Quyển 1 - Chương 42: Thừa Tướng đại nhân bán con cầu vinh

Đến thời điểm hoàng hôn, Y Tiêu Dao rốt cục cũng tỉnh. Nàng ngồi dậy, cảm thấy tựa hồ cơ thể mình đã tốt hơn nhiều lắm. Tự mình chẩn mạch, phế phủ cũng đã ổn định lại. Xem ra, cảm giác của nàng trước khi mê man là thật, không phải nàng tự nhiên ngất đi, mà là bị Mặc Sĩ Tuyệt Ca điểm huyệt.

Đứng dậy xuống giường, moẹ, ngay cả giày cũng bị hắn tháo ra, hừ, lại dám điểm huyệt của nàng, Mặc Sĩ Tuyệt Ca, ngươi chờ bản cô nãi nãi báo thù đi.

Y Tiêu Dao kéo cửa phòng ra, ngoài cửa, ngoài Mặc Sĩ Tuyệt Ca ra thì còn có một gã sai vặt.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẫn đứng ở ngoài cửa, cũng chưa từng rời đi dù chỉ một bước, khi nhìn thấy Y Tiêu Dao mở cửa thì hai bước vọt đến trước người nàng:

"Ngươi tỉnh rồi?"

Trong thanh âm tựa hồ còn có thêm thở phào nhẹ nhõm.

Gã sai vặt kia cũng nhanh chóng đi tới trước mặt Y Tiêu Dao:

"Công tử, ngài tỉnh rồi? Để tiểu nhân đi báo cho lão gia."

Vị công tử này lớn lên thật là đẹp nha, so với đại thiếu gia và nhị thiếu gia còn đẹp hơn.

Y Tiêu Dao nghe gã sai vặt nói xong, trong lòng ấm áp, là cha bảo hắn luôn canh ở đây chờ mình tỉnh lại.

"Hừm, đi thôi."

Ha ha, cảm giác có tình thân thật là tốt đẹp.

Chờ gã sai vặt đi rồi, Y Tiêu Dao nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca, trên mặt mang theo nụ cười khẩy:

"Tiểu Ca, ngươi nói xem, là ta đối xử với ngươi quá tốt có đúng hay không, cho nên ngươi mới dám làm càn như vậy?"

Hừ, Y Tiêu Dao nàng ghét nhất chính là bị người khác khống chế, hơn nữa còn là loại hình không còn một chút sức nào để đánh trả.

Tấm lòng nguyên bản đang ấm áp vì nàng đã tỉnh lại của Mặc Sĩ Tuyệt Ca đột nhiên lạnh xuống, a, đúng vậy, lấy tính cách của nàng, tất nhiên là sẽ tức giận. Nhưng hắn lại không hối hận, nếu như tình cảnh đó lặp lại một lần nữa, hắn cũng nhất định sẽ mạnh mẽ giúp nàng chữa thương.

"Ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào, động thủ đi."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca bình tĩnh nhìn về phía Y Tiêu Dao. Lần này hắn tình nguyện tiếp thu trừng phạt của nàng, bởi vì, hắn tựa hồ có một chút cảm giác đặc biệt đối với nàng. Nếu như lần trừng phạt này có thể dập tắt rung động trong lòng hắn, vậy thì cứ trừng phạt đi, càng tàn nhẫn càng tốt.

Trong lòng Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghĩ như vậy, hắn muốn dùng sự nhẫn tâm của Y Tiêu Dao để thuyết phục chính mình không chú ý đến nàng nữa.

"Ha ha, ừm, rất tốt."

Nụ cười khẩy trên mặt Y Tiêu Dao càng ngày càng sâu, ha ha, ngoan ngoãn rồi sao? Nàng đưa tay lên nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt tuấn tú của Mặc Sĩ Tuyệt Ca hai lần, sau đó nhón chân lên nói nhỏ bên tai của hắn:

"Tiểu Ca, tiếp theo, hãy nhận lấy sự trừng phạt của bổn công tử đi."

Thời điểm Y Tiêu Dao ôn nhu chạm vào gò má của Mặc Sĩ Tuyệt Ca thì tim hắn liền đập nhanh hơn, bây giờ nàng còn đến gần như thế, hương thơm nhàn nhạt trên người nàng tràn ngập quanh chóp mũi hắn, âm thanh lại mang theo mê hoặc khiến người trầm luân, tất cả những thứ này cộng lại nhất thời làm cho trái tim của Mặc Sĩ Tuyệt Ca đập nhanh như sét đánh, ngay cả hô hấp cũng hơi ngưng lại.

Y Tiêu Dao nhẹ giường tay trắng, đồng thời phóng ba cái ngân châm vào trong thân thể của Mặc Sĩ Tuyệt Ca. Hừ, vậy thì để ngươi nếm thử tư vị "đau lòng" đi.

Khuôn mặt của Mặc Sĩ Tuyệt Ca lập tức trắng bệch, kêu rên một tiếng, dùng tay che ngực trái. A, những thủ đoạn trước đây chỉ là để hắn mất mặt mà thôi, hiện tại mới là trừng phạt thật sự, quả nhiên không dễ chịu a.

Y Tiêu Dao nhìn gương mặt tuấn tú có chút trắng của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, tâm trạng lạnh lùng: Hừ, ai kêu ngươi điểm huyệt đạo của bản cô nãi nãi, ai kêu ngươi nhiều chuyện?

"Tiểu Ca, hôm nay vì sao ngươi lại hạ thủ lưu tình đối với những người kia? Là một sát thủ, không nên như vậy."

Y Tiêu Dao đột nhiên hỏi.

"Ta... Không vì sao cả."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói chuyện có chút vất vả. A, vì sao, chẳng lẽ nói vì bọn họ là huynh trưởng của ngươi?

"Ha ha, tiểu Ca a, có phải là vì ngươi thấy bọn họ tú sắc khả xan (1) nên không hạ thủ được? A! Lẽ nào, ngươi là, ách... Là đoạn tụ (2)?"

(1) Tú sắc khả xan: Đẹp đến nỗi chỉ cần nhìn thôi cũng no bụng, không cần ăn cơm.

(2) Đoạn tụ: Đoạn tay áo chi phích: Hán Ai Đế từng sủng ái và phong chức rất cao cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Hán Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên đã cắt cánh tay áo của mình. Sau này người ta gọi mối tình đồng tính là mối tình , nguồn gốc là từ điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.

Y Tiêu Dao có vẻ như ngạc nhiên nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca, cả kinh nói.

"Ngươi... Không có."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhẫn nhịn từng trận đau nhói truyền đến từ trái tim, nhả ra vài chữ từ trong miệng. Mặc dù là nghiến răng nói nhưng rõ ràng lại không đủ khí thế, có vẻ hơi uể oải, không có một chút sát khí nào.

"A, vâng vâng vâng, không có thì không có!"

Tuy Y Tiêu Dao đáp như thế, nhưng vẻ mặt lại nói: Ha ha, ta biết rồi, ngươi không cần phủ nhận đâu.

"Thật sự... "

"Dao Nhi, Dao Nhi... "

Âm thanh của Lạc Viêm Băng từ xa truyền đến, đánh gãy lời nói của Mặc Sĩ Tuyệt Ca.

Trên trán Y Tiêu Dao xuất hiện hắc tuyến, Thừa Tướng của một quốc gia lại có công phu khiến người ta "chỉ nghe tiếng không thấy mặt".

Âm thanh của Lạc Viêm Băng truyền đến được mấy giây, người thật rốt cục cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của Y Tiêu Dao.

"Híc, cha, người bị cún rượt sao?"

Y Tiêu Dao cố ý nói như thế. Kỳ thực trong lòng nàng lại có chút cảm động, chỉ là hai chữ "cảm tình" này chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của nàng, vì lẽ đó, nàng chỉ có thể dùng bộ dáng không tim không phổi để che dấu cảm động của chính mình.

Y Tiêu Dao vừa dứt lời, phía sau Lạc Viêm Băng liền xuất hiện hai con cún, ách, không, là hai người, ách, cũng không đúng, nói chính xác là hai người có hình dáng giống cún, a, vẫn không đúng, nói chính xác là hai người rảnh ruồi không có việc gì làm, vẽ cún ở trên mặt mình, sau đó đuổi theo Lạc Viêm Băng?

"Híc, cha, người đang chơi trò gì vậy? Hai vị này, ách, là đồ vật gì a?"

Khoé miệng Y Tiêu Dao co rút.

"Dao Nhi, con tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi."

Lạc Viêm Băng kích động nói. Hoàn toàn không trả lời vấn đề của Y Tiêu Dao.

Hai con "người cún" phía sau đầu đầy hắc tuyến, sao bọn họ lại xui xẻo như vậy, không chỉ phải "ôn chuyện cũ" mà còn phải đi theo cha làm chuyện mất mặt này.

"Híc, cha, con không sao rồi."

Y Tiêu Dao không được tự nhiên đáp, nàng không có thói quen có người đối xử quá tốt với mình, luôn có cảm giác không hiện thực, cảm giác trong lòng hoảng hoảng, cảm giác rất không an toàn.

"Híc, không có chuyện gì là tốt rồi, Dao Nhi a, hai người này giao cho con xử trí."

Lạc Viêm Băng nhìn thấy Y Tiêu Dao không dễ chịu, biết mình không thể trong một thoáng mà có thể sưởi ấm trái tim của nàng, nên hắn cũng không vội, lập tức chỉ vào hai người phía sau nói.

"Híc, cha, bọn họ là đồ vật gì vậy?"

Y Tiêu Dao hỏi lại lần nữa.

Sắc mặt Lạc Viêm Băng hơi lạnh lẽo nhìn về hai người phía sau.

"Bọn họ không phải đồ vật, là người."

"Ai?"

Y Tiêu Dao hỏi tiếp, cho nàng xin, nàng biết là người, nhưng là ai mới được? Xem thân hình của bọn họ, hình như là rất quen thuộc, nàng đã từng thấy qua.

"Khụ, là Lạc Chỉ Duệ và Lạc Chỉ Li."

Lạc Viêm Băng cũng có chút không dễ chịu, kỳ thực hai đứa "bé" này đều là người có máu mặt, mình làm như vậy xác thực không tốt lắm, nhưng vì Dao Nhi, chỉ đành hi sinh bọn họ vậy.

"Hả?"

Cho dù là Y Tiêu Dao cũng không khỏi kinh ngạc, trên đầu nàng bay qua một loạt quạ đen, nhìn về phía Lạc Viêm Băng.

"Cha, thật mãnh liệt -!"

Y Tiêu Dao không có ý tốt nhìn về phía Lạc Viêm Băng, ha ha, người cha này sinh ra đã có dung mạo vô hại, không ngờ lại xấu bụng như thế, khà khà, xấu bụng cũng tốt, xấu bụng mới có thể chịu đựng được sự dằn vặt của nàng, khà khà.

"Híc, Dao Nhi, bọn họ giao cho con xử trí, cha có việc đi làm trước, ha ha ha... "

Lạc Viêm Băng nhìn khuôn mặt quỷ dị của Y Tiêu Dao, trong lòng có chút sợ hãi, rất đáng thẹn liền bán con để cầu vinh, sau đó nhanh nhẹn chuồn đi.

"Cha, đợi một lát."

Y Tiêu Dao gọi Lạc Viêm Băng lại.

Trong lòng Lạc Viêm Băng thấp thỏm, Dao Nhi muốn làm gì, sẽ không muốn chỉnh mình đi, dáng vẻ thâm ý vừa nãy của nàng như là đang muốn chỉnh người khác.

"Ha ha, Dao Nhi, còn có chuyện gì sao?"

Giờ khắc này Lạc Viêm Băng càng nghĩ càng hoảng sợ, thủ đoạn chỉnh người của tiểu cô nãi nãi này hắn đã gặp được ở chỗ Toàn Thiên đại sư.

"Híc, chính là, khà khà... "

Khoé miệng cười xấu xa của Y Tiêu Dao càng sâu, khà khà...

"Ha ha.. A, Dao Nhi... Còn... Còn có việc gì muốn... Muốn cha hỗ trợ sao?"

Giờ khắc này trong lòng Lạc Viêm Băng đang rất lạnh lẽo, trời ạ, tiểu cô nãi nãi này nhất định là muốn chỉnh mình rồi.