Quyển 2 - Chương 57

Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray).

***

Quyển 2: Triều Đình.

Chương 57.

Người đến là một nữ tử, dáng người nóng bỏng, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt xếch lên câu hồn thẳng tắp nhìn về phía bạch y nữ tử, mặt lộ vẻ khinh thường, nói: "Ha ha~, Hoả Phượng, ta còn tưởng chủ nhân để ý ngươi như thế nào~, thì ra cũng chỉ kêu ngươi làm một kỹ nữ mà thôi a~?!"

Y Tiêu Dao nhìn về phía hắc y nữ tử, trên mặt không có một tia biểu tình nào, nhưng trong lòng nàng lại đang âm thầm cân nhắc: Trên người của nữ nhân này có mùi máu tanh nhàn nhạt, ánh mắt thì sắc bén, như là một sát thủ. Sát thủ? Mặc Sĩ Tuyệt Ca! Là hắn phái tới sao? Vậy rốt cuộc hắn đang muốn diễn vở gì a?

"A~, Hỏa Phượng, ở trước mặt ta mà ngươi còn giả vờ thánh khiết sao? Nói cho ngươi biết, ta không có ngu ngốc như con nhỏ Lạc Chỉ Y kia, còn nghĩ rằng ngươi không yêu chủ nhân, xem ngươi như chị em tốt." Hắc y nữ tử khinh bỉ nói.

Y Tiêu Dao nghe đến đó, đột nhiên hiểu ra, ở đây hiện đang có người hoài nghi nàng là Lạc Chỉ Y.

"Ta không thẹn với lương tâm." Y Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

"A~, không thẹn với lương tâm? Ngươi cố ý dạy cho Lạc Chỉ Y bắt chước thanh âm của ngươi, khiến chủ nhân phản cảm, đây mà gọi là không thẹn với lương tâm sao?!" Hắc y nữ tử cười nhạt.

"Thanh âm, là chính cô ta tự học." Y Tiêu Dao vô cùng thản nhiên bình tĩnh. Ha ha, thì ra là có người nghe được thanh âm của nàng~!

"Hừ~, đừng giải thích với ta, hôm nay thật vất vả mới chờ được ngươi đi ra ngoài, ta nhất định phải gϊếŧ ngươi, xem ngươi còn câu dẫn chủ nhân như thế nào!" Hắc y nữ tử nói xong liền giơ kiếm đánh về phía Y Tiêu Dao.

"Ba~!" Kiếm mới vừa giơ lên liền bị một mảnh lá cây đánh rớt.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhanh nhẹn đi tới.

"Mặc Sĩ Tuyệt Ca! Ngươi có ý gì?!" Hắc y nữ tử bực tức nói.

"Chủ nhân bảo ta đưa Phượng cô nương trở về." Mặc Sĩ Tuyệt Ca lãnh đạm nói.

"Trở về? A~, nàng ta thật vất vả mới ra ngoài được, làm sao ta có thể để nàng ta cứ yên ổn trở về như vậy chứ?!" Hắc y nữ tử nói xong lại muốn động thủ.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca dời thân đứng ở trước người Y Tiêu Dao: "Mị Ảnh, ngươi có thể đánh thắng ta sao?"

"Ngươi! A~, được, chỉ mong ngươi vẫn có thể canh giữ ở bên cạnh nàng ta, bằng không, ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ả!" Hắc y nữ tử buông lời ác độc rồi giận dữ rời đi.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca xoay người nhìn Y Tiêu Dao, "Hoả Phượng cô nương, chủ nhân bảo đã đến thời điểm trở về."

"Ừ, được." Y Tiêu Dao vẫn không có một tia biểu tình gì.

"Vậy Tuyệt Ca đành mạo phạm." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong liền tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Y Tiêu Dao, nhanh chóng lắc mình rời đi.

Tại chỗ tối, sáu người liếc nhau rồi lần lượt đuổi theo.

Một đường theo đuôi, sau khi đến một rừng cây thì đã không thấy tăm hơi của Mặc Sĩ Tuyệt Ca đâu.

Sáu người nhìn bốn phía chung quanh một lần nhưng lại không thấy một chút dấu vết nào.

"A~, thật đúng là thần bí nha~." Trong lời của Ly Mộ không nghe được bất kỳ vui giận gì.

"Bảy ngày sau, không phải còn có thể gặp lại sao?" Ánh mắt Lạc Chỉ Duệ rơi ở nơi phương xa, như có điều suy nghĩ. Là Tam muội bắt chước thanh âm của nữ tử kia để được Y Tiêu Dao chú ý sao? Nhưng vì sao hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây~?

...

La Sát Các, Mặc Sĩ Tuyệt Ca đưa Y Tiêu Dao về phòng.

"Ai phát hiện?" Y Tiêu Dao vừa đặt chân xuống đất liền lên tiếng hỏi.

"Ly Mộ, Ly Phong, huynh đệ Lạc gia, Thượng Quan Thu Minh cùng Hoa Tưởng Dung." Mặc Sĩ Tuyệt Ca biết nàng muốn hỏi điều gì.

[Editor: Hình như đâu có Ly Phong đâu nhỉ?]

"Ngươi làm rất tốt, cám ơn~!" Y Tiêu Dao chân thành nói. Nếu không phải do hắn, có lẽ mấy người kia đã đoán ra nàng là Lạc Chỉ Y rồi.

"Nàng là chủ nhân của ta." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong, lại bổ sung ở trong lòng: Là người mà ta ái mộ, là người duy nhất mà ta quan tâm.

Y Tiêu Dao nghe xong, chăm chú nhìn vào đôi mắt tuyệt mỹ của Mặc Sĩ Tuyệt Ca: "Ngươi không phải loại người có thể nhận người khác làm chủ nhân." Nàng vẫn luôn biết, với sự kiêu ngạo của hắn, chắc chắn sẽ không thật tâm nhận nàng làm chủ, cho nên nàng luôn nắm ở đặc điểm tâm lý sát thủ đó, chỉ để hắn nghỉ ngơi ở bên cạnh mình ba năm.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca thản nhiên đón nhận ánh mắt của Y Tiêu Dao: "Đúng vậy. Nhưng ta đã bị nàng hàng phục, nếu người đó là nàng, vậy thì, ta nguyện cúi đầu xưng thần." Đây là lời nói thật! Hắn đối với nàng, không chỉ đơn giản là yêu say đắm, mà còn là sùng kính sâu đậm.

Y Tiêu Dao rũ mắt xuống, trầm mặc. Nàng tự nhiên nhìn ra được sự không hối hận trong mắt hắn.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng không nói tiếng nào.

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, tựa hồ chỉ có thể nghe được âm thanh hô hấp của hai người.

"Tuyệt Ca, ngươi đi ra ngoài trước, ta phải thay quần áo." Sau một lúc lâu, Y Tiêu Dao mới mở miệng đánh vỡ yên lặng, nhưng nàng cũng không giương mắt lên.

"Ừ. Được." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhếch miệng lên, sâu kín cười nhạt, rực rỡ tao nhã. Hắn nhẹ nhàng xoay người ra khỏi phòng.

Ha ha~, nàng gọi hắn là "Tuyệt Ca" mà không phải "Tiểu Ca", đây là nói nàng sẽ bắt đầu nhìn thẳng vào hắn sao? Tuyệt Ca~, ha ha~, cho tới bây giờ hắn còn không có phát hiện ra, thì ra tên của mình lại dễ nghe như vậy.

Đợi sau khi cửa phòng khép lại, Y Tiêu Dao mới ngước mắt.

Bên trong đôi tinh mâu luôn nhất quán tĩnh lặng kia, giờ phút này lại đang không ngừng dậy sóng. Đầu tiên là Thu Nhi, sau là cha, hiện tại lại là Mặc Sĩ Tuyệt Ca, không ngờ nàng lại có thể tiếp nhận nhiều người như vậy vào trong tâm của mình! Chẳng lẽ hồn phách đầy đủ thì cảm tình cũng nhiều hay sao?

Sau một nén nhang, Y Tiêu Dao mở cửa phòng, chậm rãi bước ra.

"Chủ nhân." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhẹ giọng gọi.

"Tuyệt Ca, mang ta đi luyện công~!" Thanh âm mặc dù vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng rõ ràng đã không còn sự bất cần như trước kia.

"Ta có thể bảo vệ nàng~." Nội lực của nàng không cao, nếu chỉ dựa vào chiêu thức mà muốn đi lêи đỉиɦ cao võ thuật thì sẽ rất khổ, hắn lại không muốn để nàng chịu khổ.

"Ta không muốn ỷ lại bất cứ kẻ nào." Nàng có thể tiếp nhận người khác đến gần tâm của mình, nhưng tuyệt đối không thể ỷ lại vào họ. Nếu nàng muốn ỷ lại thì đã sớm mở miệng xin cha giúp đỡ, sau đó phụ thuộc vào Ly Mộ rồi.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca trầm mặc một lúc lâu, rốt cục mở miệng: "Được, đến phòng luyện công của ta đi." Đúng vậy~, sao nàng có thể phụ thuộc vào dưới cánh chim của người khác chứ? Nếu không phải như vậy thì lúc trước nàng đã sà vào trong sự ôm ấp của Ly Phong, chứ không lựa chọn rời đi như hiện tại.

"Ừ."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca vừa nghe nàng lên tiếng trả lời liền ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, đi về phía phòng luyện công.

Khoé miệng Y Tiêu Dao co rút, trên lý thuyết mà nói, phòng luyện công hẳn nên cách nơi này không xa mới đúng a...

Bên trong phòng luyện công, Y Tiêu Dao đã là một thân chật vật. Nàng không biết bản thân đã công kích liên tục Mặc Sĩ Tuyệt Ca bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều như vậy, ngay cả chéo áo của hắn cũng không nắm được.

Nàng lại nhanh chóng tấn công về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca, thân hình của hắn di chuyển liên tục, Y Tiêu Dao vẫn không chạm vào hắn được nửa phần.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn dáng vẻ chật vật của Y Tiêu Dao, có chút đau lòng, "Hôm nay cứ dừng ở đây thôi, ngày mai nàng còn phải ứng phó với Lam Nguyệt quốc nữa." Kỳ thật, mặc dù nội lực của nàng không tốt, nhưng chiêu thức lại rất tinh tế, động tác cũng rất nhanh nhẹn.

Y Tiêu Dao thở phì phò từng ngụm, "Hô~, hô~, ừ, được... Quay về phủ Thừa Tướng đi." Mấy người kia đã mất dấu bọn họ thì nhất định sẽ đến phủ Thừa Tướng tìm cha truy hỏi.

"Ừ." Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi đến bên người nàng, ôm nàng vào trong l*иg ngực, mang ra khỏi phòng luyện công. Nàng cần phải tắm một chút.

...

Đại đường của phủ Thừa Tướng.

Ly Mộ, Ly Dạ, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li, Thượng Quan Thu Minh cùng Hoa Tưởng Dung đều thẳng tắp nhìn về phía Lạc Viêm Băng đang ngồi ở chủ vị.

"Khụ~, ách, mọi người vì sao lại nhìn ta như vậy?" Lạc Viêm Băng ra vẻ nghiêm chỉnh, kỳ thật, bị ánh mắt của bọn họ nhìn như vậy, hắn vẫn rất không tự nhiên.

"Lão sư... Nga, tất cả mọi người đều ở đây à?" Lạc Viêm Băng vừa mới nói xong, Ly Phong liền chậm rãi bước vào đại đường.

"Phong nhi, con cất xong hành lý rồi sao?" Aizz~, nha đầu Dao nhi không tim không phổi kia, lại bảo người hầu quăng hành lý của Phong ở trong sân. Đợi khi nha đầu đó trở về phải bảo nàng an bài một gian phòng khác cho Phong nhi, khiến Dao nhi hiểu rõ Phong nhi hơn mới được a.

"Dạ, đã cất xong rồi." Ly Phong tìm một cái ghế rồi ngồi xuống. Hừ~, cư nhiên dám ném hành lý của hắn ở bên ngoài.

"Lão sư, người cũng đừng dời đi sự chú ý a~." Ly Mộ buồn bã nói.

"A~? Ha ha, vậy các con có chuyện muốn hỏi sao?" Xem ra lại là chuyện về Dao nhi.

"Cha, người có biết Hỏa Phượng không?" Lạc Chỉ Duệ hỏi.

Lạc Viêm Băng vừa nghe, cả người cứng đờ, biểu tình ngưng trọng: "Các con... Các con nghe được ở đâu~?" Hỏa Phượng? Đây không phải là một trong những cái tên ở dị thế của Dao nhi sao?

Sáu người liếc nhau, lão sư (cha/Thừa Tướng) biết!

"Cha..."

"Ha ha~, các tiểu mỹ nhân muốn biết chuyện của Phượng nhi thì nên tìm bản công tử mới đúng." Đang lúc Lạc Chỉ Duệ định mở miệng lần nữa, thanh âm của Y Tiêu Dao truyền đến từ ngoài cửa.

Mọi người đều nhìn về phía cửa.

Y Tiêu Dao một thân bạch y phiêu diêu mà đứng, áo trắng thắng tuyết, tóc đen như mực, mặt ngọc môi đỏ, mày rậm tinh mâu.

Bên trong tà tứ ngầm giấu ý lạnh thấu xương, trên sự mị hoặc là cảm giác lạnh nhạt quạnh quẽ, dung mạo tuyệt mỹ ở dưới dư huy trời chiều càng trở nên nổi bật, như thực như ảo.

Mọi người thấy vậy đều thất thần trong nháy mắt, không thể phủ nhận, dung nhan của "hắn" quả thật có thể mị hoặc lòng người.

"Khụ~, Dao nhi, đã trở lại rồi sao~?" Lạc Viêm Băng đứng dậy nghênh đón, cười vô cùng từ ái, cùng dáng vẻ đứng đắn lão thành vừa rồi khác biệt quá nhiều.

"Cha." Nhìn thấy bộ dáng từ ái của Lạc Viêm Băng, đáy lòng Y Tiêu Dao đột nhiên sinh ra một dòng nước ấm.

Sau đó, nàng nhìn về phía bảy người đang ngồi đó, ngả ngớn nói: "Ha ha~, các vị tiểu mỹ nhân, buổi chiều tốt~!" Nha, nàng trở về thật là đúng lúc a!

"Ha ha~, chúng ta sao có thể tốt bằng Tiêu Dao a ~!" Ly Dạ không kiềm được nói.

"Ha ha~, đúng đó, bản công tử cũng cảm thấy như vậy." Y Tiêu Dao tỏ vẻ đương nhiên nói, sau đó còn thoải mái lắc lắc chiết phiến (*) trong tay.

(*) Chiết phiến: Quạt.

Mọi người đồng loạt nổi hắc tuyến, người ta chế giễu "hắn" mà "hắn" nghĩ người ta đang khen "hắn" xinh đẹp sao?

"Khụ~, Tiêu Dao, vị Hoả Phượng cô nương kia là người trong lòng ngươi sao?" Lạc Chỉ Li ho nhẹ một tiếng, kéo đề tài trở lại.

"Hắc hắc~, Tiêu Dao yêu mỹ nhân, phàm là mỹ nhân thì đều là người trong lòng Tiêu Dao." Trên mặt Y Tiêu Dao mang lên biểu tình nào đó cực kỳ không phù hợp với mỹ nhan của "hắn".

Khoé miệng mọi người co rút. Đáng khinh! Đúng vậy, chính là đáng khinh! Rất khó để giải thích được, trên gương mặt tuyệt mỹ như vậy, cư nhiên lại có thể xuất hiện loại vẻ mặt như thế.

"Không phải ngươi là một tên đoạn tay áo sao?" Thượng Quan Thu Minh bỗng nhiên lên tiếng, nhắc nhở những người đã chứng kiến qua người nào đó "làm ác", người nào đó có đam mê đặc thù.

Ly Mộ cùng Lạc Chỉ Duệ đột nhiên khẩn thiết nhìn về phía Y Tiêu Dao.

"Đúng vậy, Tiêu Dao là đoạn tay áo a." Y Tiêu Dao khẳng định nói, sau đó lại đổi lời thoại, "Nhưng quốc pháp của Ly quốc có quy định người đã thích nam nhân thì không thể thích nữ nhân sao?"

Ly Mộ há hốc mồm, đây xem như là đang chơi xấu sao?

"Ai nha~, Hoàng Thượng~, người không nên nhìn người ta như vậy nha~, người ta thẹn thùng lắm đó~!" Y Tiêu Dao cố ý kéo dài âm tiết, sau đó thật tự nhiên mà ngả vào trong lòng của Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang đứng sau lưng.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca sửng sốt, sau đó ôm Y Tiêu Dao vào trong ngực mình, trên mặt lộ ra thái độ cưng chiều nhàn nhạt.

Mọi người nghe thấy âm thanh tà ác của Y Tiêu Dao còn chưa hết, lại lần nữa nhìn đến vẻ cưng chiều trên mặt của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, trán lại nổi lên hắc tuyến.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------