Năm thứ hai Vĩnh Huy, Đường Cao Tông mang theo, hoàng hậu và Tiêu Thục Phi cùng đoàn người đến Cảm Nghiệp Tự cầu phúc.
Đã một năm, Tiêu Thục Phi gặp lại Võ Chiếu.
Đã một năm, Tiêu Thục Phi được sủng ái nhất hậu cung.
Đội ngũ phồn hoa mới vừa vào Cảm Nghiệp Tự, liền có chuyện xảy ra, một nữ ni cô yểu điệu ngượng ngùng hô khóc cản hoàng thượng lại:" Hoàng thượng, hoàng thượng, người đến đón thϊếp sao?"
Lý Trì trẻ tuổi bối rối muốn thoát khỏi trói buộc của người kia, lại nhìn thấy người kia lê hoa đái vũ liền dừng lại.
"Mị Nương, buông trẫm ra." Hoàng thượng đa tình trong mắt lóe sáng, hắn vội vàng tránh né, hắn có chổ cố kỵ, nhưng lại sợ tổn thương mỹ nhân.
"Võ Mị Nương còn mau không buông hoàng thượng ra" Từ công công ở một bên hoàng thượng trong nháy mắt vội vã kéo Võ Mị Nương xuống.
Chuyện nho nhỏ xảy ra cũng không tránh được ánh mắt của hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi.
Vương hoàng hậu sóng mắt lưu chuyển, nhất kế sinh lòng. Hảo một tiểu ni cô xinh đẹp, Võ Mị Nương, bổn cung ghi nhớ ngươi.
Tiêu Thục Phi nhìn theo bóng lưng Võ Mị Nương có chút ngây người, nàng giống như đã quên mất nàng, nàng không có liếc nhìn nàng một cái.
Lý Trì tự cho là có thể lừa dối trôi chảy, lại đánh giá thấp những gì hoàng hậu, Tiêu Thục Phi có thể làm được. Cũng không giống như hắn may mắn là con trưởng của hoàng hậu nên nhặt được ngôi vị hoàng đế.
Vương hoàng hậu phỏng đoán thánh tính, đón Võ Mị Nương vào cung, tham vọng muốn dùng Võ Mị Nương đả bại Tiêu Thục Phi, thay đổi cục diện sủng ái ở hậu cung. Đồng thời xóa bỏ nỗi khổ tương tư của hoàng thượng, lại tiện thể gia tăng thế lực cho mình, củng cố địa vị trong cung.
Võ Mị Nương quả nhiên không phụ sự trọng vọng, Lý Trì sủng ái vô vàn, hơn một năm vào cung, liền sinh Lý Hoằng, dùng củng cố địa vị, chuyển khỏi tẩm cung của hoàng hậu, phong làm chiêu nghi. Từ đó mâu thuẫn với hoàng hậu, bắt đầu thời đại của Võ Chiếu được sủng ái.
Hiện giờ đoạn tuyệt cùng hoàng hậu, Võ Mị Nương muốn dựa vào đương nhiên là người nhận được sủng ái nhiều nhất của hoàng thượng, Tiêu Thục Phi.
Nếu nói về Tiêu Thục Phi, Võ Mị Nương cũng không biết nhiều, nàng một chút cũng không giống với những lời đồn đại bên ngoài là loại mị hoặc chúng sinh, mê hoặc lòng người. Người cũng như tên, Thục Phi, Thục Phi, hiền lương thục đức, dịu dàng, kính cẩn nghe lời.
Hôm nay Võ Mị Nương nhận được tin tức, Tiêu Thục Phi dẫn theo Ung Vương Tố Lễ, Nghĩa Dương công chúa cùng Tuyên Thành công chúa du ngoạn ngự hoa viên. Đối với người luôn ru rú trong nhà như Tiêu Thục Phi mà nói, sự việc này thật hiếm, Võ Mị Nương tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, bèn ôm Hoằng nhi đi đến.
Tiêu Thục Phi ở rất xa đã thấy thân ảnh Võ Mị Nương, tuy không thường gặp được, nhưng nàng cũng biết người nọ chính là Võ Mị Nương. Nàng mặc y phục nhất kiện hồng nhạt của chiêu nghi, ôm Hoằng nhi mới sáu tháng, như là rất gấp muốn đến. Chính là y phục rườm rà cồng kềnh lại ôm theo Hoằng nhi đương nhiên có chút rối ren, Tiêu Thục Phi vô thức đi đến gần
"Muội muội, để ta tới ôm Hoằng nhi được không ?" Tiêu Thục Phi môi son khẽ mở, hàm răng hiện ra, cười như xuân phong.
"Mị Nương không dám" Bởi vì vừa mới chạy xong, mồ hôi còn chút thấm ướt trán, hiện nay đã ổn nhưng còn bối rối thở nhẹ. Võ Mị Nương nhìn thấy nữ nhân này trong lòng có hơi bất an. Nàng đoạt vinh quang sủng ái của nàng, lại chủ động muốn đến lấy lòng, là muốn bị người này chán ghét a!
"Ha ha, còn không mau giúp chiêu nghi ôm tiểu hoàng tử" Tiêu Thục Phi mị nhãn quét nhẹ, đưa ánh mắt nhìn về phía cung nữ phía sau mị nương, nhìn cung nữ cẩn thận nhận lấy Hoằng nhi, nàng mới lấy ra trong tay áo một cái khăn tay.
Thực chất cũng không cách xa mấy, chỉ hai bước đã đến, Tiêu Thục Phi ấn đầu vai Võ Mị Nương, hơi kiểng mũi chân dùng khăn lụa mỏng manh nhẹ lau lấy khuôn mặt đổ mồ hôi của nàng.
"Thục Phi nương nương?" Võ Mị Nương bắt lấy ngón tay của Tiêu Thục Phi đặt trên môi nàng, ngón tay của nàng dừng lại trên môi nàng quá lâu, đã xảy ra chuyện gì? Chưa từng nghĩ lần đầu tiên tiếp cận nàng liền làm ra hành động thân mật thế này
"Thấy trên mặt Võ Nhi có chút mồ hôi, liền nhịn không được lau ngay" Tiêu Thục Phi tim đập như hưu chạy, chỉ cách một tầng khăn lụa mỏng, đầu ngón tay chạm đến mềm mại tinh mịn làm cho lòng nàng sinh gợn sóng. Vừa nhìn thấy nàng, Tiêu Thục Phi như bị ma xui quỷ khiến lại cùng nàng làm ra chuyện tình thân mật như vậy.
Thật sự là xấu hổ!
Võ Mị Nương cẩn thận dò xét Tiêu Thục Phi, người này đúng là dễ nói chuyện như vậy sao? Trước kia xa xa nhìn thấy, cúi người thỉnh an rồi rời đi ngay, chỉ cho rằng nàng là một người ngạo khí lạnh lùng. Lần đầu tiên nói chuyện đã thân mật gọi nàng là "Võ Nhi" sao? Võ Mị Nương thực thích Tiêu Thục Phi gọi nàng là "Võ Nhi" , so với dòng họ ban cho "Võ Mị Nương" mà nói nàng thích thanh âm mền yếu của Tiêu Thục Phi gọi tên của nàng - Võ Nhi.
"Làm phiền Thục phi nương nương" Võ Mị Nương thối lui hai bước, cảm giác nếu cứ tiếp tục ở quá gần người này sẽ rất nguy hiểm, thực không an toàn, Vừa mới nãy bất quá là ảo giác thôi!
"Chỉ là tiện tay thôi, ta còn sợ Võ nhi chê ta" Tiêu Thục Phi thấy nàng vẫn duy trì khoảng cách, ánh mắt buồn bã. Đôi mắt đẹp ngẩng lên, liền hóa thành xuân phong thổi vào mặt.
Võ Mị Nương có chút ngây ngốc nhìn, người này giơ tay nhấc chân có quý khí bức người, đồng thời ấm áp như xuân phong, không giống như hoàng hậu lại là người tàn nhẫn có mưu đồ. Đáy mắt Tiêu Thục Phi lóe sáng , ý cười thật chói mắt như là một mảnh lông chim rơi vào lòng của nàng li tao khiến tâm nàng nhộn nhạo.
"Mị nương không dám, tạ ơn Thục phi nương nương" Võ Mị Nương không đoán ra tâm tư của người này, những người như vậy là nguy hiểm nhất.
Tiêu Thục Phi thấy nàng lộ ra thần thái cảnh giác, lòng có ưu tư, bất quá lập tức dùng ý cười che dấu:" muội muội, sau này xưng hô ta là tỷ tỷ được rồi, làm gì so đo tục danh."
Tục danh, tục danh, Võ Mị Nương trong lòng mặc niệm, chính mình hầu hạ Thái Tông hoàng đế vài năm, vào Cảm Nghiệp Tự xuống tóc làm ni cô hai năm, được Cao Tông sủng ái sâu nặng thiên tân vạn khổ mới sinh hạ được Hoằng nhi, nhiều năm như vậy mới bò lên được vị trí chiêu nghi. Tiêu Thục Phi chỉ một câu" tục danh" liền bỏ đi sao? Chính mình quả thực là phàm phu tục tử, so với nàng không chút nhân gian khói lửa
" Được tỷ tỷ xem trọng, Mị Nương ghi nhớ"
Tiêu Thục Phi nheo mắt, Võ Nhi, ta không dám đến gần nàng. Nàng giống như là ngọn lửa, ta chung quy không chống lại được số mệnh, làm một con bươm bướm bay về phía nàng. Ta cũng từng mưu toan đem ngọn lửa của nàng dập tắt, cho nên ta không tiếc đưa nàng vào Cảm Nghiệp tự. Nếu không sau này lại có bao nhiêu nam tử, nữ tử sẽ thành thiêu thân lao đầu vào lửa. Võ Nhi, nàng sẽ trách ta quá ác tâm đúng không ? So với chôn cùng mà nói, Võ Nhi, ta chỉ có thể để cho nàng tạm thời ở Cảm Nghiệp Tự, vốn định dựa vào tình thế sẽ đem nàng gả cho người ta sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống bình thường, lại không ngờ hoàng thượng đi trước một bước, đến đón nàng đi.
Nếu ta còn trốn tránh không gặp nàng là được rồi. Chính là hôm nay thấy nàng , lại bị nàng làm cho ta cả đời này không quên được khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng mê hoặc lý trý. Ta sớm biết trốn không thoát, ngay từ đầu đã trốn không thoát!
Năm đó nàng còn là một tài nhân, mà hoàng thượng vẫn còn là thái tử, trong lúc vô tình gặp nàng liền bị nàng mê hoặc. Nàng vĩnh viễn sẽ không biết lúc nàng mê hoặc hoàng thượng cũng đồng thời mê hoặc ta. Từ đó mỗi lần thấy nàng , ta vô pháp phải nhìn vào ánh mắt nàng. Bởi vì trong tiềm thức của ta nàng lại hóa thân thành nữ tử yêu nghiệt, thân thể của nàng mềm mại đáng yêu, thanh âm của nàng uyển chuyển động lòng người, tựa hồ bò lên người của nàng liền lâm vào trầm luân!
Hiện giờ, nàng cũng thành phi tử của hoàng thượng, ta và nàng hầu hạ cùng một phu quân, ta cũng chỉ có thể đứng phía sau nàng, trơ mắt nhìn nàng đối mặt với sóng to gió lớn, ta thật vô dụng không thể bảo vệ chu toàn!
"Tỷ tỷ?" thanh âm Võ Mị Nương nghi hoặc hỏi, Tiêu Thục Phi đã thất thần quá lâu
"Ân?" Tiêu Thục Phi cúi mắt, nhìn tay Võ Nhi chìa ra muốn nắm lấy, vô thức đưa tay kéo tay nàng, nắm trong lòng bàn tay. Tùy ý để trong tay ấm áp, nàng nhẹ nhàng trượt qua, đầu ngón tay sinh ra chút kɧoáı ©ảʍ. Đáy lòng tràn đầy hạnh phúc. từ nhỏ ôm ấp tình cảm như vậy là chưa từng có, hiện giờ coi như bù thêm vào ngày ngày tháng tháng trước kia ùn ùn kéo đi.
Võ Mị Nương bị Tiêu Thục Phi lôi kéo, nàng không hiểu tại sao nữ nhân này phải đối với nàng thân mật như vậy, nàng không phải là chán ghét oán hận nàng sao? Bởi vì mình đã đoạt vinh quanh sủng ái của nàng, phá vỡ cục diện sủng ái hậu cung. Nếu hận hay oán điều tốt, tóm lại là không phải như vậy, thân mật!
Tự nhiên ân cần, làm cho nàng không nghi ngờ mới lạ. Nữ nhân này thực kỳ quái, càng đáng phòng bị!
"Hoằng nhi bị ôm đến mệt mỏi rồi, không bằng để cho nó cùng Tuyên Thành cùng nhau phơi nắng" Tiêu Thục Phi kéo Võ Mị Nương ngồi bên cạnh, lúc này mới lưu luyến buông tay.
"Hảo" Võ Mị Nương bị Tiêu Thục Phi biến thành không biết làm sao, nguyên nghĩ nàng sẽ đối với mình ánh mắt lạnh lùng, lại chẳng biết tại sao mình còn chưa từng lấy lòng, nàng liền đối đãi tốt như thế. Các nàng chẳng phải là rất thân thiết.!
"Hoằng nhi trông giống muội muội, còn sơ sinh chưa đầy năn dường như đã làm người ta thích, lớn lên nhất định là một mỹ nam tử" Tiêu Thục Phi khẽ chạm khuôn mặt Hoằng nhi, sủng nịch thổi thổi cái mũi nhỏ của hắn, không có thể tùy ý đùa mẫu thân của hắn, vậy cứ đùa giỡn với tiểu hài tử trong tay. Hoằng nhi được khen ngợi, quả nhiên cười tươi.
"Ha ha, không như Tố Lễ giống hoàng thượng nhiều hơn" Tiêu Thục Phi cười tươi như hoa, thổi đi không khí u linh.
Lại làm cho Võ Mị Nương sâu kín nhíu mày, nàng càng ngày càng cười thoải mái nhưng lòng nàng lại càng thêm sợ hãi. Người này quả thật nhìn không rõ, hoàn toàn là ý cười vô hại xem lâu đã có cảm giác không thành thật. Nữ nhân này quá nguy hiểm. Võ Mị Nương có chút đứng ngồi không an.
Võ Mị Nương hạ quyết tâm, cắn răng hung hắn bấm Hoằng nhi một cái, Hoằng nhi lập tức khóc lớn.
"Tỷ tỷ, Hoằng nhi có chút không thoải mái, Mị Nương đem Hoằng nhi trở về trước"
"Muội muội nếu không ghét bỏ, đem theo Hoằng nhi thường đến đây du ngoạn cùng tỷ tỷ" Cũng thuận tiện cho nàng lấy cớ chuồn đi.
"Mị Nương ngày khác nhất định mang theo Hoằng nhi đến"
Tiêu Thục Phi nhìn Võ Mị Nương ôm Hoằng nhi dường như trốn tránh , nhanh như chớp đã rời đi, đáy lòng hơi hơi thở dài.
Võ nhi, ta không phải nước lũ cùng thú dữ, bất quá muốn thân cận nàng một chút, nàng cần gì khó xử Hoằng nhi, khó xử chính mình? Quả thật ta quá nóng lòng sao?
Ngày khác của nàng, là ngày nào ?
Hiện giờ tịch mịch thật cô đơn