Đường Phong nghe tin sốt dẻo mà cũng tỉnh cả rượu, anh lập tức gọi cho cậu và chỉ nghe giọng của một cô gái vang lên - "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." - Giờ phút này tâm tình tốt đẹp gì cũng hỏng bét, rốt cuộc là kiếp trước anh đã mắc nợ gì mà kiếp này cứ phải suốt ngày đi lo lắng cho cậu ta vậy chứ?
Đường Phong bực mình cất điện thoại vào túi quần, trở vào phòng nốc cạn ly rượu. Anh cảm thấy bản thân cứ nuông chiều Diệp Vân Xuyên như thế là không được, cậu ta cũng là người lớn rồi thì cũng phải biết cách chăm sóc bản thân, chịu trách nhiệm và nhận lấy hậu quả mà mình gây ra. Cùng lắm là bị kẻ khác mang lên giường thôi mà.
Axxx, vừa nghĩ tới hai chữ lên giường là Đường Phong lập tức nổi sùng. Sếp tổng đùng đùng nổi nóng, nói một câu – “Tôi có việc phải đi trước, mọi người cứ chơi đi!” – Rồi anh cứ vậy mà bỏ đi mất dạng luôn, đêm nay có vài người lặng lẽ hộc máu mà nhìn theo bóng lưng cao ngất của anh.
Tiếp đó là cánh cửa bị mở toang một cách thô bạo, nhìn phòng khách có ánh sáng Đường Phong bất giác cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Anh chỉ sợ chào đón mình là căn phòng tối đen như mực, cảm giác đó rất khó chịu.
Trông thấy Diệp Vân Xuyên đang ngủ ngon lành trên sopha, anh lập tức thả nhẹ lực tay rồi đóng cửa. Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, Đường Phong lại cảm thấy tim mình mềm nhũn, mặc dù có hơi say nhưng mang người vào phòng thì anh vẫn lo được. Ai không biết chứ anh biết tên đáng ghét này một khi say là thiên lôi bổ búa cũng không dậy.
Diệp Vân Xuyên đã có chút thịt nên trọng lượng cũng nặng hơn đôi chút, cuối cùng kết thúc bằng việc Đường Phong ngã nhào, đè lên người Diệp Vân Xuyên.
Hương rượu thoang thoảng phả ra từ người cậu thơm đến lạ, rất dễ chịu.
Đường Phong bất giác không nỡ rời đi, tham lam hít thật sâu, đôi mắt không tự chủ lại rơi trên môi cậu, đầu óc anh trống rỗng rồi hôn lên, cảm giác... thật ngọt.
Nhưng Đường Phong rất nhanh đã tỉnh táo lại, cho nên tất cả chỉ dừng lại ở một nụ hôn, nếu ngày nào đó cậu là của anh, Đường Phong hứa với lòng sẽ trân trọng cậu.
Tình yêu và lời hứa thì luôn song hành, có những lời hứa thì luôn theo gió bay.
Nhưng cũng có những mối tình không xây trên lời hứa, mà tồn tại theo một cách rất riêng.
Đêm nay cũng có một người khác lòng đầy tâm sự nhưng cô lại không có bạn để khóc lóc. Nhϊếp Uyển Như đã bay sang nước ngoài để thăm Tần Hiên Lãng, nên chỉ có Trần Lạc Kỳ uống rượu sầu một mình.
Đêm nay cô uống rất nhiều, cũng chả phải thất tình gì, nó còn tệ hơn thế. Cô thất thểu bước ra khỏi quán bar, đứng lặng lẽ bên đường, đôi mắt mơ màng càng khiến lòng người rung động. Một chiếc xe màu đen sang trọng chạy đến trước mặt cô, Trần Lạc Kỳ tưởng là chú Dương đã đến nên nhanh chóng mở cửa rồi ngồi vào.
Cô đóng sầm cửa xe rồi mệt mỏi tựa người ra ghế nói - "Chú, chúng ta về nhà thôi, cháu buồn ngủ quá."
Tài xế ngớ người chốc lát sau đó mới lái xe rời đi.
Trần Lạc Kỳ lơ đãng nhìn, cuối cùng cũng bị dọa không nhẹ. Cô chỉ tay vào Eric đang ngồi bên cạnh mình rồi hét toáng lên -" Anh... anh sao anh lại ở đây?"
Eric nhìn gương mặt say khướt của cô vui vẻ đáp - "Tại sao tôi lại không thể ở đây?" - Vì chiếc xe này là của anh mà, vốn là anh định chào hỏi một chút, ai đâu ngờ cô cứ vậy mà leo lên xe.
Trần Lạc Kỳ tức giận nói - "Tất nhiên là không thể, đây là xe của tôi, ai cho phép anh lên chứ, xuống ngay. Cứ mỗi lần gặp anh là tôi lại xui xẻo, anh đúng là tên xui xẻo. Tránh xa tôi ra!"
Eric mỉm cười nói - "Tại sao cô lại không muốn gặp mặt tôi? Tôi nhớ tôi vẫn chưa có làm gì ảnh hưởng đến cô mà?" – Bình thường trừ lúc gặp mặt nhau bàn công việc ra thì anh cũng chưa từng điều làm gì khiến cô ghét, anh cũng không biết cô là đai đen.
Trần Lạc Kỳ lắc lư, tóm lấy cổ áo của Eric siết chặt - "Anh còn nói, mỗi lần gặp anh là tôi đều xui xẻo, lần đầu là bị tông phải người anh, lần thứ hai cũng là anh tông tôi, tất cả đều tại anh. Gặp lần thứ N gặp anh là tôi liền gặp đại hạn, anh còn nói không phải là do anh xui xẻo sao?" - Cô đấm lên ngực Eric mấy cái rõ mạnh.
Bị đánh đau Eric cũng không giận, ngược lại nghiêm túc nhìn cô hỏi - "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Lạc Kỳ nghe tới đây thì oà khóc, nước mắt rơi như mưa nói - "Đều tại anh, bao nhiêu năm qua tôi sống rất là vui vẻ. Bây giờ đùng một cái cha mẹ đều bắt tôi phải mang người yêu về ra mắt trong năm nay, nếu không sẽ bắt tôi đi xem mắt. Huhuhu anh đúng là tên xui xẻo mà. Sống như bây giờ không phải tốt sao? Tại sao lại phải có người yêu kia chứ? Tại sao lại cứ phải ép tôi, Eric anh đúng là sao chổi mà..." - Trần Lạc Kỳ đánh mệt, cũng say rồi nên tựa đầu vào vai Eric khóc rấm rứt.
“Tôi không muốn đi xem mắt, tôi không muốn, tôi muốn sống tự do…”
“Anh đúng là tên đáng ghét, tôi ghét anh…”
Eric nghe xong cái lý do hết sức đáng yêu thì thật sự bị chọc cười - "....." - Sao cô lại có thể đáng yêu đến vậy chứ?
Anh vỗ vai cô an ủi - "Phải phải là lỗi của tôi, ngoan đừng khóc. Tôi sẽ bồi thường cho cô nhé, được không? Đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp cô không phải đi xem mắt nữa."
Trần Lạc Kỳ không nghe ra ẩn ý của anh nên vẫn cứ khóc - "Đều tại anh, sao chổi đáng ghét, Eric anh là đồ đáng ghét. Đáng ghét!"
Eric vui vẻ ôm người vào lòng, đưa tay lau nước mắt giúp cô rồi nhẹ giọng nói - "Phải phải, là tôi đáng ghét. Đừng khóc nữa, nín đi nào!" - Bao nhiêu năm chốn tình trường, gặp qua không biết bao nhiêu cô gái với đủ loại tâm tư. Nhưng chỉ có cô là khác biệt, một đóa hoa hồng đầy gai, rất cuốn hút, rất mạnh mẽ nhưng lại rất chân thành. Hơn hết, ai dám nói công chúa và hoàng tử thì không xứng đôi?
Được Eric vỗ về thì không bao lâu sau Trần Lạc Kỳ đã nằm trong vòng tay anh ngủ đến là ngọt ngào, ngày thường đanh đá là thế nhưng khi uống say lại đáng yêu cực kỳ. Dĩ nhiên là đừng có chọc cô nổi khùng, nếu không thì kiểu gì cũng bó thạch cao.
Nhìn cô gái đáng yêu trong vòng tay của mình, Eric nở một nụ cười rồi nói với tài xế - "Chúng ta về nhà."
"Vâng!"
Eric cũng gọi một cuộc điện thoại cho quản gia - "Phiền ông giúp tôi chuẩn bị một phòng dành cho khách, ừm, khách nữ."
"Vâng, cậu chủ." – Quản gia trả lời bằng giọng nói không một chút nhiệt độ, thế nhưng… ông cũng rất tò mò muốn biết cô gái này lại được cậu chủ quan tâm đặc biệt như vậy?
Còn Eric lúc này đang vui vẻ ôm Trần Lạc Kỳ, chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho cô. Đêm nay sao trên trời thật nhiều và sáng lấp lánh, như trong mắt người kia thì ai đó đẹp như những tinh tú trên cao.
Buổi sớm mai thức giấc sau giấc ngủ ngọt ngào.
Trần Lạc Kỳ bị căn phòng lạ hoắc dọa cho tỉnh ngủ, cô vội kiểm tra lại quần áo, sau đó mới thở phào một hơi. Đầu óc rất nhanh liền xoay chuyển, cô nhớ rõ tình huống ngày hôm qua cho nên không có lấy nửa điểm căng thẳng.
Cô nhìn căn phòng sa hoa, trang trí vô cùng trang nhã, nói chung căn phòng này nhìn rất được, vật dụng đều là loại cao cấp. Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Eric không hề tệ như cô nghĩ.
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên - “Cộc, cộc, cộc.”
"Mời vào."
Hai người giúp việc bước vào, trên tay là một bộ đồ công sở rất tinh tế, lại đúng kiểu dáng mà cô thích, Trần Lạc Kỳ khá hài lòng.
Một người khác cũng xuất hiện, nhìn sơ qua thì cô biết đây là thợ trang điểm. Người nọ mỉm cười, gật đầu chào cô - "Xin chào buổi sáng, để tôi giúp cô trang điểm nhé!"
Trần Lạc Kỳ cũng quen với cuộc sống này nên cũng vui vẻ tiếp nhận - "Chào buổi sáng, hôm nay làm phiền mọi người rồi." - Cô cười ngọt ngào, sau đó rời giường đánh răng rửa mặt.
Sau khi trang điểm đơn giản xong thì cô mới chậm rãi bước xuống phòng khách, quản gia thay mặt Eric mời cô ra vườn hoa cùng anh ăn sáng.
Dinh thự nhà Eric rất rộng, hoa viên cũng thuộc dạng kỳ công nên đâu đâu cũng là hoa thơm cỏ lạ, rực rỡ muôn màu. Dưới ánh nắng dịu dàng buổi sớm mai, cô xuất hiện một cách rạng rỡ và cuốn hút Eric ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Chào buổi sáng, cảm ơn anh vì đã cho tôi ngủ nhờ một đêm.” – Dù sao cô cũng là con gái, tự nhiên qua đêm ở nhà người ta mà con say khướt thì vẫn là lần đầu tiên.
“Haha, cô không cần khách sáo. Dù sao chúng ta cũng rất thân với nhau mà.”
Eric lịch thiệp kéo ghế giúp cô, Trần Lạc Kỳ cũng không cần anh ta làm ra vẻ liền nói - "Cảm ơn, nhưng lần sau không cần khách sáo như vậy, tôi tự làm được."
Eric cười nói lại chuyện đêm qua - "Chúng ta không phải người xa lạ, không cần nói cảm ơn. Hơn nữa, tôi đã nói là sẽ bồi thường cho cô kia mà"
Trần Lạc Kỳ thoáng giật mình hỏi lại, vì đoạn này cô không nhớ là anh đã hứa cái gì? - "Bồi thường gì cơ? "
"Chẳng phải cô đang trách là tôi xui xẻo sao? Hại cô bị gia đình thúc ép. Vậy... tôi hy sinh tấm thân này đền bù có được không?"
Trần Lạc Kỳ giật giật khóe môi - "..." - Da mặt anh cũng dày dữ, khôn như anh, thiên hạ đầy.
"Chuyện đó... cũng không cần thiết, cùng lắm thì tôi tìm đại một người cùng tôi diễn một vở kịch là được, không cần phiền tới anh đâu." - Nét mặt của cô tuy cười nhưng lòng không cười, còn không để việc này vào mắt.
Thế nhưng Eric cũng đâu dễ dàng bỏ cuộc - "Nếu đã là đóng kịch, vậy tại sao cô lại không thể chọn tôi? Ít ra tôi cũng có gia cảnh hơn bọn họ, như vậy cha mẹ cô sẽ càng thêm tin tưởng. Yên tâm, tôi là thật lòng muốn giúp. Tôi cũng chưa có người yêu, không nuôi tình nhân, không cờ bạc, chỉ là không được đẹp trai cho lắm, ngoài ra những cái khác đều có thể miễn cưỡng thông qua."