Chương 18: Ám Mang Chu Tước (2)

Doãn Mạt từng bước đên gần đám người, một không khí im lặng bao trùm không gian, bọn họ không ai biết rõ đối phương nên lựa chọn không lên tiếng. Lát sau, người đàn ông trung niên lên tiếng:

-

Các người là ai?

Doãn Mạt mĩm cười, khuôn mặt xinh đẹp không nhuốm bụi mạt thế khiến người ta nghĩ đây chỉ là một chuyến du lịch của một đôi tình nhân trẻ.

-

Chúng tôi chỉ là nghe thấy có tiếng đánh nhau nên tò mò đến gần, chẳng qua là các người đánh nhau tiếng động lớn đến vậy, không sợ thu hút bọn xác sống ở gần hay sao? – Cô không mặn không nhạt nói.

Người đàn ông trung niên và Thanh Ca đều biến sắc, bọn họ quả thật đã quên mất đám xác sống xung quanh, chẳng qua một người đang làm nhiệm vụ, còn một người đang chạy trối chết nên cũng chẳng có thời gian để ý đến đám xác sống đang vật vờ ngoài kia. Xác sống vốn nhạy cảm với mùi máu người, nên hai bên đánh nhau một thời gian như vậy, dù là ở trong núi rừng, nhưng có lẽ cũng đã hấp dẫn một số xác sống du đãng xung quanh sắp đến.

-

Đây là việc của chúng ta, không liên quan đến cô. Biết điều thì rời khỏi đây! – Người đàn ông trung niên cũng không muốn làm lớn chuyện mà hấp dẫn thêm xác sống, bọn họ còn phải nhanh chóng chạy về căn cứ cho kịp trước khi trời tối.

Doãn Mạt lắc đầu, cô cười cười nhìn Tống Diệu:

-

Đội trưởng Tống, anh thấy việc này thế nào?

Tống Diệu cũng lộ vẻ tà ác hùa theo cô nói:

-

Mạt Mạt muốn thế nào thì chúng ta sẽ làm thế đó, dù sao tôi cũng đang rỗi, có thể bồi cô chơi một chút.

Cô cười híp mắt, âm thanh nhè nhẹ:

-

Tôi thấy đám người áo đen này không tồi.

-

Được! vậy thì cứu – Tống Diệu chém đinh chặt sắt nói, Đế Tư cũng tru lên một tiếng dài như tỏ vẻ đồng tình với quyết định của Doãn Mạt.

Người đàn ông trung niên tức giận

-

Hai người dù có là dị năng giả cũng không thể chống lại chúng ta, nếu muốn sống thì biến khỏi đây, ta không có thời gian chơi đùa cùng đám nhải ranh.

Đế Tư gầm gừ giận dữ “Hừ, dám nói nó và cô gái nhân loại của nó, đám người này chết chắc rồi! Nó vốn là nhân thú, bản tính kiêu ngạo từ nhỏ đã thấm trong xương tủy, dĩ nhiên nếu muốn gϊếŧ tên nhân loại đi bên cạnh nó thì không phải vấn đề, nó còn tán thành, còn những kẻ muốn chết này! Hừ,…”

Không nói một lời, Đế Tư nhảy ra khỏi vòng tay của Doãn Mạt, lập tức biến thành một con thú lớn cao lớn như một ngôi nhà nhỏ, bốn chân hỏa diễm tử sắc thiêu đốt hừng hực, răng nanh trong miệng sắc bén cùng đôi đồng tử màu tím, nó nhắm ngay đám người dị năng giả lao tới cắn xé, bốn chân đạp đến đâu đều khiến một đám người chết cháy, tiếng kêu thê thảm vang vọng. Người đàn ông trung niên lúc này xám ngắt mạt mày, hắn không ngờ con thú nhỏ trên tay đám người này lại là một con thú đáng sợ như vậy, đây là loại thú gì? Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ? Mẹ nó, huyền huyễn hay sao?

Đám người Thanh Ca cũng sợ đến mức rung rẩy cả người, bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng được chỉ môt giây trước đó chính là một con thú nhỏ bằng hai nắm tay, mà chốc lát sau đã trở thành một con vật lớn đến vậy! Còn đám tử diễm dưới chân nó, cũng thật quá đáng sợ, chỉ cần nó đạp một bước đều khiến hai tên dị năng giả kia chết cháy.

-

Rút lui, chạy mau!- Người đàn ông trung niên quyết định bỏ chạy, nói đùa, con thú trước mặt này chính là một cái sát thần, còn đáng sợ hơn cả xác sống, không để bọn họ có một cơ hội chống lại, một giẫm chính là một mạng người.

Doãn Mạt cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, mặc dù đây chính là mạt thế, nhưng cô cũng giữ lại một phần lương tâm của mình. Dĩ nhiên nếu bọn họ không làm ảnh hưởng đến cô và người thân.

-

Cảm ơn đã giúp đỡ! – Thanh Ca dìu một tên người áo đen đã bị thương đến, bọn ho chỉ còn mười hai người, ai nấy đều có vết thương trên cơ thể, nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ kiên định.

-

Các người từ căn cứ nào đến? – Cô hỏi.

Thanh Ca thoáng nhìn những đồng đội còn sống rồi châm rãi nói:

-

Chúng tôi vốn đến từ căn cứ Chu Tước mới thành lập cách đây không lâu.

“Căn cứ Chu Tước? Chính là một trong bốn pháo đài cuối cùng của nhân loại trong tương lai?” – Doãn Mạt nghĩ thầm.

Thanh Ca lại nói tiếp, thanh âm chậm rãi

trầm thấp:

-

Trước khi mạt thế đến, chúng tôi thuộc tổ chức sát thủ Ám Mang, ông chủ là một quan chức lớn. Sau khi mạt thế đến, lão đại dẫn chúng tôi cùng ông chủ trốn đến căn cứ Chu Tước của Vân Vũ Lam. Hắn là một dị năng giả hệ hỏa cấp hai cao cấp. Ông chủ đầu quân dưới trướng của hắn nhưng không ngờ bề ngoài hắn là một thư sinh nhưng tâm địa lại cực kì độc ác. Hắn vì muốn Ám Mang phục vụ cho bản thân mà gϊếŧ chết ông chủ, hắn chú trọng dị năng giả, còn người bình thường trong mắt hắn còn không bằng thú vật. Hắn đưa người bình thường trong căn cứ đi xây dựng rào chắn, gϊếŧ xác sống thu thập vật tư. Những người chống đối đều trở thành mồi cho xác sống, bất kể là phụ nữ hay trẻ em. Chúng tôi vì không muốn tiếp tục ở lại nên quyết định rời khỏi căn cứ.

-

Các người không muốn trả thù? – Doãn Mạt hỏi.

Thanh Ca thở dài

-

Không phải không muốn, chúng tôi không có khả năng gϊếŧ hắn, không nói bên cạnh hắn có một dị năng giả không gian cấp cao, có thể lúc nào cũng thiết lập không gian rào chắn cường đại quanh hắn, mà bản thân Vân Vũ Lam cũng là một dị năng giả cao cấp, chúng tôi vốn không gϊếŧ được hắn.

Doãn Mạt suy nghĩ một chút rồi nói:

-

Các người có muốn đi theo chúng tôi không?

Thanh Ca hơi bất ngờ, cô gái này trông bề ngoài vô hại, nhưng hắn biết con thú trong tay cô chính là một cái sát thần. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy nó gϊếŧ đám người của căn cứ Chu Tước đến không còn manh giáp là có thể biết. Đi theo cô gái này, bọn hắn có thể có một đường sống.

Thanh Ca cùng đám ngươi lập tức gật đầu đồng ý. Lúc Doãn Mạt trở lại đoàn người thì có thêm mười hai người khiến đám người Cao Trường Tôn hết sức bất ngờ, nhưng sự cường đại của cô và Tống Diệu vấn khiến hắn có chút kiêng kị. Hắn nhíu mày, nếu cô cứ thu nhận người như thế này thì không biết quân nhu lại tổn thất bao nhiêu khi về đến căn cứ.

Lúc băng qua một đoạn trống trãi thì dị năng tinh lại rung lên kịch liệt, Doãn Mạt hoảng hốt hỏi:

-

Chạy mau, phía trước là thủy triều xác sống. Trong đó có một con xác sống hệ tinh thần cấp ba, vô số xác sống cấp hai. Theo như ta cảm nhận, có ít nhất một ngàn con xác sống bình thường đi theo sau đó.

Doãn Mạt cũng nhíu mày, thủy triều xác sống? Đáng lý ra ở giai đoạn này chưa thể có thủy triều xác sống cở trung thế này mới đúng chứ? Dù sao mạt thế cũng chỉ diễn ra không bao lâu!

Di năng tinh cũng không giải thích được nguyên nhân tại sao xác sống lại đột nhiên mạnh mẽ hơn kiếp trước nhiều đến vậy. Không lẽ là do nó mạnh mẽ xé rách không gian thời gian quay lại mà khiến cho nhiều chuyện phát sinh khác quỹ đạo? Vậy không chừng vua xác sống cũng đã bắt đầu cường đại hơn hẳn kiếp trước, nó phải mau chóng tìm được và gϊếŧ chết hắn.

Doãn Mạt nhanh chóng thông báo tình hình cho nhóm người Tống Diệu và đám sát thủ Ám Mang. Mọi người đều nhíu mày, thủy triều xác sống? Xác sống con có khả năng tập hợp lại thành đoàn đội lớn như thế

ư? Nếu vậy chính là một đại họa lớn cho nhân loại. Hiện tại, thế giới đã rất khắc nghiệt, nếu xác sống còn tiến hóa đến vậy thì nhân loại còn đường sống hay sao?

Doãn mạt không nói cho bọn họ xác sống còn có thể tiến hóa đến một mức độ họ khó có thể nào tưởng tượng được. Và tương lai nếu cứ như thế chính là ngày tận thế thực sự, loài người có thể bị xóa sổ hoàn toàn, biến mất trong dòng chãy của lịch sử.

-

Chúng còn cách chúng ta bao xa? – Cô hỏi dị năng tinh.

Dị năng tinh suy tư trong chốc lát rồi nói:

-

Hiện tại chúng cách chúng ta khoảng năm km, vẫn chưa phát hiện chúng ta, nhưng chỉ cần khoảng cách rút ngắn xuống dưới ba km, thì những xác sống cấp cao sẽ phát hiện hơi thở của nhân loại, sau đó chính là một hồi tàn sát.

Vậy là còn 2km để chuẩn bị, cô suy nghĩ, cứu hay không cứu đám người này. Nếu cô thực sự nói ra, bọn họ có tin cô hay không? Doãn Mạt thở dài một hơi rồi đưa ra quyết định – Cứu! Mặc kệ họ nghĩ như thế nào, cô cứ làm hết sức bản thân là được, mọi chuyện tính sau. Nếu bọn họ vẫn khăng khăng một mực đi về phía trước thì cũng không thể trách cô được.

Sau khi đưa ra quyết định cô lập tức thông báo đám người Tống Diệu, nhóm sát thủ Ám Mang cùng gia đình, mặc kệ sau đó đoàn người có đổi hướng hay không, người của cô cũng sẽ rời đi. Nạp Lan Khuê dĩ nhiên luôn đồng ý với cô, bây giờ trong lòng nó, cô chính là chân lý. Chỉ cần cô mở miệng, thì chính là không thể sai được.

Cô cũng thông báo cho nhóm người Cao Trường Tôn, khi hắn nghe được thông tin thì sắc mặt có chút thay đổi, phía trước là một bầy xác sống mấy ngàn con? Xác sống còn có thể tụ tập lại di chuyển như nhân loại? Đó là một chuyện khó có thể tin được. Đồng thời chỉ cần đi tới phía trước chỉ khoảng nữa ngày, đó chính là căn cứ Thanh Long, đám xác sống này gần căn cứ như vậy, người bên trong căn cứ không lẽ không đi ra tiêu diệt? Nếu hiện tại thay đổi hướng

đi chính là phải tiêu tốn thêm hơn ba ngày đường. Trong ba ngày đó không biết chuyện gì sẽ xảy đến. Huống chi 5km chính là một khoản cách không hề ngắn, cô có thể xác nhận chính xác hay sao?

Cao Trường Tôn không muốn đánh đổi, hiện tại hắn chỉ muốn thật nhanh chóng trở lại căn cứ, đi thêm ba ngày giữa đám xác sống? Đừng đùa nữa.

Doãn Mạt đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cô cũng không ép, cô đã làm hết sức, còn quyết định như thế nào là tùy hắn.

-

Nếu các người vẫn cứ muốn đi về phía trước tôi không ngăn cản, nhưng chúng tôi sẽ không cùng đi với các người. Quân nhu tôi cũng chỉ lấy một nữa thỏa thuận, tôi sẽ phải đi ngay.

Cao Trường Tôn tỏ vẻ khó xử:

-

Cô Doãn, chúng ta thỏa thuận chính là cô cùng người của cô đưa chúng tôi trở lại căn cứ Thanh Long, nhưng hiện tại vẫn chưa đến căn cứ, cô đã vội rời đi, nếu chia quân nhu cho cô như thế tôi thật sự không tiện ăn nói với mọi người. Huống chi trong suốt đoạn đường, người của cô ăn uống chúng tôi cũng không tính toán. Nếu cô muốn rời khỏi thì tôi cũng không ngăn cản, nhưng quân nhu tôi không thể chia cho cô.

Doãn Mạt cười lạnh, suốt đoạn đường cô đều dùng tinh thần bao trùm đoàn người để tránh xác sống đột kích bất ngờ, còn thông báo cho họ một tin tức quan trọng đến vậy. Có được tin tức này của cô, thì mặc dù Cao Trường Tôn không thay đổi lộ trình, nhưng hắn chắc chắn sẽ phái người đi dò xét, không thể không phát hiện đám xác sống phía trước. Không nói cô đã cứu bọn hắn, thì chỉ cần việc này cũng đủ để cô lấy một phần quân nhu!

Lại nói trong không gian của cô đầy ắp thức ăn cùng vũ khí, chút quân nhu này với cô thực sự không cần thiết, nhưng bọn họ trở mặt không nhận thế này, khiến cô cảm thấy rất tức giận. Cô cười nhạt nói:

-

Thôi được, tôi sẽ dẫn người của tôi đi, đồng thời sẽ không đến căn cứ Thanh Long nữa. Tạm biệt!

Cô xoay người mang theo mọi người rời khỏi, cô không thông báo rộng rãi bởi lúc cô nói chuyện với Cao Trường Tôn không hề đè thấp thanh âm, nên việc phía trước có xác sống chắc chắn sẽ lan truyền nhanh chóng, còn việc rời khỏi hay không chính là quyết định của bọn họ. Vả lại, cô cũng không phải là thánh mẫu, những người không quen biết, cô tuyệt đối sẽ không dang tay giúp đỡ một cách mù quáng. Hiện tại chính là mạt thế, cô còn có trách nhiệm với người nhà của mình, còn phải tìm ra và tiêu diệt vua xác sống!

Nói đi phải nói lại, ở gần căn cứ có một đám xác sống lớn như vậy mà căn cứ không phát hiện, thì chỉ có hai lý do. Một chính là bọn họ có âm mưu, giả vờ không biết, còn hai chính là trong đám xác sống này có một con xác sống có dị năng không gian hoặc tinh thần rất mạnh, có thể che lấp sự tồn tại của cả đám xác sống trước mắt của dị năng giả. Cô vẫn nghiêng về trường hợp thứ hai nhiều hơn, cô đã chạm tráng một xác sống hệ tinh thần, sự cường đại của nó khiến cô lạnh cả sống lưng. Chỉ cần bất cẩn bị lạc vào tinh thần công kích của nó thì chính là không có đường sống sót!

Liễu Dã đang ngồi cùng với nhóm bạn học và Vân Vũ Hi, hắn thấy đoàn người của cô rời khỏi thì nhanh chóng bước đến:

-

Doãn Mạt đồng học, cậu không tiếp tục đi cùng chúng tôi?

Doãn Mạt cũng không giấu giếm hắn, bọn cô ở gần cuối đoàn người, có lẽ thông tin hơi chậm một chút, nhưng chỉ cần khoảng năm mười phút nữa thì việc phía trước có xác sống sẽ đến tai bọ họ.

-

Phía trước có một đám xác sống rất lớn, khoảng mấy nghìn con. Tôi đã thông báo cho đội trưởng Cao. Hiện tại tôi sẽ rời khỏi nhóm!

Cô không gọi Liễu Dã về nhóm của mình, bởi nhóm của hắn khiến cô thực sự rất chán ghét. Không chỉ có Lục Nhu là kẻ thù kiếp trước của cô còn có những kẻ ở trường đã làm khó dễ cô. Nên việc để họ đi cùng chính là không thể, trừ khi Liễu Dã rời khỏi đám người đó.

Liễu Dã thoáng suy nghĩ rồi nhìn đám bạn học ngồi đằng xa. Hắn thở dài nói:

-

Cảm ơn đã nói với mình thông tin này.

Mình sẽ thông báo với mọi người rời khỏi nhanh nhất.

Cô lắc đầu rời khỏi, Liễu Dã quá có trách nhiệm, đó chính là ưu điểm, ngược lại cũng chính là nhược điểm của hắn. Trong mạt thế, hắn gánh theo cả đám người nhát gan lại sợ chết này, chính là vì trách nhiệm!