Chương 2

Nhưng trong toa tàu lại có thêm vài người nữa.

Vốn dĩ số người sống sót là 5, nhưng hiện tại đã có 12. Có vẻ như toa tàu đã được hợp nhất theo yêu cầu trước đó.

Những người mới tới đều hoảng sợ nhìn quanh, ai cũng có thắc mắc nhưng không ai dám lên tiếng.

Tôi ngừng việc đánh giá bọn họ ngược lại nhìn vào vào màn hình lớn trong toa tàu.

Màn hình này nằm ở bên phải cửa tàu điện ngầm, tôi nhớ rõ ngày thường nó sẽ phát một số quảng cáo và nội dung phúc lợi công cộng.

Hiện tại màn hình tối đen giống như bị ai đó cố tình tắt đi, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ có thể thấy hình dáng của một khuôn mặt người.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đột nhiên, khuôn mặt của một con búp bê xuất hiện bên trong.

Con ngươi của con búp bê rất lớn, gần như chiếm toàn bộ tròng mắt, tỏa ra ánh sáng đỏ tươi, trông cực kỳ đáng sợ.

Đôi môi cong lên hai bên, nối với vành tai, chỉ cần cử động nhẹ là sẽ lộ ra hàm răng trắng chắc khỏe.

Không, hàm răng của nó không phải là trắng tinh, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đó có vết máu, giữa các kẽ răng vẫn còn sót lại thịt vụn

Tất cả mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng này.

Một nữ sinh cấp ba hít một hơi thật sâu, vì sợ hãi mà hét lên, người đàn ông mặc vest bên cạnh nhanh chóng dùng tay bịt miệng cô bé lại, ngăn âm thanh ở trong cổ họng.

Cô gái kịp thời phản ứng, lập tức hoảng sợ, mồ hôi đổ đầy trên trán, cô bé cảm kích mà nhìn về phía người đàn ông mặc vest.

Có lẽ bởi vì hù dọa con người thất bại nên con búp bê có chút không vui, lúc nói chuyện thì miệng lúc há lúc đóng, giọng nói máy móc cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Nhưng điều kinh tởm là theo nhịp điệu khi nó nói chuyện môi và lưỡi chuyển động, thịt vụn còn sót lại giữa các kẽ răng cứ rơi ra ngoài...

Bằng con mắt tinh tường, tôi nhìn thấy một mảnh vải màu xanh đậm trộn lẫn với thịt vụn.

Nếu tôi nhớ không lầm thì hành khách nam đầu tiên, đầu bị nổ thành pháo hoa, là người mặc áo sơ mi màu xanh đậm.

Một sự liên tưởng đáng sợ lướt qua tâm trí tôi.

Phải chăng tất cả những hành khách thiệt mạng đều trở thành thức ăn cho con búp bê?

Không đợi tôi kịp nghĩ, con búp bê đã bắt đầu lần thông báo mới.

"Những người chơi xin lưu ý, vòng đầu tiên sắp bắt đầu."

"Chủ đề trò chơi: Dân làng thầm lặng."

"Giới thiệu trò chơi: Mặt trời đã lặn và quái vật sắp xuất hiện, nhưng dân làng chơi bời lêu lổng vẫn lang thang bên ngoài, không kịp thời trở về nhà."