống, Thẩm Dịch nhìn cũng không nhìn, súng tay phải đã nhắm ngay bên hông bắn liền mấy phát, một tên dị nhân đánh tới kêu to ngã xuống. “Làm khá lắm! Anh làm thế nào vậy?” Feller kêu to. “Bí mật.” Thẩm Dịch lãnh khốc trả lời, Feller bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Thuật bẻ cong đường đạn ẩn chứa khả năng tập trung thị giác, vô luận đối phương di chuyển vị trí như thế nào, cũng có thể nhanh chóng bắt được vị trí của đối phương. So sánh với việc bẻ cong đường đạn, thị giác tập trung mới thật sự là đồ xịn. Trừ phi đυ.ng với dị nhân có năng lực dịch chuyển tức thời như Kurt Wagner, thị giác tập trung mới không cách nào tập trung do độ ưu tiên không đủ, còn dị nhân chỉ dựa vào tốc độ căn bản không thể thoát ly tầm mắt Thẩm Dịch.

Diệt xong dị nhân này, Thẩm Dịch quay đầu lại nhìn Vạn Từ Vương xa xa một cái.

Hắn đưa ngón tay giữa về hướng Vạn Từ Vương.

Cái động tác khıêυ khí©h này làm cho sắc mặt Vạn Từ Vương biến hóa.

Người này rốt cục có chút nổi giận.

Tay phải nhẹ nhàng giơ lên, ngón tay có chút đong đưa về phía trước.

Chỉ lệnh này đại biểu toàn diện tấn công, bọn thuộc hạ lập tức hiểu rõ.

Giữa hồ, trừ chiếc ca nô Vạn Từ Vương đang đứng vẫn không chuyển động, còn lại năm chiếc ca nô khác đồng thời gào thét phóng tới bờ, cùng lúc đó, ba chiếc trực thăng trên trời cũng bay về phía bọn Thẩm Dịch.

Tổ chức dị nhân cuối cùng chính thức triển khai tiến công toàn diện, dùng xu thế vây kín bao lấy phe Thẩm Dịch.

Nếu quan sát từ không trung sẽ thấy, ít nhất hơn hai trăm tên dị nhân phảng phất như đàn sói vây lên, trung tâm mấy điểm nhỏ đáng thương mặc dù là mãnh hổ hung hãn, cũng đành bó tay trước ưu thế nhân số khổng lồ của đối phương, mắt thấy sắp bị ác lang nuốt trọn.

Tất cả mạo hiểm giả toàn bộ tập trung đến cùng một chỗ.

Trong mắt bọn hắn không có sợ hãi, ngược lại mang theo vẻ mong đợi.

Ca nô vừa mới cập bờ, dị nhân trên thuyền nhao nhao nhảy xuống, đánh về phía bọn Thẩm Dịch.

Kim Cương nhìn xem Thẩm Dịch: “Không sai biệt lắm chứ?” “Ân, nhưng đáng tiếc Vạn Từ Vương không đến.” “Có chút trận chiến luôn tránh không khỏi, có chút kế vĩnh viễn không thể thành.” Thẩm Dịch gật gật đầu.

Hắn xuất ra một đồ vật nhỏ từ trong Huyết Tinh văn chương.

Hắn giao thứ đó vào tay Ôn Nhu: “Em tới.” “Em tới?” Ôn Nhu có chút giật mình.

Thẩm Dịch rất nghiêm túc gật đầu: ” Đúng, em tới.” Ôn Nhu tiếp nhận.

Lúc này, Angelica đang quyết đấu cùng Hồng Lãng rốt cục cảm giác được không khí có chút không đúng.

Đối mặt dị nhân tấn công toàn diện, đám người mạo hiểm chẳng những không sợ, ngược lại có loại cảm giác hưng phấn.

Đến khi nàng nhìn thấy đồ vật Thẩm Dịch lấy ra, nàng mới rốt cục ý thức được tiếp theo sắp phát sinh chuyện gì.

Nàng đột nhiên cao giọng rít lên: “Toàn bộ lui về phía sau! Tất cả mọi người… toàn bộ triệt thoái phía sau! Bọn hắn chôn thuốc nổ dưới đất!!!” “Đã chậm.” Thẩm Dịch khẽ cười nói.

Theo tiếng hô lớn Angelica, Ôn Nhu đã nhấn xuống điều khiển từ xa trong tay.

OÀ..ÀNH!

Bạo tạc nổ tung to lớn bộc phát dưới chân đám dị nhân.

Dị nhân có chết cũng không nghĩ tới, Thẩm Dịch đã sớm an bài binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 chôn xuống một đống thuốc nổ trên vùng này.

Giờ khắc này kíp nổ, liền như là mấy chục ổ hỏa pháo cùng lúc phát uy, đồng thời đánh lên một khu, khắp nơi trong không khí tràn ngập khói thuốc súng, bụi mù tung bay. Sóng xung kích cường liệt như sóng biển hướng về tứ phương quét qua hết thảy, thoáng một phát bình định toàn bộ không gian.

Cho dù là Vạn Từ Vương ở trên hồ cũng cảm nhận được cổ lực lượng trùng kích cường đại đáng sợ này.

Sóng xung kích cực lớn không chỉ quét ngang toàn bộ dị nhân trên bờ, đồng thời còn xông lên tận trời.

Ba chiếc máy bay trực thăng vừa mới bay đến, đã bị sóng chấn động cực kỳ mãnh liệt này lan trúng, tức thì một chiếc trong đó bị tạc xuống, còn có một chiếc bị mảnh vỡ bay đầy trời đánh trúng, người điều khiển tử ẹo tại chỗ, máy bay lắc lư vài vòng trên không rồi trụy lạc. Còn sót lại một chiếc trực thăng miễn cưỡng thoát đi khu vực nổ.

Theo một tiếng nổ vang này, Huyết Tinh văn chương trên cổ tay đám người mạo hiểm khắp nơi New York đồng thời cuồng vang tiếng tích tích tích không thôi.

Thanh âm nhắc nhở trở nên nhanh mà nhọn: “E3325 gϊếŧ chết dị nhân cấp 1, đạt được 1 điểm sát lục.” “E3325 gϊếŧ chết dị nhân cấp 2, đạt được 5 điểm sát lục.” “E3325 gϊếŧ chết dị nhân cấp 3, đạt được 10 điểm sát lục.” “…” Phảng phất như khung chat trong Game online, nhắc nhở có quan hệ với việc E3325 gϊếŧ chết dị nhân vèo vèo nhảy ra một dãy lớn, thứ hạng cũng trong nháy mắt một đường bão táp tăng lên đệ nhất.

Tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Với đám người mạo hiểm mà nói, đây là tiêu chí đại biểu đi thông thành công và thắng lợi, nhưng với dị nhân mà nói, đây cũng là một hồi tai nạn triệt đầu triệt đuôi… Chỉ có số ít dị nhân may mắn đã tránh được một kiếp thuốc nổ bạo tạc này, bụi đất phóng lên không trung tràn ngập tầm mắt người sống sót, trong lúc nhất thời không nhìn tới tình huống bên trong.

Đợi cho bụi mù thoáng tản đi chút ít, những người may mắn còn sống sót nhìn thấy một cảnh không khác gì địa ngục nhân gian.

Khắp nơi đều là thi thể chết đi của dị nhân, cụt tay gãy chân, nội tạng bị tạc bay, còn có vô số thi thể lẫn đầu lâu bể tan tành cơ hồ bày khắp cả vùng không gian, huyết thủy dưới thân thể hội tụ thành sông… Angelica không bị bất cứ thương tổn gì.

Thân thể của nàng dù chưa bị thương, tâm lại cơ hồ bị vụ nổ này đả kích, trở nên chết lặng.

Thời khắc này nàng xem bốn phía.

Khắp nơi là người chết, khắp nơi là thi thể.

Trong tai là tiếng vang ông ông, khiến nàng cảm thấy mê muội, thế cho nên tầm mắt đều có chút mơ hồ.

Nàng biết rõ tại sao mình có thể còn sống sót.

Có thể sống sót đấy, không phải dị nhân ở tít mãi bên ngoài, mà là dị nhân tới gần đám người mạo hiểm nhất.

Ở đằng kia trung tâm vụ nổ nhất, bọn người Thẩm Dịch ngạo nghễ đứng thẳng.

Dưới chân bọn hắn, là chỗ an toàn duy nhất trên mảnh đất này, không có bất kỳ thuốc nổ.

Mà giữa trung tâm mọi người, Kim Cương chậm rãi buông lỏng cánh tay.

Hắn vô lực mềm oặt xuống.

Dùng lực lượng một người chống cự sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ to lớn đến thế, dù là chỉ là một giây, cũng đủ để tiêu hao hết tất cả năng lượng lẫn sinh mệnh lực của hắn.

Nếu như không phải Thẩm Dịch trước đó cho hắn đeo đai lưng Thủ Vệ, kỹ năng Sừng Sững phát huy tác dụng, cam đoan hắn vô luận bị đả kích trí mệnh như thế nào đều có thể chừa lại một điểm tánh mạng tối hậu, hắn đã sớm chết đi.

Thời khắc này một tay Thẩm Dịch đỡ lấy Kim Cương, thuật chữa bệnh đê hèn phát động: “Làm tốt lắm, người anh em.” Kim Cương một bên nhét thuốc vào miệng, một bên hữu khí vô lực trả lời: “Ta cần nghỉ ngơi ít nhất vài phút mới có thể khôi phục bình thường, tiếp theo phải trông cậy các ngươi rồi."