Quyển 1 - Chương 14: Ngươi đồng ý vĩnh viễn ngốc ở bên cạnh ta sao?

Lạc Chỉ Y cảm thụ động tác mềm nhẹ của Ly Phong, nhìn đôi mắt ôn nhu, nghe âm thanh dịu dàng của hắn, trong lòng run lên, nháy mắt sững sờ, nhưng ngay sau đó thần trí tỉnh táo lại, vùi đầu vào trong l*иg ngực của hắn mà không dám nhìn thẳng nữa.

Chết tiệt, mỹ đến yêu nghiệt như vậy thì coi như xong, lại còn thêm diễn kịch, mà nàng lại bị mê hoặc một thoáng, đây là sai lầm tuyệt đối không thể xuất hiện.

Mặt khác, tứ đại mỹ nam nhìn Lạc Chỉ Y đột nhiên chuyển biến và Ly Phong ôn nhu đến chảy nước làm cho tất cả mọi người đều hoa mắt choáng váng.

Đây là tình huống gì thế?

Nhìn về phía Lạc Chỉ Y, tại sao lại có nữ nhân như thiện biến như thế, một giây trước còn bình tĩnh tự nhiên, một giây sau thì cực kỳ oan ức khóc tố cáo với người khác.

Lại nhìn về phía Ly Phong, cả người từ trong ra ngoài tỏa ra ôn nhu, không tiếng động hướng về bọn họ mà biểu đạt rằng hắn yêu Lạc Chỉ Y.

Lâm Vận Nhi nhìn hành động của Ly Phong, sắc mặt trắng bệch, nàng theo hắn nhiều năm như vậy có khi nào bắt gặp hắn ôn nhu như thế?

Lẽ nào nàng thật sự thua bởi nữ nhân xấu xí Lạc Chỉ Y kia?

"Phong~ Tiểu Đào cướp đi Thu Nhi của ta rồi, ngươi bảo nàng đem Thu Nhi trả lại cho Y đi, có được hay không~?"

Lạc Chỉ Y ở trong l*иg ngực của Ly Phong sắp xếp lại tâm tình, lúc ngẩng đầu lên thì chính là một gương mặt đầy nước mắt. Tiếng nói tươi đẹp tự oan ức, tự làm nũng, nghe được tâm thần rung động của năm vị mỹ nam ở đây.

"Vương phi, ngươi nói chuyện phải có bằng chứng, tiểu Đào vẫn ở bên cạnh ta, làm sao nàng cướp đi Thu Nhi của ngươi?"

Lâm Vận Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói xong, trong lòng hồi hộp nhảy một cái, nàng (LCY) quả nhiên là bởi vì nha hoàn kia.

Trong thời khắc tâm thần Ly Phong đang dập dờn, Lâm Vận Nhi phản bác.

"Hừ! Chứng cứ? Hài của tiểu Đào dính bùn đất chính là chứng cứ."

Lạc Chỉ Y nghe Lâm Vận Nhi phản bác, từ trong l*иg ngực Ly Phong sượt nhảy ra ngoài khẽ nói, âm thanh tuy rằng vẫn kỳ ảo êm tai, thế nhưng giờ khắc này tiếng nói lạnh lùng cùng vừa nãy căn bản không liên lạc được chỗ nào giống nhau.

Người trong l*иg ngực đột nhiên mất đi, sự mềm mại cùng hương thơm cũng tiêu thất làm cho sắc mặt Ly Phong có chút không tốt, gương mặt lạnh như băng nhìn Lâm Vận Nhi, nàng không có việc gì làm sao mà ở đây làm trò?

Mặt khác, khóe miệng của bốn vị mỹ nam co giật, vẫn là câu nói kia, nữ nhân này trở mặt thật là nhanh a.

"Ha ha, vương phi, ngài nói giỡn sao? Bùn đất có thể chứng minh cái gì?"

Lâm Vận Nhi cảm giác được ánh mắt bất thiện của Ly Phong, trong lòng như bị đánh đến đau đớn nhưng vẫn ép buộc chính mình bình tĩnh lại.

"Bùn đất kia là ở hoang viên của ta, tiểu Đào đi tới hoang viên, ở trong vườn dính phải đất đỏ. Ngươi đừng nói không phải loại đất đó! Hoang viên bị bỏ đi nhiều năm, cỏ dại sinh trưởng nhưng không ai quản lý, vì lẽ đó đất trở thành màu đỏ."

"Ha ha, vương phi, chính ngài cũng nói trong hoang viên cỏ dại rậm rạp, xin hỏi trên đất toàn là cỏ dại, mấy ngày nay không có trời mưa, làm sao bùn đất có thể dính vào trên hài, huống hồ coi như trời có mưa, chỉ bằng cả vườn cỏ dại kia cũng không nhất định có thể dính bùn đất lên hài a."

Lâm Vận Nhi càng nói càng đắc ý, Lạc Chỉ Y quả nhiên là đang thăm dò.

"Ai nha! Thực sự là không khéo, hôm qua quản gia không cẩn thận đi tới chỗ của ta, hắn nhìn cả vườn cỏ dại có chút chướng mắt nên liền tâm huyết dâng trào mà đem một vườn cỏ dại nhổ đến một cọng cũng không chừa, ách, đúng rồi, vì để nhổ cỏ dễ dàng, trước tiên quản gia tưới nước lên nên bùn đất mới nhuyễn đi đấy."

Ly Phong nghe Lạc Chỉ Y chỉ hươu bảo ngựa, cưng chiều mà nhìn nàng. Vật nhỏ này đúng là dám nói, rõ ràng là nàng phạt quản gia nhổ cỏ, lại còn nói thành quản gia "nhìn cỏ dại chướng mắt", bất quá nàng thật sự rất thông minh, rất đáng yêu a!

Mà bốn vị mỹ nam tử nghe Lạc Chỉ Y nói như vậy, trong đầu hiện ra cảnh tượng bọn họ nhìn thấy ở hoang viên, xác thực là không có một cây cỏ dại, hơn nữa bùn đất cũng đúng là có chút ướŧ áŧ.

Bất quá đúng là quản gia nhổ sao?

Trong ấn tượng của bọn họ, quản gia không phải rảnh rỗi như vậy.

"Ta...Ta... Vương gia, thϊếp thân thật sự không biết a."

Lâm Vận Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói xong, tâm nguội hơn phân nửa, nàng không phải đang thăm dò, nàng thật sự biết!

"Như thế nào? Tiểu Đào, đem Thu Nhi trả lại cho ta!"

Lạc Chỉ Y áp sát tiểu Đào.

Hừ! Không biết? Tưởng bản cô nãi nãi là kẻ ngu si sao? Nếu không phải vì sau đó cần mượn tay của ngươi để ra khỏi vương phủ, bản cô nãi nãi đã sớm đem ngươi phế bỏ.

"Vương... Vương phi... Nô... Nô tỳ... Mời vương phi đi theo nô tỳ."

Tiểu Đào vốn định phủ nhận, thế nhưng nghĩ đến lúc nãy rõ ràng Lâm Vận Nhi vứt nàng ra ngoài, hơn nữa, người nhà còn ở trong tay nàng (LVN), nếu như chính mình một người có thể đổi lấy bình an cho người nhà, như vậy nếu phải chết thì nàng (TĐ) cũng chịu.

Lạc Chỉ Y đi theo phía sau tiểu Đào, ngũ đại mỹ nam thì ở phía sau Lạc Chỉ Y đi tới một toà lầu các an nhàn bên cạnh - Vũ Vận Các.

Khi Lạc Chỉ Y nhìn thấy tay chân Thu Nhi bị trói chặt, quần áo rách nát, máu me khắp người nằm trên đất, bên cạnh Thu Nhi có có roi da đang ngâm vào một nửa thùng nước, nhất thời sát khí dạt dào xuất hiện.

Tất cả mọi người ở đây đều bị sát khí đầy trời làm cho kinh ngạc đến ngây người, một tiểu cô nương mới có mười lăm tuổi, hơn nữa còn là tiểu thư bị sủng đến coi trời bằng vung, tại sao lại có sát khí nặng như vậy?

Ở thời khắc mọi người ngây người, trên tay Lạc Chỉ Y xuất hiện một chủy thủ nhỏ, thân hình từ phía trước tiểu Đào chợt lóe lên, sau đó đến bên cạnh Thu Nhi, khi nàng vừa mới đi tới bên Thu Nhi thì thân thể tiểu Đào đột nhiên rơi xuống đất, trên cổ bắt đầu tuôn ra máu tươi.

Năm mỹ nam kinh ngạc nhìn về phía thân thể tiểu Đào, động tác thật nhanh, trước khi người bị gϊếŧ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị gϊếŧ rồi.

Lại nhìn về phía Lạc Chỉ Y, nàng làm sao có thủ pháp gϊếŧ người lợi hại như vậy, rõ ràng là không có một chút nội lực nào nhưng lại có thể ở tại trước mặt năm người bọn hắn gϊếŧ người, hơn nữa còn không bị phát hiện.

Lạc Chỉ Y ôm lấy Thu Nhi, đi về phía cửa, thủ đoạn không dấu vết xoa xoa Thu Nhi, bước chân dừng lại, nhìn về phía Hoa Tưởng Dung.

"Hoa Tưởng Dung, có thể giúp ta cứu Thu Nhi được không? Cứu nàng, ta nợ ngươi một món nợ ân tình."

Chết tiệt, Thu Nhi bị thương rất nặng mà nàng lại không thể ra tay, chỉ có thể cầu viện thần y Hoa Tưởng Dung.

"Hảo."

Hoa Tưởng Dung không nghĩ tới Lạc Chỉ Y sẽ nói như vậy với hắn, hắn nhớ tới lúc trước nàng còn ghét bỏ Mặc Trúc lệnh của hắn! Thế nhưng không biết bị làm sao, miệng tự nhiên phản ứng giúp hắn đồng ý.

Lạc Chỉ Y nghe Hoa Tưởng Dung trả lời, ôm Thu Nhi bước nhanh trở về hoang viên, ngũ đại mỹ nam cũng ở sau lưng nàng tiến vào hoang viên.

"Thế nào?"

Lạc Chỉ Y ở một bên giường chăm chú nhìn chằm chằm Thu Nhi bị mất đi móng tay, hỏi.

"Có chút nội thương nhỏ, thế nhưng bởi vì ngoại thương rất nặng, lại mất máu quá nhiều nên dường như khó chữa, bất quá đưa cái này cho nàng ăn vào, buổi trưa thì có thể tỉnh lại."

Hoa Tưởng Dung không trả lời Lạc Chỉ Y ngay, hắn đang vì Thu Nhi bôi thuốc tốt nhất, sau khi băng bó cẩn thận mới trả lời, sau đó từ trong lòng lấy ra một cái bình bạch ngọc, đưa cho Lạc Chỉ Y.

"Hừm, cảm tạ."

Lạc Chỉ Y nhìn bình bạch ngọc trong tay nói với Hoa Tưởng Dung.

"Oa~! Hỏa Linh Hoàn?! Dung! Ta mặc kệ, ngươi cũng phải cho ta một bình!"

Ly Dạ nhìn bình bạch ngọc trong tay Lạc Chỉ Y, oa oa kêu to.

"Sao các ngươi lại ở chỗ này? Có chuyện gì?"

Ly Dạ vừa dứt lời, Lạc Chỉ Y mới phát hiện bọn họ đang ở đây.

Nghe xong lời của nàng, trán Hoa Tưởng Dung nổi hắc tuyến, nàng vẫn không nhìn đến người khác, bốn mỹ nam phong hoa tuyệt đại như thế, lại bị nàng triệt để không nhìn đến, nhân gia vẫn luôn ở đây có được hay không?

Nếu không phải hiện tại hắn hữu dụng đối với nàng, có phải kết cục của hắn cũng là như vậy?

Sắc mặt bốn người khác đồng thời không tốt, bọn họ không có cảm giác tồn tại như vậy?

"Bản vương phi giúp Thu Nhi thay quần áo, cửa ở nơi đó, bản vương phi không tiễn."

Lạc Chỉ Y đợi trong nháy mắt, không nghe thấy bọn họ trả lời, ngón tay nàng hướng về phía cửa. Bất kể là ngôn ngữ âm thanh hay ngôn ngữ tay chân thì đều cho thấy một ý tứ - không đếm xỉa tới các ngươi, xin mời, lăn!

"Ngươi giúp nàng thay quần áo? Ta bảo quản gia đưa mấy cái nha hoàn đến cho ngươi, sau đó... "

Ly Phong tự động quên là nàng kêu bọn họ rời đi, chỉ nghe được nàng muốn đích thân thay quần áo giúp nha hoàn liền vội vã nói.

"Không cần. Vương gia, mời về."

Lạc Chỉ Y đánh gãy lời của Ly Phong.

"Ngươi... Hừ!"

Ly Phong thấy nàng không chỉ không cảm kích mà còn đuổi hắn đi, hắn liền nổi giận rời khỏi.

Nữ nhân đáng chết, rõ ràng thời điểm ở tiền thính còn ngồi ở trên người hắn, hắn thân mật gọi tên của nàng, nhưng lúc này mới trong chốc lát, nàng liền lạnh như băng với hắn.

Bốn mỹ nam khác thấy Ly Phong rời đi thì cũng đi theo.

"Tam muội, về nhà thăm cha một chút đi, hắn rất nhớ ngươi."

Lạc Chỉ Duệ ở thời điểm vừa bước ra ngưỡng cửa, quay đầu nói với Lạc Chỉ Y, sau đó không chờ Lạc Chỉ Y trả lời liền nhấc chân rời đi.

Chiếu theo lời Ly Phong nói, nàng chính là tam muội không thể nghi ngờ, nhưng nàng trước mắt thật sự cùng tam muội trước kia không có nửa điểm tương tự. Tuy rằng hắn không biết rõ về tam muội, thế nhưng cũng là người trong nhà, dù thế nào có thể tình cờ nhìn thấy, tam muội trước đây cùng ngoại giới đồn đại không khác biệt nhiều lắm, bởi vì khi thấy hắn cùng nhị đệ thì nàng cũng sẽ lăng lăng nhìn chằm chằm, hơn nữa khí chất cũng khác nhau một trời một vực.

Nếu như nàng có thể về nhà, cha hẳn là sẽ phát hiện chút gì đi?

Lạc Chỉ Y nghe hắn nói, trong lòng sáng tỏ, là đang hoài nghi thân phận của nàng rồi đây! Bất quá không liên quan, nàng rất nhanh sẽ rời đi.

Lạc Chỉ Y đi tới cửa, đóng cửa phòng lại, lại trở về bên giường, đem thuốc Hoa Tưởng Dung đưa mở ra, ngửi mùi vị một chút, Hỏa Linh Chi! Kiếp trước nàng cũng gặp một lần, độ trân quý không cần nói cũng biết.

Lạc Chỉ Y nâng Thu Nhi dậy tựa trên người mình, cho uống thuốc vào, lại nhẹ nhàng chỉnh tư thế tốt nhất cho nàng. Đem huyết y Thu Nhi mặc cởi ra, nhìn từng đạo từng đạo vết roi dữ tợn kia, trong lòng Lạc Chỉ Y rầu rĩ, đầu ngón tay xoa một đạo vết roi, cảm giác dính dính, ánh mắt nàng sâu thẳm, đem ngón tay thả vào trong miệng, quả nhiên là nước muối.

Khẽ thở dài một hơi, Lạc Chỉ Y xoay người lấy một chậu nước sạch, đem vết thương xử lý sạch sẽ, sau đó giúp Thu Nhi mặc áσ ɭóŧ vào.

"Các ngươi đừng hòng bảo ta phản bội tiểu thư... Ta sẽ không phản bội tiểu thư... Tiểu thư, tiểu thư đừng sợ, Thu Nhi sẽ bảo vệ ngươi... "

"Thu Nhi... "

Lạc Chỉ Y nghe thấy Thu Nhi nói mớ, đôi mắt xinh đẹp như tinh tú lần đầu tiên xuất hiện từng tia từng tia ấm áp.

Bảo vệ nàng, đúng thế, nàng là một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt, chịu đựng được roi da ngâm muối axit quất, chịu đựng được nỗi đau xót ruột rút móng tay, cũng không muốn phản bội chính mình (LCY), không phải là nên bảo vệ chính mình (Thu Nhi) sao?

"Ngươi thất thần."

Thanh âm như gió đột nhiên vang lên phía sau Lạc Chỉ Y.

"Đúng. Sự tình thế nào rồi?"

Lạc Chỉ Y nhàn nhạt hỏi.

"Thu 150 người rồi, có mười nữ tử. Thu xếp ở ngoài thành."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca ngắn gọn sáng tỏ đáp.

"Hừm, vậy bây giờ làm tiếp một nhiệm vụ nữa đi."

Lạc Chỉ Y nói xong, nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca.

"Nói đi!"

Lạc Chỉ Y thấp giọng ở bên tai Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói ra sắp xếp của nàng.

"Cầm lấy, đây là thuốc."

Lạc Chỉ Y nói xong việc sau đó nàng muốn Mặc Sĩ Tuyệt Ca làm, từ trong lòng móc ra một bình nhỏ màu đen, ném cho Mặc Sĩ Tuyệt Ca.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca đầy mắt phức tạp nhìn về phía Lạc Chỉ Y, tâm cơ thâm sâu như thế, nữ nhân đáng sợ như vậy, lại tồn tại ở trên thế giới này mười lăm năm mà không có ai phát hiện nàng lợi hại.

Tiếp được bình nhỏ màu đen Lạc Chỉ Y ném tới, nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó biến mất ở trong phòng.

Lạc Chỉ Y yên lặng nhìn phương hướng hắn biến mất, trong mắt không có tập trung ở bất kỳ chỗ nào.

"Nước..."

Không biết đứng bao lâu, trên giường truyền đến thanh âm yếu ớt của Thu Nhi.

Lạc Chỉ Y lấy lại tinh thần, đi tới trước bàn, rót một chén nước, đi đến bên giường đem Thu Nhi nâng dậy, mềm nhẹ đưa đến bên mép Thu Nhi.

"Tiểu thư!"

Thu Nhi uống nước xong liền tỉnh lại, nhìn thấy Lạc Chỉ Y đỡ lấy nàng, vui mừng kêu lên, âm thanh tuy rằng khàn khàn, nhưng làm sao cũng không dấu được vui sướиɠ trong lời nói.

"Xuỵt~, đừng nói chuyện, nghe ta nói, ngươi chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu, biết không?"

Lạc Chỉ Y nhẹ nhàng nói với Thu Nhi.

Trong mắt Thu Nhi chứa sương mù, nặng nề gật đầu, tiểu thư làm sao lại ôn nhu như vậy a, nàng bị hành hạ đến đau đớn đều không rơi nước mắt, nhưng nhìn tiểu thư ôn nhu như thế nói với nàng, nàng rất muốn khóc.

"Ngươi đồng ý cả đời đều làm bạn với ta sao?"

Nước mắt Thu Nhi rốt cuộc rơi xuống cuồn cuộn, nặng nề gật đầu, tiểu thư tiếp nhận nàng rồi, nàng hiện tại có một chút cảm tạ Lâm Vận Nhi cùng tiểu Đào, nếu không nhờ các nàng, sợ là tiểu thư sẽ không tiếp thu nàng nhanh như thế.

"Được rồi, đừng khóc, thực sự là rất xấu. Sau này ngươi chính là muội muội của ta, ta không còn là tiểu thư của ngươi mà là tỷ tỷ của ngươi, hiểu không?"

Lạc Chỉ Y lau đi nước mắt của Thu Nhi.

"Không, ngài vừa là tiểu thư cũng vừa là tỷ tỷ."

Thu Nhi nhìn vào mắt của Lạc Chỉ Y, kiên định nói. Nếu như chỉ là muội muội thì nàng không thể ở mọi thời khắc đều hầu hạ bên người tiểu thư.

"Thu... Hảo."

Lạc Chỉ Y hiểu được ý tứ của Thu Nhi, nếu Thu Nhi muốn ở mọi thời khắc đều ở bên cạnh mình vậy thì cứ như thế đi.

"Cộc cộc cộc... "

Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.

"Vương gia, ngươi lại tới làm chi?"

Lạc Chỉ Y mở cửa liền thấy đứng ở ngoài cửa là Ly Phong, tức giận nói.