Chương 43: Vết Sẹo

Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc gặp được Thiên Hậu, sắc mặt không tốt, cảm thấy cả kinh.

"Thiên Hậu..." Uyển Nhi nói cười yến yến, vươn tay thì bị Thiên Hậu bỏ qua, xấu hổ giật mình ngẩng người.

"Ngươi đi đâu" Võ Chiếu ngồi trước ngự án lạnh lùng hỏi

"Ta..Ta..đi"

Võ Chiếu ghét nhất thấy Thượng Quan Uyển Nhi ấp úng như thế. Giờ phút này lại trong cơn giận dữ. hiện tại trong tay nàng nắm vật gì cũng cực kỳ phỏng tay. Đúng vậy, Uyển Nhi không biết nói cái gì. ngươi đương nhiên không biết nói gì.

"Thiên Hậu, Uyển Nhi, Uyển Nhi đi Tử Yên Các Hưng Khánh cung" Thượng Quan Uyển Nhi thành thật nói

" Ngươi lại đi gặp người đàn bà kia, bổn cung nói ngươi nên ít đến đó, không cho ngươi đi, ngươi tại sao lại nhiều lần vi phạm ý chỉ của bổn cung ! Ngươi bất quá ỷ bổn cung thương ngươi, cưng chiều ngươi, có đúng hay không !"

Võ Chiếu trong cơn thịnh nộ cầm lấy nghiêng mực, tùy tay ném, chính là rơi vào trán Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi ngã nhào trên đất, Võ Chiếu tâm đau xót, cố gắng nhịn không cúi xuống.

"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi làm bổn cung rất thất vọng rồi! bổn cung đối với ngươi bốn năm ân sủng đã xong!" Võ Chiếu thấy Thượng Quan Uyển Nhi nãy giờ không nói gì, qua thật lâu mới quyết tuyệt nói.

"Thiên Hậu, Uyển Nhi bất quá chỉ đến vấn an mẫu thần cũng sai sao?" trên trán Thượng Quan Uyển Nhi một đường máu chảy trên trán bóng loáng, càng nhiều máu theo khuôn mặt hoàn hảo của nàng chảy xuống, rơi vào nghiêng mực. một giọt hai giọt, nhiều chổ đỏ thẫm, cùng màu đen của mực hòa lẫn vào nhau, như là vũng lầy tuyệt vọng điểm thêm hồng, chỉ liếc mắt một cái, liền không thể quên được.

Đau đớn đến không thể đau, Thượng Quan Uyển Nhi không biết tại sao Thiên Hậu lại như thế, chính mình đợi Thiên Hậu cả buổi tối, chính là chờ Thiên Hậu đối đãi bạo ngược như thế sao ?

Trên trán đau đớn lại không thể so được nàng như rơi xuống vực sâu, tâm vô cùng bất an. Đầu mờ mịt, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bóng dáng Thiên Hậu thành hai, sao có thể có hai Thiên Hậu? nhìn từng chút thật kỹ, sớm đã làm người ta mê muội....

"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi còn dám chất vấn bổn cung! Nhìn ngươi làm hảo sự, ngươi như vậy là trung thành với bổn cung sao?

Võ Chiếu ném trên giường một miếng vải điểm nhiều vết đỏ, nàng chưa cướp cái đó, cư nhiên bị Hiển nhi cướp mất! Uyển Nhi, ngươi nói chuyện này làm sao ta chịu nổi!

Thượng Quan Uyển Nhi nhặt lên vật Thiên Hậu ném ở sàng đan, mở ra vừa thấy lập tức đỏ bừng.....đây là

Vu oan...

"Thiên Hậu, Uyển Nhi không có!" Thượng Quan Uyển Nhi hận trí tưởng tượng của mình phong phú, vừa nhìn thoáng qua liền hiểu, Thiên Hậu nghĩ đây là máu của nàng, không phải, không phải, không phải như thế" Thiên Hậu, Uyển Nhi hết thảy vẫn còn, chỉ thuộc về Thiên Hậu, Uyển Nhi sẽ không cho bất cứ kẻ nào!"

"Hừ, Thượng Quan Uyển Nhi, bổn cung còn chưa nói gì, ngươi làm sao biết được?", nếu không phải trong lòng có quỷ, lại có thể một lần đoán trúng!" Dưới cơn thịnh nộ Võ Chiếu đã quên mất làm thế nào Uyển Nhi từng bước đạt được tâm ý của nàng, không phải nhờ trí tuệ phỏng đoán thánh ý hay sao ?

"Thiên Hậu, Uyển Nhi không có..." Thượng Quan Uyển Nhi suy sụp té trên mặt đất, vết thương ở mi tâm nhìn thấy càng ghê người. Thiên Hậu chưa có bao giờ oán độc lạnh như băng đến thế, Thiên Hậu dùng ánh mắt đối xử với thù nhân chỉ nhìn nàng một cái, nàng liền chịu không nổi. Thiên Hậu, Uyển Nhi không có, Uyển Nhi thật không có....

Khi Thiên Hậu đối với người sắp chết mới dùng loại ánh mắt này, tất cả biện giải chỉ càng khiến nàng tử vong nhanh hơn. Thượng Quan Uyển Nhi sợ, bởi vì lòng còn vướng bận nên sợ. Thiên Hậu, Uyển Nhi chết không có gì đáng tiếc, cũng không biết phải làm thế nào ! Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn tồn tại một chút hy vọng, nàng muốn đợi cho đến khi Thiên Hậu nguôi giận, liền nói cho Thiên Hậu biết, cái kia không phải của nàng, không phải là của nàng....Nàng có thể chứng minh....

Chính là Thiên Hậu không cho nàng thời gian, Thiên Hậu dùng ánh mắt lãnh khốc cứ mỗi lần tuyên cáo vận mệnh của một gia tộc nhìn nàng. Thân thể bị đau đớn giống như thiên lý bất dung, xứng đáng nhận lấy cái chết! Có đúng là nhiều năm trước tổ phụ cùng phụ thân cũng nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của Thiên Hậu? Uyển Nhi, tự gây nghiệt không thể sống!

"Người đâu, kéo xuống, giam vào tử lao! bảy ngày sau, xử tử!"

Thượng Quan Uyển Nhi như sấm oanh đỉnh, tâm như tro tàn. Cư nhiên, ngay cả giải thích cũng không cho nàng cơ hội sao ?

"Thiên Hậu..." Thượng Quan Uyển Nhi trông mỏi con mắt, không biết Thiên Hậu thế nào ghét bỏ nàng, không bận tâm nhìn nàng một cái.

"Bổn cung không muốn nghe ngươi giải thích, không cần!"

"Thiên Hậu, Uyển Nhi không có, Uyển Nhi không có gạt Thiên Hậu bất cứ chuyện gì..."

"Năm đó chuyện Hiền nhi bổn cung đã không truy cứu, hiện giờ ngươi lại thông đồng Hiển nhi sao? Thượng Quan Uyển Nhi ngươi nghĩ sẽ đem tất cả con trai của bổn cung mê hoặc hết đúng không !"

"Không phải, Thiên Hậu, Uyển Nhi cùng thái tử...."

"Hừ, ngươi không cần nói nữa! Binh bộ thị lang Thôi Thực cùng ngươi quan hệ cá nhân rất thân, Thượng Quan Uyển Nhi cho là bổn cung mù rồi sao? Chuyện của ngươi, bổn cung đều biết toàn bộ, ngươi không hề hướng bổn cung thành thật bẩm báo! Ngươi xem trọng bổn cung ở chổ nào?" Võ Chiếu không chịu được nghe thấy Uyển Nhi cùng bất kỳ tên kẻ nào đặt một chổ, từ chổ này nhìn thấy chỉ còn lại tình chàng ý thϊếp!

"Thiên Hậu, Uyển Nhi bất quá gặp Thôi thị lang một lần, cũng không phải là thâm giao!"

"Thôi thị lang? ha ha, xưng hô hảo thân thiết, hừ, Thượng Quan Uyển Nhi ngươi quả nhiên được lòng người. Mà ngay cả người trong cung của bổn cung không dám hạ thủ với ngươi. Đem Thượng Quan Uyển Nhi nhốt vào tử lao, chờ xử lý!" Võ Chiếu vung ống tay áo lên, cầm bút lông Thượng Quan Uyển Nhi quen dùng bẻ gãy, ân đoạn nghĩa tuyệt!

Thượng Quan Uyển Nhi lệ đã không còn rơi nữa. Đối mặt với tội danh to lớn, nàng không phản bác được. Thiên Hậu, cuối cùng ghét bỏ nàng. Tử lao thì sao ? Trên thế giới này, nếu như ngay cả nàng cũng ghét bỏ ta, Uyển Nhi sống cũng không lưu luyến!

Thượng Quan Uyển Nhi đúng là vẫn còn bao nhiêu thâm tình si ngốc nhìn Thiên Hậu, thân thể cảm giác bắt đầu yếu ớt rồi, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Không, nàng không để Thiên Hậu thương hại nàng, nàng phải để lại cho Thiên Hậu một phong thái hoàn mỹ nhất! ha ha. tư thái hoàn mỹ sao? Thật buồn cười, Thiên Hậu nghĩ mình cùng người khác làm việc cẩu thả, thân thể mình đã không còn sạch sẽ thì làm sao hoàn mỹ được? Huống chi, vết sẹo trên trán ẩn ẩn nhói đau, như thế để sẹo trên mặt còn có thể gặp ai! Đơn giản Thiên Hậu thành toàn Uyển Nhi.

Vua muốn thần tử, thần không thể không tử! Thiên Hậu muốn Uyển Nhi tử, Uyển Nhi chết có ý nghĩa!

Uyển Nhi chỉ nhìn thấy bóng dáng người kia cũng có thể làm cho nàng tim đập rộn ràng, đau khổ nở nụ cười. Nàng hiện tại còn cảm thấy được tim đập, thật là đáng buồn! mở khóe môi nhưng lại không phát ra thanh âm dễ nghe nào, Thượng Quan Uyển Nhi thẳng lưng, đánh tay cung nhân:" Không nên đυ.ng vào ta, người chỉ có thể chạm vào ta chính là người kia, ta có thể tự đi!"

Võ Chiếu trong lòng đau xót, xoay người nhìn bóng lưng Uyển Nhi, lưng của nàng thật sự thẳng, thân thể hơi hơi run rẩy, chỉ để lại cho nàng hình ảnh quyết tuyệt. Uyển Nhi cuối cùng ngay cả quay đầu lại, khẩn cầu nàng tha thứ đều không có, Ngay cả tâm vãn hồi đều không có! Chính mình vì sao còn muốn nàng vãn hồi, còn muốn nàng khẩn cầu!

Trước đại điện đầy vết máu, nguyên nhân tựa hồ đã rõ. Võ Chiếu nặng nề từng bước từng bước đi xuống, nhặt lên nghiên mực nằm trên đất, một giọt hai giọt chất lỏng chảy xuống, cùng mực màu, huyết sắc hỗn hợp chung một chổ hòa tan thành màu sắc.

Nàng phải lưu lại nghiêng mực này, vì nghiêng mực này làm nàng nhớ đến hài nữ như nước kia, như thế nào biến mất ở bên cạnh nàng.

"Thiên Hậu! Uyển Nhi cô nương té xỉu!" Nguyệt nương ở ngoài điện nhanh chóng la lớn

"Thiên Hậu, Uyển Nhi cô nương té xỉu" Nguyệt nương không đành lòng, nhìn Thiên Hậu quỳ trên mặt đất thân thể gầy yếu thật đau lòng. Thiên Hậu, một khi đã thích Uyển Nhi cô nương như vậy, cần gì phải...khó xử chính mình.

Võ Chiếu theo bản năng quay đầu đi, nhìn màn đêm đen nhánh sững sờ:"Lời nói Bổn cung sao các ngươi lại không hiểu, chẳng lẽ muốn bản cung đem một đám các ngươi xử tử hết mới can tâm sao? Ngươi đi ra ngoài, bổn cung muốn yên lặng một chút"

Nước mắt còn chưa khô, gặp không khí lạnh như băng làm cho ánh mắt người ta trở nên chát đắng. Không còn người vì nàng dùng đầu lưỡi ấm áp liếʍ thân thể lạnh băng của nàng.

Hết thảy, tất cả đều xong !

Võ Chiếu đem nghiêng mực để lại ngự án, bút lông bị bẻ gãy cũng để lại chổ củ, hết thảy đều hồi phục lại hình dáng ban đầu. Trừ bỏ người sử dụng chúng đã không còn ở nơi này.

Bi thương nhìn thoáng qua dấu vết trên mặt đất, ánh mắt tựa hồ không chịu được nặng nề, chua xót, khó chịu!

Từ khi Uyển Nhi bồi bên cạnh nàng trở về sau, nàng đã thật lâu không đυ.ng đến ngọc tiêu, cho nên dường như dính chút tro bụi, Võ Chiếu đem ngọc tiêu lau lau xem như trân bảo. Tay vội vội vàng vàng cầm lấy bức họa kia. bút pháp Nghĩa Dương quả thật thần kỳ sinh hoa, bức họa này vẽ lên thần thái của Tiêu Thục Phi, chính là nàng vẫn thấy so với Tiêu Thục Phi có chút bất đồng, nếu giữa lông mày của nàng không buồn bã thì tốt hơn, Có thể khiến nàng càng nhớ đến nhiều chuyện về nàng.

Người kia am hiểu nhất là vẽ tranh rồi, hài tử của người kia cũng đã trưởng thành, xuất giá.

Nghĩa Dương cũng đã đến lúc gặp mặt ngươi một lần. Chuyện của Uyển Nhi, chuyện của mẫu thân ngươi, ngươi phải nhất nhất nói rõ cho ta hiểu!