Võ Thừa Tự đêm đó tự sát ở phía đông nam, hắn tự biết hắn khó giữ tính mạng, lại sợ liên lụy già trẻ trong nhà, nhiều lần định tự sát, một ly rượu độc uống cạn. Chấm dứt tính mạng, cũng vừa lúc kết thúc đại mộng xuân thu trở thành hoàng đế Đại Chu.
Võ hoàng biết được tin tức, cũng chỉ thở dài, không tiếp tục truy cứu.
Thượng Quan Uyển Nhi đôi mắt đẹp lưu chuyển: " Bệ hạ, trong nội cung nguy hiểm như thế, Uyển Nhi cũng muốn học võ, hộ mệnh thần hoàng"
Nữ hoàng nâng lên mắt phượng, cũng không ngẩng đầu, nhiều thích thú nói: " A? Uyển Nhi sớm đã quá tuổi học công phu rồi, huống chi trẫm không thích Uyển Nhi đi học những thứ đao thương côn bổng"
Thượng Quan Uyển Nhi phật ý, Thần hoàng, người không thể nói Uyển Nhi như vậy! Uyển Nhi lớn tuổi, nhưng chân tâm muốn hộ chủ của Uyển Nhi sẽ giúp Uyển Nhi kiên trì vượt qua muôn vàn khó khăn!
"Huống chi, trẫm cảm thấy Chiêu Dung có học một trăm năm cũng không bằng trẫm. Chiêu Dung có trẫm ở bên thời thời khắc khắc che chở, sợ hãi gì thích khách?" Nữ hoàng liễm lông mày cười nhẹ, thật rất thích nhìn Uyển Nhi kinh ngạc, có thể đem Chiêu Dung nhanh mồm nhanh miệng chắn đến á khẩu không trả lời được, nữ hoàng quả nhiên là văn võ kiêm tu.
"Bệ hạ...." Tức thời chịu thua, triền miên, tất nhiên là không nói chơi, chỉ cần nữ hoàng ưa thích, để nàng tập võ thì thế nào ? Điều kiện tiên quyết là nữ hoàng thích, ân, nữ hoàng đã không thích thì cái đó thật dễ tính, kỳ thật nàng cũng không muốn đi chém chém gϊếŧ gϊếŧ
"Uyển Nhi, hôm nay cùng trẫm đi đại uyển, trẫm cho Uyển Nhi gặp cái gì gọi là nữ trung hào kiệt, bậc cân quắc không thua đấng mày râu" Nữ hoàng buông tấu chương, đã thấy Uyển Nhi ngay cả nhúc nhích cũng không có, không khỏi tiến đến khẽ gọi.
Thượng Quan Uyển Nhi tỏ ra vô cùng ngốc nghếch, nữ trung hào kiệt, nữ trung hào kiệt, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, bậc cân quắc không thua đấng mày râu....
Không có phần Uyển Nhi, không có phần Uyển Nhi...
"Uyển Nhi không phải muốn học tập võ nghệ sao, theo trẫm đến đây" Nữ hoàng vẫy tay một cái, Thượng Quan Uyển Nhi không cách nào, đành trước mắt xem xét, là người nào làm cho nữ hoàng nhắc đến trong mắt liền sáng rõ! Nàng tự nhận tùy chổ tùy thời cơ, cơ hồ một tấc cũng không rời khỏi nữ hoàng, nữ hoàng như thế nào vào lúc không có nàng liền gặp gỡ người khác?
Lại là Ngự phong Uyển, lại là sư tử thông, rõ ràng có thể khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi tim đập như hưu chạy, nơi này chính là ngập tràn những sự kiện mỹ hảo. Nhưng là, nhưng là Uyển Nhi một chút cũng không vui vẻ, bởi vì có nữ trung hào kiệt, có ái khanh bậc cân quắc không thua đấng mày râu! Uyển Nhi áp lực thật lớn, vũ văn lộng mặc, Uyển Nhi tất nhiên dám so với thế nhân, nhưng là võ học, là quốc học của đại chu bệ hạ, có thể nào lại không hiểu một chút!
Người kia được gọi là ái khanh, Uyển Nhi tự biết khó nhìn tới bóng lưng nàng, kỹ năng gì đó, Uyển Nhi cũng biết đôi chút. Uyển Nhi rất dễ dàng tự mãn, hiển nhiên hiểu biết qua, Uyển Nhi vẫn phải có.
Nữ hoàng thấy Thượng Quan Chiêu Dung nhìn như rất u sầu, quả nhiên cưỡi ngựa liên tục làm khó Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi dù sao cũng là văn nhân, sao hiểu được những thứ này?
"Uyển Nhi đến rồi, xuống ngựa thôi" Nữ hoàng lên tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi lòng có ưu tư, đột nhiên không muốn xuống ngựa
"Thế nào, Uyển Nhi ưa thích sư tử thông của trẫm sao? Không muốn xuống à?" Nữ hoàng giữ thật chặt giai nhân trong ngực, thúc vào bụng ngựa, sư tử thông hô "đắc đắc đắc" bắt đầu nhẹ chạy về phía trước.
"Bệ hạ..."Thượng Quan Uyển Nhi sắc mặt khẽ biến thành thẹn đỏ, đây là bệ hạ muốn đi đâu.
"Hôm nay trẫm mang Chiêu Dung đến thị sát quân đội của trẫm, trên triều trẫm có Địch khanh, an toàn của trẫm cũng có Địch khanh" Xuyên qua rừng cây, đến một khoảng đất khác, quân lính đông nghịt, chỉnh tề, rất có quy tắc, múa may đao thương, đến gần xem xét, tất cả đều là nử tử.
Nhiều tiếng uy vũ, chấn thông thiên tế, Thượng Quan Uyển Nhi nào biết rằng bệ hạ còn có một đội quân đồ sộ như thế!
"Đây là quân đoàn nữ tử của trẫm, chuyên phụ trách an toàn của trẫm, mặt khác ở phía bắc ngự phong uyển còn có mười vạn đại quân của trẫm" Nữ hoàng tự hào giới thiệu, Uyển Nhi chỉ để ý triều đình, nhất định không biết còn những người như thế này tồn tại. Tất cả đều là những quân cờ ẩn, núp trong bóng tối, thái bình thịnh thế thì thần phục như thế, nhưng cũng nên phòng ngừa xuất hiện rắc rối.
"Bệ hạ, nơi này là do nữ nhân hào kiệt, bậc cân quắc không thua gì đấng mày râu Địch Khanh quản lý sao?" Hồi lâu Thượng Quan Uyển Nhi mới sâu kín nói. Hiển nhiên dấm chua đã chảy thành sông. Nhưng bỏ qua lời vàng ngọc tràn đầy chí khí của nữ hoàng bệ hạ là không được.
"Đúng vậy, Uyển Nhi có biết quân đội này dùng để làm gì không ? Nhẹ nhàng ở trên cổ trắng nõn của Uyển Nhi hôn lên một cái, thấy Uyển Nhi không có phản ứng, lại tiếp tục cắn đến hồng thấu vành tai. Nguyên lai thân thể có phản ứng, lại không biết đang suy nghĩ gì.
"Ân?" Thượng Quan Uyển Nhi chu môi, có chút đẩy ra " Bệ hạ, có người nhìn"
"Thì sao, trẫm muốn sủng ái Uyển Nhi, ai có thể quản được trẫm?" Môi đỏ đưa đến, nếu không trằn trọc nghiền nát, sợ là cô phụ hồng nhan.
"Bệ hạ.." Uyển Nhi ưm một tiếng, quấn triền miên miên, làm cho Chiêu Dung khó nhớ rõ " Những người...này...dùng để làm gì..."
Nữ hoàng thâm tình nhìn đôi mắt đẹp như nước của Uyển Nhi, cảm thấy nhất thời mền nhũn ra: " Uyển Nhi, sau khi ta chết, liền đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nàng"
"Không..." Thượng Quan Uyển Nhi ngón tay ngọc chặn môi nữ hoàng, tránh nhìn vào mắt phượng tịch mịch tựa như hồ sâu " Bệ hạ hãy truyền cho Thái Bình"
"Vì sao?" Không ngờ Uyển Nhi lại nói ra những lời tâm tình động lòng người , mặc dù ngày ngày đều nghe Uyển Nhi nói, giờ phút này trong lòng vẫn chờ mong...
"Nếu bệ hạ mất, Uyển Nhi cũng không muốn sống..."
Thiên ngôn vạn ngữ, lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng không so được nụ hôn triền miên
Nhu tình lưu luyến, hương thơm bên trong, tuy không nói gì cũng là phong lưu....
Uyển Nhi nhất định sẽ thích giang nam khói sóng sương mù, cổ trấn đá xanh, phương bắc mười dặm băng đăng, vạn dặm tuyết trắng...Những thứ này nữ hoàng trước khi vào cung đã từng cùng thương nhân phụ thương đi qua. Đã sớm muốn trở lại chốn cũ, bất quá cùng nàng đi không phải là nhi nữ của nàng mà là Thượng Quan Uyển Nhi.
"Thanh Loan tham kiến bệ hạ" mền giọng ngô nông, một thân hồng sắc nhung trang, phía trước ở trên tuấn mã màu đen là một người con gái ngồi ngay ngắn, chẳng lẽ đây là người bệ hạ nói là Địch khanh? Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng khẽ động, hừ, đến nhanh tốt lắm.
"Địch khanh miễn lễ" Nữ hoàng quả nhiên tràn đầy sủng nịnh, Thượng Quan Chiêu Dung, cố kỵ vô cùng.
Mặt không đổi sắc, nước chảy mây trôi, cảm thấy vô cùng bàng bạc, tất nhiên là thái độ bình thường của Thượng Quan Uyển Nhi.
Được theo bệ hạ duyệt quân, tuy là an an ổn ổn rúc vào trong ngực bệ hạ, nhưng nữ hoàng gọi không phải là "Uyển Nhi, Uyển Nhi" mà là "Thanh Loan, Thanh Loan" Cái này thực chọc giận Thượng Quan Uyển Nhi, bệ hạ, Địch Thanh Loan đúng là nữ trung hào kiệt, là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nhưng Uyển Nhi cũng không kém. Chẳng lẽ bệ hạ muốn thay đổi khẩu vị, hậu cung ba ngàn?
Bệ hạ khi nào thừa dịp không có Uyển Nhi đã tiến hành quyết sách cơ mật này? Bệ hạ bộ dạng thùy mị vô biên, Địch Thanh Loan kia thì lửa tình nóng nảy, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn rất ghen ghét
Cũng may, cũng may, ngày mai đã đi tây du rồi.
oOo
Phía dưới gác cao, ở ngoài xe ngựa đang đứng hai người một đỏ một tím, không giống như ám vệ, Địch Thanh Loan không thích thường xuyên mặc màu đen, quanh năm chỉ một thân áo bào hồng, cùng nàng nhiệt tình như lửa đều giống nhau. Ngươi tử y kia, mắt phượng lưu chuyển, đôi môi đỏ mọng ướt, đúng là nữ hoàng bệ hạ.
"Bệ hạ, nữ tử bên cạnh trấn quốc Thái Bình là ai?
Nữ hoàng nghe xong đáy lòng khai mở, trước cổng thành không phải đang đứng đấy ba vị nữ tử sao, là ba vị công chúa của Võ Chu.
"Không biết Địch Khanh muốn hỏi là người nào? là Kim Thành công chúa cùng Thái Bình cầm tay cười cười nói nói hay là Cao An công chúa không hề cười một cái?"
"A, nguyên lai nàng là Cao An công chúa, quả nhiên là thiên tư quốc sắc" Địch Thanh Loan đứng yên không bước, chỉ ngơ ngác nhìn người áo trắng có đôi mắt quạnh quẽ.
Nữ hoàng đáy lòng cười khẽ, rõ ràng Kim Thành công chúa quốc sắc thiên hương, Nghĩa Dương thế nhưng so với Tuyên Thành đẹp hơn như hoa, Thái Bình đương nhiên cũng không thua Tuyên Thành. Tại sao trong mắt Thanh Loan lại không có Nghĩa Dương, Thái Bình, ngược lại là Tuyên Thành? Bất quá Tuyên Thành so không được với người khác, hỏa diễm cũng không thể làm tan chảy băng sơn. Thanh Loan, con đường của ngươi còn rất xa.
Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới khoan thai đến, cùng với bệ hạ đi về phía tây, có thể nào không định vẹn toàn đây? Nàng cũng không có công phu để bảo hộ bệ hạ, nếu nói là bưng trà rót nước tất nhiên là đơn giản, vì bệ hạ bày mưu tính kế, cũng đã rất quen thuộc. Nhưng Uyển Nhi cũng chưa từng xuất cung, nên rất lo lắng!
Không, chỉ cần bên cạnh bệ hạ, Uyển Nhi đi nơi nào cũng sẽ không sợ hãi!
"Bệ hạ, Uyển Nhi đã đến" Thượng Quan Uyển Nhi từ xa đã thấy bệ hạ thân mật với cái người áo đỏ kia trông thật chướng mắt, người đó không phải Địch Thanh Loan thì còn là ai? Từ hôm qua bái kiến đến giờ, một thân áo đỏ Địch Thanh Loan lại lượn lờ trước mắt nàng, thật là chướng. Nữ trung hào kiệt cái gì, ghét nhất rồi!
"Uyển Nhi. nàng thật chậm, Nữ hoàng tựa hồ không chú ý đến bất mãn của Thượng Quan Chiêu Dung, chỉ chờ ngọc thụ của Uyển Nhi để nắm lấy
"Lại để bệ hạ chờ đợi, Uyển Nhi nên bị phạt" Cười khuynh quốc khuynh thành, tình trong mắt người tất nhiên là vô cùng vui vẻ.
"Phạt gì, trẫm như thế nào đành lòng phạt Uyển Nhi?" Nữ hoàng khẽ cười, đối với người đứng trước cổng thành Thái Bình, Nghĩa Dương, Tuyên Thành thoáng phất tay.
"Đi thôi, Thanh Loan" Tuy nhiên tâm Thanh Loan hiển nhiên đã không còn ở Tây Du, tựa hồ lửa cháy chậm nửa năm một năm, mới có thể càng đốt càng mãnh liệt
"Sao, nàng cũng đi?" Bệ hạ, người tha cho Uyển Nhi đi, Uyển Nhi không muốn xuất cung tây du rồi, Non sông võ Chu tốt đẹp, Uyển Nhi thoáng nghe qua một hai lần liền có thể ngầm hiểu. Không cần lãng phí cước lực!
"Thế nào, Chiêu Dung cảm thấy có thể chắc chắn bảo hộ được trẫm không ? Chiêu Dung ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết thì chính là nữ nhi yếu ớt rồi?" Mắt phượng ngang ngược, bàn tay câu dẫn cái cằm, nhẹ nhàng đùa giỡn.
Thượng Quan Chiêu Dung chưa bao giờ kinh ngạc đến phẫn hận trừng mắt liếc Địch Thanh Loan, rõ ràng cùng bệ hạ là thế giới hai người, lại vô duyên vô cớ ở đâu ra Địch Thanh Loan đoạt lấy danh tiếng của nàng. Thượng Quan Uyển Nhi tâm trạng là không thuận rồi.
Trấn Quốc Thái Bình giám quốc, Nghĩa Dương ở bên cạnh phụ trợ, nữ hoàng mang theo Thượng Quan Chiêu Dung cải trang vi hành Tây Du, xem non sông Đại Chu tốt đẹp. tìm hiểu khó khăn của nhân gian.
Đoạn đường này tựa hồ có Địch Thanh Loan sẽ khiến cho tây du tăng thêm nhiều tình thú. Đại Minh cung hồi sau cũng sẽ có một áo đỏ truy đuổi áo trắng