- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Vô Tận Cường Hóa
- Chương 37: Giá Trị Của Mập Mạp
Vô Tận Cường Hóa
Chương 37: Giá Trị Của Mập Mạp
Đợt tiến công thứ sáu của Người Đức rốt cục bị đánh lùi.
Trong trận chiến này, biểu hiện điên cuồng của Thẩm Dịch làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt một lần. “Cmn ngươi đúng là thằng điên!” Hồng Lãng chỉ vào cái mũi Thẩm Dịch mắng, sau đó hắn lắc đầu nói: “Bất quá ta thích sự điên cuồng của ngươi.” Thẩm Dịch nằm ở đống cát lên, hừ hừ vài tiếng, coi như là chẳng thèm ngó tới Hồng Lãng lải nhải.
Lúc này Kim Cương hỏi hắn: “Đạo cụ chống đạn của ngươi còn lại bao nhiêu?” “Ba lượt.” Thẩm Dịch trả lời. Mới vừa rồi điên cuồng, lại khiến hắn thoáng cái trúng bảy tám viên đạn, chẳng khác gì là trong chốc lát đã chết bảy tám lần trở lên. Sau đó hắn cười hì hì nói: “Một khung Stuka một trăm điểm Huyết Tinh.” “Bà mẹ nó!” Hồng Lãng một đấm nện trên mặt đất, đánh ra một cái hố to.
Ôn Nhu ngồi dậy hỏi: “Pháo chống tăng của anh có thể bắn phi cơ không?” “Đương nhiên, bất quá đạn hỏa tiễn không còn nhiều lắm.” Thẩm Dịch cười nói, hắn bấm véo mặt Ôn Nhu: “Không nghĩ tới cô chính là nhóc mê tiền a, vừa nghe đến điểm Huyết Tinh liền sống lại.” Ôn Nhu dùng ánh mắt gϊếŧ người trừng Thẩm Dịch một chút rồi nhẹ nói: “Cảm ơn anh vừa rồi cứu tôi.” Chứng kiến Thẩm Dịch lúc nãy trong cơn giận dữ vì chính mình trúng đạn mà lao ra dốc sức liều mạng cùng máy bay Đức, Ôn Nhu trong lòng vẫn là rất thoải mái. “Đừng khách khí.” Thẩm Dịch trả lời.
Bên cạnh Kim Cương cùng Hồng Lãng hai người đột nhiên đồng thời không nói lời nào, hiện trường yên tĩnh có chút đáng sợ.
Ôn Nhu lấy làm kỳ, nhìn bọn hắn, phát hiện bọn hắn đang chằm chằm vào bộ ngực của mình.
Nàng cúi đầu xem xét, thoáng một phát mặt liền đỏ lên.
Hóa ra vừa rồi Ôn Nhu trúng đạn, trên quần áo có thêm vài vết đạn, trong đó có một chỗ gần tới trước ngực, lúc ấy tình huống khẩn cấp, tự nhiên ai cũng sẽ không hứng thú chú ý ba thứ chuyện đó. Hiện tại chiến đấu chấm dứt, tâm tư mọi người đều thư thả, về sau Ôn Nhu ngồi dậy, không có chú ý tới vấn đề này, quần áo khắp nơi rách bưới lộ ra phong quang mơ hồ, hai tên chết bầm nhìn chăm chú liền mắt cũng không nháy. “Một đám sắc lang.” Ôn Nhu vừa xấu hổ vừa giận, cầm quần áo xiết chặt, cho hai tên khốn kiếp mỗi người một cước.
Hồng Lãng bị đá một cước, lầm bầm bắt đầu: “Tiểu tử kia mới vừa rồi còn sờ còn động vào meo meo trên người cô đâu rồi, làm sao cô không giáo huấn hắn? Ai, thế đạo bất công a.” Ôn Nhu nổi giận: “Hắn là muốn cứu ta, có thể đánh đồng sao?” Kim Cương lập tức nói: “Ồ. Cô nói như vậy, ta mới nghĩ tới. Thuật trị liệu của Thẩm Dịch, chỉ có thể thϊếp thân với miệng vết thương sử dụng. Vậy sau này nếu cô bị thương nữa, vạn nhất bị thương không phải nơi…” Tất cả mọi người đồng thời ngây người.
Thẩm Dịch cũng ngây dại.
Khoảnh khắc này trong đầu hắn chuyển qua vô số ý niệm, đột nhiên kêu lên: “Đáng chết, ta đã biết kỹ năng này tại sao phải gọi là Thuật chữa bệnh đê hèn. Mịa nó, đây nhất định là tên sắc lang nào đó phát minh. Tác dụng của nó căn bản không phải lúc trước chúng ta nghĩ như vậy, tất cả những thứ kia đều là giả dối! Tác dụng của nó là tán gái!” Trên thế giới loại đàn ông nào có thể hợp lý hợp pháp lột quần một cô gái không quen biết mà không cần lo lắng bị cáo buộc quấy rối?
Đáp án rất đơn giản: Bác sĩ.
Mạo hiểm giả phát minh Thuật chữa bệnh đê hèn tuyệt đối chính là một đầu sắc lang, là tên khốn cuồng nhiệt theo đuổi thân thể phụ nữ. Cho nên hắn cố ý phát minh loại kỹ năng nhất định phải thϊếp thân trị liệu này, mục đích không phải vì tiết kiệm tinh thần lực, mà là vì tán gái, vì có thể quang minh chánh đại sàm sỡ con gái nhà người ta. Mà ở trong một ít thế giới tràng cảnh đặc thù, ví dụ như Trung Hoa thời cổ, phái nữ có hạn chế tuyệt đối nghiêm khắc với tiếp xúc thân thể, rất nhiều triều đại phái nữ thậm chí là ngươi đυ.ng ta một chút ta liền không phải ngươi không gả.
Nói một cách khác, dựa vào Thuật Chữa Bệnh này, kẻ có được nó có thể lẫn vào như cá gặp nước trong rất nhiều thế giới.
Thậm chí có thể đạt được trợ giúp của một ít thế lực phái nữ đặc thù.
Rất khó tưởng tượng mạo hiểm giả phát minh Thuật Chữa Bệnh này mục đích ngay từ đầu vậy mà không phải là vì trị cho bản thân, mà là vì cua gái. Nếu như không phải cái tên Thuật chữa bệnh đê hèn nhắc nhở Thẩm Dịch, Thẩm Dịch tuyệt đối khó mà tin được lại có mạo hiểm giả như vậy tồn tại trong thế giới Huyết Tinh đô thị.
Nhưng không phải không thừa nhận đây thật là một ý nghĩ hão huyền, đồng thời cũng là phương pháp tán gái phi thường thực dụng.
Nói đến thái độ với phái nữ, Thẩm Dịch cũng không cổ hủ, còn không đến mức có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ cũng không cần. Nhưng là muốn nói trong hoàn cảnh như lúc này mà đi bồi dưỡng một cái kỹ năng, chính là vì thuận tiện trêu ghẹo con gái, Thẩm Dịch cũng không làm được. Cho nên sau khi suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Dịch cũng có chút dở khóc dở cười.
Kỹ năng này đích xác rất không tệ, bất quá nghĩ như thế nào cũng đều quá vô sỉ chút ít.
Lúc này Hồng Lãng Kim Cương bọn hắn mới dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thẩm Dịch, thực hận không thể lột kỹ năng của hắn xuống cho mình dùng. “Ta làm sao lại không có một cái kỹ năng như vậy.” Hồng Lãng tiếc hận nói. “Câm miệng ngươi a.” Thẩm Dịch không vui trừng mắt hắn: “Hôm nay coi như đã xong, buổi tối đoán chừng người Đức sẽ không tấn công nữa. Còn có ba ngày thời gian, chỉ cần chịu đựng được, mọi người có thể hồi trở lại đô thị. Hoàn thành nhiệm vụ lần này, mọi người điểm Huyết Tinh cũng sẽ không ít, khởi điểm chính là 5500, sau khi về Huyết Tinh đô thị ngươi muốn chơi bao nhiêu cô nàng đều được.” Hồng Lãng nhún vai.
Ba ngày, còn có ba ngày thời gian.
Thế nhưng mà ba ngày này qua dễ như vậy sao?
Hôm nay ngay cả máy bay ném bom đều cho ra.
Tương lai ba ngày, máy bay, xe tăng, đại pháo, rất nhiều nhóm lớn lính Đức sẽ gϊếŧ tới. Chỉ bằng bây giờ nửa cái tiểu đoàn cùng mười mạo hiểm giả, đây làm sao chống đỡ?
Hồng Lãng thở dài, cũng không nói gì nằm xuống.
Thời gian kế tiếp, người Đức công kích càng thêm hung mãnh.
Thế công một đợt so với một đợt mạnh mẽ.
Xe tăng vừa xuất hiện chính là mấy chục chiếc, cả phi cơ cũng bắt đầu gia tăng đến bảy tám khung, thậm chí hơn mười khung. Binh lực công kích càng là cả đoàn cả doanh xông lên. Thật vất vả đánh lùi một lần kẻ địch tiến công, đổi lấy vài giờ sau kẻ địch tiến công càng thêm đại quy mô. Vũ khí đạn dược Tiểu đoàn lính dù số 2 thiếu nghiêm trọng, vũ khí đạn dược tịch thu được trên chiến trường căn bản không đủ để tiêu hao. Một ít binh sĩ đã bắt đầu cùng kẻ địch giáp lá cà, có vài nơi thì triển khai công kích tự sát, thỉnh thoảng sẽ có binh sĩ ôm thuốc nổ chui vào dưới xe tăng đối phương, cùng kẻ địch đồng quy vu tận.
Tình huống Tiểu đoàn lính dù số 2 giảm quân số nhanh chóng ngày càng nhiều, mặc dù là Thẩm Dịch cũng cứu không được ngần ấy quân.
Tình huống Tiểu đoàn lính dù số 2 không xong, tình huống đám người mạo hiểm cũng không khá hơn bao nhiêu. Phần lớn người cũng đã dùng hết đạo cụ chống đạn, chỉ có thể dựa vào thân thể gượng chống, sau đó do Thẩm Dịch trị liệu.
Áo chống đạn Kevlar của Ôn Nhu bởi vì liên tục bị công kích mà nghiền nát, căn bản là không có cách nào dùng tiếp, cũng may Thẩm Dịch mang dư một chiếc, cho Ôn Nhu sử dụng.
Ngoài ra đạn hỏa tiễn cũng đã đã tiêu hao không sai biệt lắm, cho dù Thẩm Dịch đã cố tiết kiệm, không phải đến lúc tất yếu không hề tuỳ tiện vận dụng, nhưng vẫn là không trụ nổi xe tăng đại pháo máy bay đối phương thay nhau ra trận.
Những nơi cần dùng đến ống phóng rốc-két thật sự nhiều lắm, mà hắn cũng chỉ có nhiêu đó đạn hỏa tiễn.
Mặt khác đạn dược của đám người mạo hiểm cũng đã không còn nhiều lắm, ngoại trừ bốn thanh súng ngắm còn đạn ra, hai thanh Gatling 62 ly cũng đã hết gạo sạch đạn, hai mạo hiểm giả kia trên chiến trường nhặt chút ít vũ khí tạm thời dùng đỡ. Nhưng ở trong chiến đấu ngày thứ tám, hai kẻ mạo hiểm này bị xe tăng cùng đại pháo tụ quần pháo oanh, trước sau chết đi.
Đến tận đây, lúc trước tới 21 kẻ mạo hiểm, còn thừa lại 17 người, một người trọng thương, bốn người thân thể trúng đạn, hai phần ba người trở lên đạo cụ chống đạn đã mất đi tác dụng.
Đám người mạo hiểm bắt đầu cảm giác được bóng tối tử vong đánh tới bọn hắn. Đạn đánh quang, đạo cụ phòng hộ mất đi hiệu lực, kỹ năng cận chiến không phát huy ra hiệu quả trong chiến tranh biển người, phía sau kẻ địch thì đang càng ngày càng lớn mạnh, chênh lệch lẫn nhau đang thu nhỏ lại vô hạn, thực lực mạo hiểm giả đã cùng binh lính bình thường không còn khác bao nhiêu.
Vũ khí đạn dược thiếu nghiêm trọng, vì sinh tồn, một ít mạo hiểm giả đã phải lấy ra sử dụng số ban thưởng đạt được trong khoảng thời gian gần đây —— những khẩu súng tiểu liên Schmeisser từ rương màu xám có thể dùng để đổi điểm Huyết Tinh.
Vài người bắt đầu hối hận đã lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ tùy chọn này, hùng hùng hổ hổ nói là Thẩm Dịch dẫn theo bọn hắn vào tử lộ, nếu không bọn hắn hiện tại đã sớm về đến đô thị nhậu nhẹt ăn ngon.
Chiến đấu ngày thứ chín, mạo hiểm giả lại chết thêm hai.
Một người trong đó là A Sinh, cậu chàng đến từ Hongkong kia.
Cậu bị xe tăng Đức nã trúng, 300 điểm tổn thương khiến cả người cậu đều nổ thành mảnh vỡ.
Cậu vốn có thể không cần phải chết, sở dĩ trúng đạn hoàn toàn là bởi vì mập mạp nhát gan chết bầm lúc chiến đấu khϊếp sợ lui về phía sau. Lúc hắn chạy trốn, A Sinh cùng một gã mạo hiểm giả khác đang định từ bên cạnh khởi xướng tiến công với người Đức. Mập mạp chết bầm này vậy mà từ hướng khác chạy đến chỗ A Sinh bọn họ ẩn núp, đồng thời còn đưa tới chú ý một cỗ xe tăng Đức. Kết quả chiếc xe tăng kia một phát đạn pháo đi qua, hai người đồng thời bị tạc chết.
Mập mạp chết bầm mang đến kiếp nạn trí mạng cho bọn hắn lại chỉ bị chấn thương rất nhẹ.
Chuyện này làm cho tất cả mạo hiểm giả, còn có đám binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 đều bi phẫn dị thường.
Sau khi chiến đấu kết thúc, mập mạp bị trói lại.
Một kẻ mạo hiểm dùng súng chĩa ngay đầu hắn lớn tiếng chửi bậy: “Tên hỗn đản nhà ngươi này, từ vừa mới bắt đầu lão tử đã nhìn ngươi không vừa mắt. Nhát gan sợ chết, cái gì không làm lại đi lâm chiến lùi bước! Quân Đức thế nào không nổ chết ngươi đây! Bất quá không sao, người Đức tạc không chết được ngươi, lão tử tặng ngươi một thương, tránh cho ngươi khỏi lại tai họa mọi người!” “Không được a! Ta cũng không muốn vậy đâu!” Mập mạp bị hù quỳ khóc: “Không nên, gϊếŧ ta ngươi sẽ mất đi tư cách ban thưởng đoàn đội!” “Ngươi nhắc nhở rất đúng, đã như vậy, ta sẽ không gϊếŧ ngươi. Ta cắt ngang chân của ngươi, trói ngươi lại thả tiền tuyến để cho người Đức làm thịt ngươi cũng có thể chứ?” Người mạo hiểm kia cười lạnh nhắm đùi mập mạp bóp cò, một tay đột nhiên duỗi tới, nắm lấy họng súng nhấc lên vừa kịp, một chuỗi đạn bay sượt qua mặt mập mạp, hắn sợ tới mức oa oa kêu to.
Đúng là Thẩm Dịch. “Ngươi làm gì?” Người mạo hiểm kia kêu to. “Ngươi không thể làm như vậy.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Chúng ta bây giờ cần nhân thủ.”
“Mập mạp chết bầm này tính cái rắm nhân thủ gì? Ngoại trừ làm trở ngại không giúp được ai, hắn cái gì cũng không biết, hắn hại chết hai người nhóm chúng ta! Giữ lại hắn làm được cái gì?” Người mạo hiểm kia phẫn nộ kêu to.
Trên thực tế ngoại trừ Thẩm Dịch, tất cả mọi người cảm thấy giữ lại mập mạp này thật sự vô dụng, ngoại trừ liên lụy mọi người, căn bản vô dụng nhất.
Những ngày này lính Đức bị hắn gϊếŧ có thể đếm được trên một bàn tay.
Thẩm Dịch thản nhiên nói: “Ít nhất trong tay hắn còn có súng, súng của hắn ở bên trong còn có đạn.” “Đúng thế, hắn căn bản không thể nổ súng.” Người mạo hiểm kia cười lạnh. “Vậy tức là có giá trị lưu lại, huống chi hắn có thể chế tạo khải giáp tinh thần lực, đề cao tỷ lệ sinh tồn của mọi người.” Thẩm Dịch nói, sau đó nhìn hắn nhìn mập mạp chết bầm: “Đương nhiên, cân nhắc đến lúc trước hắn phạm lỗi, sau khi phản hồi đô thị, có thể để hắn xuất ra một nửa điểm Huyết Tinh cho mọi người.” Những lời này làm cho tất cả mạo hiểm giả do dự một chút.
Người mạo hiểm kia nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Ta thấy được, bất quá không thể chỉ một nửa, phải toàn bộ.” “Hai phần ba đi, làm việc không nên quá tuyệt, lưu người một đường sinh cơ. Tốt xấu gì cũng chừa lại điểm Huyết Tinh nhiệm vụ chính tuyến cho người ta.” Thẩm Dịch nói.
Mọi người giúp nhau nhìn xem, rốt cục gật đầu.
Kim Cương dùng súng chọt mập mạp: “Này, nói chuyện a, có đồng ý hay không? Ngươi sao không nói gì hả?” Mập mạp hét ầm: “Ta đồng ý! Ta đồng ý! Đừng gϊếŧ ta, sau khi trở về ta nhất định đem điểm Huyết Tinh cho mọi người!” “Trước tiên xuất ra 1700 điểm ngươi đã cầm được đi, hiện ở chỗ này có 15 người, mỗi người lấy trước… 113 điểm, về sau đợi trở lại đô thị, ngươi lấy thêm điểm Huyết Tinh còn sót lại ra, ký hiệp nghị liền tha cho ngươi khỏi chết!” Mập mạp ở đâu còn dám nói không.
Thẩm Dịch đột nhiên nói: “Giờ đừng đưa ta, hơn một trăm điểm Huyết Tinh kia cho Hồng Lãng, Kim Cương cùng Ôn Nhu đi.” Nói xong hắn quay đầu ly khai.
Mọi người đồng thời ngây người.
Hồng Lãng ngơ ngác hỏi Ôn Nhu: “Tiểu tử này sao lại đột nhiên hào phóng như vậy?” Mọi người đều không rõ ràng, duy có Kim Cương như có điều suy nghĩ.
Một người ngồi trên một chiếc xe tăng bỏ hoang trong chiến trường, ánh mắt của Thẩm Dịch híp lại, nhìn qua những binh lính xa xa kia, không có người biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hồng Lãng đi nhanh tới, không khách khí ngồi xuống bên người Thẩm Dịch, hắn đưa cho Thẩm Dịch một điếu thuốc: “Làm một điếu?” Thẩm Dịch nhận lấy, muốn nhờ Hồng Lãng châm lửa, nghĩ nghĩ, trực tiếp dùng Linh Hỏa Thương cho một phát cạnh miệng, điếu thuốc kia trực tiếp thiêu hủy một nửa, Thẩm Dịch hung hăng hít một hơi: “Vị thật tốt!” “Không tốt bằng thương của ngươi, bất quá thương của ngươi cũng không lợi hại bằng tâm của ngươi.” “Đoán được?” Thẩm Dịch nhìn cũng không nhìn Hồng Lãng hỏi.
Hồng Lãng cười khổ: “Vẫn là Kim Cương đoán được đấy, bất quá chỉ nói cho ta cùng Ôn Nhu biết.” “Tên Kim Cương kia không đơn giản.” Thẩm Dịch ha ha cười nói. “Hắn là mạo hiểm giả từng trải qua một lần nhiệm vụ tân thủ, bốn lần nhiệm vụ chính thức, coi như là lão thành tại độ khó ban đầu.” Nói đến đây, Hồng Lãng bất đắc dĩ nói: “Ta thật phục ngươi, Thẩm Dịch, vậy mà có thể nghĩ ra phương pháp dùng tên mập mạp này giảm xuống bình quân giá trị độ cống hiến. Chờ qua cửa này, ngươi nha, liền lại thành người giàu có.” Nhiệm vụ tùy chọn lần này, chân chính ban thưởng to kỳ thật không phải 4000 điểm Huyết Tinh kia, mà là căn cứ cống hiến đoàn đội tiến hành ban thưởng cao nhất. Theo Huyết Tinh đô thị ban bố mệnh lệnh, người có cống hiến đoàn đội cao nhất, có thể đạt được mỗi cao hơn 10% bình quân giá trị cống hiến liền tăng lên một cấp bậc ban thưởng đặc thù.
Bởi vì trong cuộc chiến này Thẩm Dịch đã nhận được cống hiến Tiểu đoàn lính dù số 2 tác chiến, chắc chắn là độ cống hiến thứ nhất, hơn nữa thuật trị liệu, ống phóng rốc-két của hắn, còn có dưới sự chỉ huy của hắn tạo thành kế sách kéo dài ba ngày nắm bắt cầu lớn cũng rất có thể đưa vào bên trong cống hiến, cho nên sau khi nhiệm vụ lần này hoàn tất, chỉ cần Thẩm Dịch không chết, e là một mình hắn có thể đạt được gần nửa số cống hiến. Nhưng Thẩm Dịch nhiêu đây vẫn chưa đủ.
Mập mạp tồn tại, lại khiến Thẩm Dịch ý thức được một việc rất thú vị —— đây là một tên gàn dở với cống hiến cơ hồ bằng không.
Bởi vì cống hiến của hắn cơ hồ là không, như vậy mập mạp còn sống không hề nghi ngờ chính là tồn tại tốt nhất dùng để giảm xuống cống hiến bình quân của tất cả mạo hiểm giả may mắn sống sót còn lại.
Nếu người sống tương đối ít, vậy thì biên độ bình quân giá trị giảm xuống thậm chí sẽ rất lớn.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Thẩm Dịch không cho mập mạp chết.
Sự hiện hữu của hắn có khả năng trực tiếp phát nên tác dụng trọng yếu với ban thưởng Thẩm Dịch có thể thu được, rất có thể vừa vặn trợ giúp Thẩm Dịch đột phá một cái 10% tỉ lệ.
Đây là một cái thế giới Huyết Tinh gϊếŧ chóc tàn khốc, chỉ có tận khả năng đề cao mình, mới có thể sống sót mức độ lớn nhất. Mỗi người thậm chí nghĩ mọi cách khiến mình cường đại, nhưng dựa vào dốc sức liều mạng không biết dùng đầu óc hiển nhiên là không được. Cũng giống như việc buôn bán, ngươi không những cần hoàn thành mua bán, còn phải tối đại hóa lợi ích trong quá trình hoàn thành mua bán, hạ thấp phí tổn tối đa.
Mặc kệ là dạng thế giới gì, chỉ cần nó có quy tắc, liền tồn tại lỗ thủng có thể lợi dụng.
Lỗ thủng có lẽ không phải rất rõ ràng, cũng chưa chắc nhất định sẽ phát sinh tác dụng, nhưng châm ngôn có câu: Nắm chắc chi tiết, tỉ mỉ là con đường tất yếu đi thông thành công.
Cái nhìn đại cục tuy phải có, nhưng chi tiết, tỉ mỉ đồng dạng không thể xem nhẹ.
Chỗ khác nhau giữa thành công và thất bại, thường thường khác biệt cũng chỉ ở một điểm nhỏ này.
Thẩm Dịch chính là phát hiện mấu chốt trong đó, cho nên mới bảo vệ được mập mạp. “Ta có phải rất hèn hạ hay không?” Thẩm Dịch hỏi Hồng Lãng.
Hồng Lãng cười cười: “Thế giới mạnh được yếu thua, lòng dạ đàn bà là không thể làm được. Mập mạp chết bầm cái rắm tác dụng đều không có, cùng ngươi cũng không có giao tình gì, nếu ngươi dốc sức liều mạng bảo vệ hắn mà không có nửa điểm lợi ích, ta chỉ có thể nói ngươi sẽ đi được không xa trên con đường Huyết Tinh đô thị này. Cái thế giới này, không thích hợp thánh mẫu sinh tồn. Còn hiện tại nha, ta ngày càng coi trọng ngươi.” Thẩm Dịch cũng nở nụ cười: “Ngươi đã nói như vậy, chốc nữa giúp ta một việc, mang mập mạp chết bầm đến sau cầu cho ta, giao Frost bảo hộ. Đừng để hắn tham chiến.” “Sao thế? Sợ những người khác xuống tay với hắn?” “Ai biết được. Kim Cương có thể đoán ra, những người khác sớm muộn gì cũng có thể đoán ra. Ngươi nên biết loại tâm tình đố kỵ này có lúc rất đáng sợ, có vài người tình nguyện bản thân đạt được thiếu chút ít, cũng không muốn cho ngươi đạt được thêm nữa…. Bọn hắn không dám đối phó ta, khó đảm bảo sẽ không ra tay trên người mập mạp. Vẫn là đừng cho bọn hắn cơ hội này thì tốt hơn. Có đôi khi người ta sở dĩ là kẻ xấu, là bởi vì ngươi cho hắn cơ hội làm kẻ xấu. Như vậy cũng giống như cửa nhà ngươi ngày ngày mở toang hoác, cơ hội hàng xóm làm trộm sẽ gia tăng. Lại nói giữ mập mạp ở đây cũng không để làm gì, thả ở tiền tuyến vướng bận, có khi đến lúc đó lại để cho hắn hại chết ai nữa. Đúng rồi, bảo hắn giao ra đạn còn thừa trong súng, cho hắn cầm khẩu súng được rồi.” “OK.” Hồng Lãng gật đầu đồng ý: “Đúng rồi, còn không biết ngươi là người nơi nào đâu?” “Thành phố W, hỏi cái này làm gì?” “Tùy tiện hỏi một chút, người thành phố W a… Cách thành phố S rất gần, nghe nói chỗ đó phát triển không tệ, hoàn cảnh cũng tốt.” Hồng Lãng đầu to gật mạnh, tiến đến Thẩm Dịch: “Còn nghe nói làn da bé trai bé gái miền nam đều đặc biệt tươi ngon mọng nước?” “Xem như thế đi.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Ngươi thì sao? Thiểm Tây?” “Hắc hắc, ngươi cũng nghe ra hả, ta là người Tây An.” Hồng Lãng sờ sờ ót, nằm một cái lên trên chiếc xe có lọng che: “Không được tốt như chỗ các ngươi, nhưng dù thế nào cũng là quê nhà của mình. Nhưng tiếc a, đã không còn cơ hội nhìn lại.” “Cũng chưa chắc a, không phải có nhiệm vụ nguyện vọng à?” “Với năng lực của ta, ngươi xem giống người có thể làm được nguyên soái sao?” Hồng Lãng cười ha hả, trong tiếng cười mang theo một chút bi thương.
Hắn thấy Thẩm Dịch muốn nói chuyện, phất phất tay nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, bất quá đừng nói những lời an ủi kia. Ta là dạng gì ta tự biết, so với mập mạp chết bầm nọ không khá hơn bao nhiêu. Coi như có thể qua cửa nhiều hơn hắn, nhưng kết quả cuối cùng cũng giống nhau. Đây cmn chính là một trò chơi tử vong, trong vạn người có lẽ có một người có thể còn sống ly khai, nhưng người kia không phải là ta. Nếu như nhất định buộc ta nói trong những người chúng ta, ai có hi vọng còn sống đi ra nhất, ta đây cảm thấy người này chỉ có thể là ngươi.” Khi Hồng Lãng nói những lời này, khẩu khí đặc biệt chăm chú, biểu lộ đặc biệt nghiêm túc.
Thẩm Dịch có chút ngây ra một lúc, tiện tay ném tàn thuốc đi: “Đừng cmn nói loại lời nhàm chán này, chết sống có số, phú quý tại trời, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, chỉ đơn giản thế thôi. Không có ai quy định ai phải còn sống, ai lại phải chết đấy.” Hắn vỗ vỗ Hồng Lãng: “Ta nói chúng ta cuối cùng đều có thể còn sống ly khai.” “Coi như ngươi cũng biết an ủi người.” Hồng Lãng nở nụ cười: “Muốn thực như vậy, ta đến lúc đó mời ngươi ăn món quê hương của chúng ta, thịt dê phao kèm bánh bao không nhân, ta cam đoan ngươi sẽ thích. Đừng nhìn ngươi là người phương nam, ta xem tính tình ngươi thế này, cũng không thua đàn ông phương bắc chúng ta, chỉ là có thời điểm tâm tư hơi nhiều chút.” Thẩm Dịch ha ha nở nụ cười: “Được, nếu quả thật có thể đi ra ngoài, ta liền đi ăn thịt dê phao kèm bánh bao không nhân của các ngươi.” “Vậy được.” Hồng Lãng gật đầu. Hắn đột nhiên móc ra quyển vở nhỏ, ở phía trên viết một loạt chữ, sau đó úp vào ngực Thẩm Dịch: “Đây là địa chỉ nhà ta cùng tính danh người nhà của ta, để nó vô Huyết Tinh văn chương của ngươi, chừa cho ta một mẩu không gian vĩnh hằng trong đó.” “Công tác chuẩn bị còn làm được rất sung túc a.” Thẩm Dịch cười nhận lấy. “Giúp một việc, huynh đệ, như thật ta chết, mà ngươi lại có thể còn sống đi ra ngoài, phải đi nhà ta nhìn xem. Đi thăm cha ta mẹ, thăm em gái ta…” Hồng Lãng rất nghiêm túc nói.
Thẩm Dịch nhìn Hồng Lãng, nhất thời ngạc nhiên.
Hắn chợt hiểu ra Hồng Lãng tại sao phải nói với hắn những chuyện này.
Hắn đây là đang bàn giao nhắn nhủ di ngôn.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Thẩm Dịch cười khổ một cái.
Hắn nằm tại chiếc xe tăng có lọng che phía trên, cứ như vậy ngủ thật say.
Cũng không biết ngủ bao lâu, phương xa một vầng thái dương từ từ bay lên.
Ngày thứ mười rốt cục đã tới.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Vô Tận Cường Hóa
- Chương 37: Giá Trị Của Mập Mạp