Chương 4

"Đi theo con đường trước mắt, cố gắng đừng quá chú ý đến các trò chơi giải trí, chúng ta trực tiếp đi tìm lối ra." Tôi dứt khoát quyết định.

Nhưng nói thì dễ, làm thì khó.

Đường trong công viên giải trí quanh co, rắc rối phức tạp, muốn tìm lối ra thì nhất định phải nhớ từng trò chơi giải trí đi ngang qua để tránh bị lạc.

Mà chỉ cần tầm mắt dừng lại trên trò chơi giải trí một chút thôi, sẽ nhìn thấy "cái chết" của chính mình.

Bởi vậy trên đường đi, tôi và Tưởng Dịch gần như cứ hai phút lại phải chịu một lần cảm giác đau khi chết đi xâm nhập.

Lúc gần chạy đến vòng đu quay, Tưởng Dịch đột nhiên kéo tôi lại.

Tôi theo tầm nhìn của hắn nhìn lại, bên trong khoảng trống phía trước tầm mắt, nữ hoàng băng giá Elsa đang xoay tròn rắc những bông tuyết màu xanh khắp nơi.

Bông tuyết bay lả tả, bay về phía một đôi người chơi gần đó.

Hai người bọn họ thậm chí không kịp phản ứng, ngay lập tức bị tiếp xúc với tuyết, toàn thân họ bắt đầu nhanh chóng phủ đầy băng giá, chỉ trong vòng nửa phút, liền biến thành hai người tuyết.

Quy tắc trò chơi nói đúng, bị tuyết xanh của Elsa chạm vào, sẽ bị đồng hóa ngay lập tức.

Bỗng nhiên, Nữ hoàng Băng giá xoay người, đôi mắt màu xanh lam đẹp đẽ nhìn thẳng vào tôi.

Tôi thậm chí có thể thấy, trong ánh mắt của cô ta, hiện ra ánh sáng vui sướиɠ.

Cô ta khẽ cong môi, giơ tay lên, các đốt ngón tay của hai người tuyết bắt đầu hoạt động, quay người chạy về phía tôi và Tưởng Dịch.

Tôi thầm giật mình.

Người chơi bị đồng hóa thành người tuyết sau đó không chỉ là vật trang trí, mà còn có sức tấn công, trở thành con rối của Elsa!

Tôi và Tưởng Dịch vừa định chạy, hai người tuyết đã đột nhiên xuất hiện trước mặt, một trước một sau chặn đường lui của chúng tôi.

Chạy nhanh quá!

Một bóng đen xuất hiện trên đỉnh đầu, tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn, thân thể tôi cứng đờ ngẩng đầu lên, người tuyết đứng trước mặt tôi, thân thể đang nhanh chóng phình to, chiếm hết tầm nhìn của tôi.

Cánh tay phải của nó biến thành một lưỡi cưa băng quay với tốc độ cao, lúc này đang giơ cao lên, không chút do dự mà chém về phía tôi.

Cảm giác sắp chết khiến tôi kích hoạt bản năng sinh tồn mạnh mẽ.

Adrenaline nhanh chóng tăng vọt, trước khi não tôi suy nghĩ ra giải pháp, thân thể tôi đã phản ứng trước một bước.

Bàn chân của người tuyết dang rộng, tôi tìm thấy khoảng trống rồi cúi người xuống, hung hăng lao về phía chân trái của nó, ôm lấy nó mượn lực lật người, trượt ra sau hai bước.

Lúc này lưỡi cưa băng đã biến thành đường cong, đi theo sau, vững chắc chém vào chân trái của người tuyết.