Đó là tấm thiệp thứ tư, hóa ra nó đã được tìm thấy từ lâu.
"Ôi, chỉ còn lại một tấm thôi, chị phải làm sao đây? Nếu không tìm lại được... chị ơi, chị sẽ bị gϊếŧ đấy."
Điền Mộc nhếch miệng, nhưng lúm đồng tiền trên má vẫn không hạ xuống.
Tôi không biết cô ta đang nghĩ gì.
Nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ chết.
Bởi vì tôi đã biết tấm thiệp cuối cùng được giấu ở đâu.
Đồng hồ đếm ngược hiển thị còn 42 giây, cặp đôi đã xảy ra tranh cãi.
Ở trong vườn hồng hai người càng đi càng xa, cũng cách biệt thực càng lúc càng xa.
Chàng trai không thể tìm thấy tấm thiệp thứ năm, hắn ta cũng biết nếu bây giờ quay lại biệt thự rồi đoạt từ tay người khác thì cũng không kịp nên hắn ta quyết định cướp của bạn gái.
Cô gái không thể tranh giành nên bắt đầu gào khóc rồi hét lên một cách tuyệt vọng: "Ở trận đấu trước nếu không có tôi thì anh đã không thể trốn thoát rồi!"
Gã bạn trai bực bội đẩy cô ta ra: “Thì sao, nếu cô giúp tôi thì bây giờ tôi phải trả cho cô bằng mạng sống của tôi à.”
Tôi không thèm để ý đến cuộc cãi vã của bọn họ mà bước đến gần con búp bê đang lơ lửng trên không, nó đội một chiếc mũ hề trông cực kỳ ngộ nghĩnh.
Bởi vì chiếc mũ có màu giống với khuôn mặt của nó nên không thu hút được sự chú ý của mọi người.
Con búp bê mở miệng: "Người chơi Đỗ Tình, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?"
Tôi từ từ giơ tay lên và chạm tới nó——
"Tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Ở các trò chơi sinh tồn trước, anh chưa bao giờ xuất hiện tại hiện trường. Trò chơi tìm thư mời không khó cũng không có nhiều điều khả nghi.”
"Vậy tại sao anh lại ở đây?"
Tay tôi chạm vào vành mũ, đôi mắt máy móc của con búp bê tràn ngập sự kinh ngạc.
“Ngoài ra, nếu tôi nhớ không lầm thì trước khi trò chơi bắt đầu, anh không hề đội cái mũ này đúng không?”
Tôi đột nhiên kéo chiếc mũ của nó xuống, trên đỉnh đầu của nó là một tấm thiệp mời bóng loáng bằng kim loại.
Ai có thể ngờ rằng tấm thiệp mời cuối cùng lại thực sự được giấu trên người của kẻ đặt ra quy tắc trò chơi.
Trên tấm thẻ đen như mực, có chữ viết tay màu đỏ sậm ——
[Kính chào quý khách, chào mừng đến với Biệt thự hoa hồng.]
Chữ viết sinh động như máu tươi có sự sống.
Khi tôi cầm thiệp mời trên tay, đồng hồ đếm ngược đã điểm đúng 00:00.
Chiếc mũ hề bị ném xuống đất đột nhiên biến thành lưỡi hái và bay về phía cặp đôi.
Trước khi cô gái kịp hét lên, chiếc lưỡi hái đã cắt đứt đầu cô ta một cách hoàn hảo.