Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Võ Tắc Thiên

Chương 4: Địch ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thái Bình công chúa vốn là khách quen của Cam Lộ Điện, trýớc ðó vài ngày, bởi vì sinh phong hàn, sợ lây bệnh cho mẫu hậu cho nên mới chịu đựng một tháng không có tới Cam Lộ Điện.

Hiện cơ thể khỏe mạnh, Thái Bình công chúa liền vội vàng đến thăm mẫu hậu, chính là nàng vừa đến Cam Lộ Điện có cái gì thay đổi . Nhìn kỹ lại không có biến đổi, chính là cảm giác không giống như lúc trước.

"Mẫu hậu" Thái Bình công chúa y phục áo choàng màu tuyết trắng, đại điện ngột ngạt bởi vì nàng vừa tiến vào lập tức có chút sức sống.

"Bình nhi mau đến đây, cho mẫu hậu xem thật kỹ". Võ Chiếu buông tấu chương, đã lâu không gặp nữ tử bảo bối rồi. Hai mắt nhất thời sáng lên.

Thượng Quan Uyển Nhi đúng lúc bưng trà đi tới, chính là thấy cảnh khăng khít tươi cười sủng nịnh , cũng là chưa bao giờ đối với mình, trong lòng có hơi hơi đau. rồi lại không rõ đó là cảm xúc gì.

"Mẫu hậu nhi thần muốn chết, mẫu hậu" Thái Bình công chúa làm nũng, được mẫu hậu ôm vào trong lòng, cảm giác thực tốt.

Chính là bên cạnh không có Thượng Quan Uyển Nhi mới là tốt nhất, vì cái gì Thượng Quan Uyển Nhi dâng trà xong còn chưa chịu lui xuống ! vì cái gì Thượng Quan Uyển Nhi lại ở chổ này, nhìn thấy bản công chúa lại không thi lễ!

" Hảo Bình nhi của ta, để cho vi nương ngắm thật kỹ Bình nhi, bị bệnh một tháng, hiện nay đã khỏe hơn chưa ?" Võ Chiếu ôn nhu vuốt ve mặt nữ nhi bảo bối, sủng nịnh ôm vào trong lòng.

" Nếu còn bệnh, Bình Nhi mới không dám đến gặp mẫu thân đâu. Mẫu thân nhật lý vạn ky, Bình Nhi sợ sẽ lây bệnh phong hàn cho mẫu hậu" Cho nên Thái Bình công chúa mới quyết tâm chịu đựng một tháng không trông thấy mẫu hậu, hảo vất vả !

"Bình Nhi thực ngoan, Mẫu hậu đâu sợ Bình Nhi lây bệnh cho, thể cốt mẫu hậu chính là cường tráng"

"Nhi thần biết, trước đó vài ngày Bát ca đến thăm nhi thần đã bị nhi thần lây bệnh rồi, bây giờ còn chưa khỏe. Nhi thần cũng nên cẩn thận không cho hàn khí lây cho mậu hẫu" Thái Bình công chúa hữu ý lại vô tình nghiêng mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng thế nào cũng không thể xem như không thấy. Đã biết chỉ là chuyện của tiểu nữ nhi, hiện giờ bị nàng nhìn thấy, thực không có ý nghĩa

"Nga? không thể lây bệnh cho mẫu hậu lại có thể lây bệnh cho Bát ca sao ? Bát ca con nếu nghe những lời này, sợ là sẽ tức giận" Võ Chiếu cọ cọ mũi Thái Bình, Nữ nhi bảo bối này sẽ ỷ được chính mình cưng chiều, khi dễ vài vị ca ca.

" Bát Ca sẽ không ở đây đâu, Bát Ca hiện giờ cũng đang khổ sở !" Thái Bình công chúa tựa hồ cũng bị những lời nói của mình làm cho tức cười, uốn tại trong lòng ngực Võ Chiếu cười ha ha.

Võ Chiếu vừa mới cau mày xử lý chính sự, nghe xong lời Thái Bình, lập tức cũng theo sang sảng cười ha hả.

" Mẫu hậu , người luôn giễu cợt nhi thần"

Thái Bình công chúa mặt nhăn nhó. trong mắt trong lòng đều cười, nhưng khi nhìn đến Thượng Quan Uyển Nhi ở nơi kia thì chính là mất hứng....Một ít lời nói quá mức tư mật, muốn cùng nói với một mình mẫu hậu, vô luận thế nào cũng không muốn để cho người khác nghe thấy. Đặc biệt là Thượng Quan Uyển Nhi!

"Thượng Quan Uyển Nhi, ta khát" Thái Bình công chúa vẫn nằm trên ngực Võ Chiếu, hướng Thượng Quan Uyển Nhi đắc thắng cười.

" Uyển Nhi đi pha trà cho công chúa" Thượng Quan Uyển Nhi thoáng nhìn qua Thiên hậu cùng công chúa, lui xuống pha trà.

" Bình Nhi trước uống trà của mẫu hậu, Uyển Nhi pha trà thời gian khá lâu "

Võ Chiếu ôn nhu nói. điều này thật oan uổng cho Thượng Quan Uyển Nhi rồi, Thượng Quan Uyển Nhi tuyệt đối không phải loại người lười biếng. Kỳ thật không phải Thượng Quan Uyển Nhi pha trà thời gian thật dài, mà là Võ Chiếu thành thói quen phê duyệt tấu chương khi có Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh, Lúc nàng rời đi liền thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm.

"Mẫu hậu thực thích nàng ?" Thái Bình làm bộ như lơ đãng nói.

" Đúng vậy a, Vi nương chưa từng thấy qua cô nương nào tài hoa như Uyển Nhi. Bình Nhi, không phải nương nói con, con dịu dàng mà bình thường lớn lên, nhưng lại không đuổi kịp học thức của Uyển Nhi". Võ Chiếu một chút cũng không ý thức lời nói sẽ làm cho Thái Bình công chúa sau này phí nhiều tâm sức đi học bổ túc công khóa, ai bảo nàng đúng là kém nhiều lắm so với nữ nhân Thượng Quan Uyển Nhi tài ba này

"Mẫu hậu thích người có tài hoa"

Thái Bình công chúa bình tĩnh, bề ngoài che dấu sự rung động bất an trong tim. Nếu là mẫu hậu thích, nàng liền muốn làm người có tài hoa trong mắt mẫu hậu, nếu mẫu hậu không thích, Thượng Quan Uyển Nhi đã không được ở đây.....

"Đúng vậy a, mẫu hậu thích nhất người có tài hoa, đặc biệt là thi nhân tài hoa. người ví như thơ, thơ ví như người. Lời này vẫn là thực có đạo lý:

Cho đến nay Võ Chiếu sẽ vẫn nhớ đến người kia, mà ngay cả khi nữ nhi bảo bối trong lòng, nàng cũng không nhịn được suy niệm về người kia. Người kia rõ ràng đã rời khỏi nàng hơn mười năm rồi, con gái mình đều lớn như vậy.

Nếu là nàng còn sống, nàng liền có thể thấy, nàng cũng có công chúa nhỏ. Tiểu công chúa hiện giờ của nàng hảo hảo còng sống, nàng sẽ thỏa mãn bất cứ điều gì cho tiểu công chúa của nàng. Nàng muốn làm cho tiểu công chúa của nàng trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất.

"Mẫu hậu, thích Thượng Quan Uyển Nhi sao?" Thái Bình công chúa đáy lòng sớm bắt đầu đã nảy sinh một cỗ ghen tuông, mẫu hậu thích thi nhân nhất rồi, huống hồ hiện nay đã lộ rõ ám chỉ Thượng Quan Uyển Nhi. Cho nên, mẫu hậu mới đem Thượng Quan Uyển Nhi giữ ở bên người, không phải sao?

"Bình nhi. Con đây là ăn phải dấm chua a?, thi nhân có tài hoa thì rất nhiều , chính là nữ nhi bảo bối chỉ có một " lời này của Mẫu hậu ám chỉ có thiên thiên vạn vạn Thượng Quan Uyển Nhi , duy chỉ có mình là độc nhất vô nhị sao ? Thái Bình công chúa trong lòng rốt cuộc bình ổn, cho nên khi nhìn đến Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng liền sung sướиɠ vài phần.

Thượng Quan Uyển Nhi tiến vào dâng trà, vừa vặn thấy Thái Bình công chúa chính là cười tủm tỉm uống chén trà của Thiên Hậu, nàng cùng mẫu thân còn chưa bao giờ hành động vô cùng thân thiết như thế.

Mà câu kia "thi nhân có tài hoa thì rất nhiều , chính là nữ nhi bảo bối chỉ có một ", Thượng Quan Uyển Nhi không sai chút nào đều nghe được. Trong lòng tất nhiên là ngũ vị tạp trần.

"Mẫu hậu tốt nhất !" Thái Bình công chúa sớm mặt mày hớn hở, càng hướng về lòng ngực mẫu hậu chui vào.

" Bình nhi , tuy là nói thế, Uyển Nhi cùng tuổi với con, làm thơ không biết hơn con bao nhiều lần, nên khiêm tốn tìm nàng thỉnh giáo mới tốt." Võ Chiếu không quên nhắc nhở nữ nhi bảo bối làm tốt công khóa, cũng không thể làm cho người ta coi thường nữ nhi bảo bối của mình.

"Mẫu hậu, nhi thần ghi nhớ, nhi thần cũng không dám lơ là công khóa" Thái Bình trong lòng trầm xuống, gần đây công khóa đúng là không thạo. Nếu muốn học vượt qua Thượng Quan Uyên Nhi còn cần phải đi một đoạn đường rất dài, ai bảo Thượng Quan Uyển Nhi đúng là xứng đáng chân chính tài nữ. Chính mình thật sự rất khó vọng đến bóng lưng nàng.

"Ân, mau lại đây uống chén trà nóng, cẩn thận nóng" Võ Chiếu tự mình bưng trà đưa đến tay Thái Bình, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn màn này, mẫu từ nữ hiếu, thật sự là một bức tranh đần ấm.

Thượng Quan Uyển Nhi tựa hồ có thể tưởng tượng ra nếu là Thái Bình công chúa bị bệnh, Thiên hậu không chừng đúng là sẽ đích thân bưng thuốc, mớn thuốc. Trong lòng có chút hâm mộ ghen tỵ. Ở Dịch Đình cung nhiều năm như vậy, phần lớn đều là Nghĩa Dương chiếu cố nàng. Còn mẫu thân cả ngày lao động, tiểu thư khuê các từ nhỏ lại bị dày vò tiều tụy không chịu nổi. Nơi đó làm gì có sự tình nhàn hạ thoải mái như vậy. Thượng Quan Uyển Nhi đúng là tưởng niệm mẫu thân

"Nhi thần muốn dùng cốc của mẫu hậu!" Thái Bình công chúa làm nũng nói.

"Tất cả bôi tử trong Cam Lộ Điện đều của mẫu hậu nha, Bình Nhi ngoan, vừa mới không phải khát nước sao ?" Võ Chiếu tựa hồ chỉ có đối với Thái Bình công chúa mới có thể kiên nhẫn khuyên giải như vậy.

"Bôi tử của mẫu hậu chỉ dành cho nhi thần dùng!" Thái Bình công chúa khıêυ khí©h trừng mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi. Ai bảo nàng đến nhanh như vậy ! Nàng đến rõ ràng muốn nhắc nhở tài nữ của mẫu hậu có tồn tại ! Tuy rằng mẫu hậu nói thương yêu nhất chính mình, nhưng mẫu hậu thích người khác cũng không được!

Võ Chiếu bất đắc dĩ cười cười:" Hảo, Bình Nhi nói như thế nào thì như thế đó"

Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lời này, lại tức giận không được, lời của Thái Bình công chúa rõ ràng là có ý khác. Tuy rằng gần đây nàng hằng đêm ngủ lại Cam Lộ Điện, trên giường phượng của Thiên hậu, cho đến bây giờ nàng thật sự chưa dám dùng qua bôi tử của Thiên hậu

"Mẫu hậu, tài nữ thi nhân cũng mệt mỏi rồi, không bằng cho nàng lui xuống nghỉ nghơi đi ! Luôn đứng một chổ thế này nhìn cũng mệt" Thái Bình công chúa rốt cuộc không thể nhẫn nhịn chịu đựng Thượng Quan Uyển Nhi ở trong này rồi. Sự tồn tại của nàng không ngừng nhắc nhở mẫu hậu là mình cỡ nào cũng không được như nàng! Cho nên Thái Bình công chúa có chút vênh váo tự đắc, trong thanh âm tràn đầy ý châm chọc

"Uyển Nhi, ngươi mệt không ?" Võ Chiếu ôn nhu hỏi. vốn là đối với Thái Bình công chúa quen ôn nhu, hiện nay đối với Thượng Quan Uyển Nhi nói chuyện cũng có vẻ vài phần ôn nhu.

"Uyển Nhi. không phiền lụy". Thượng Quan Uyển Nhi nhịn xuống xúc động muốn cùng Thái Bình công chúa tranh giành cao thấp, không biết vì cái gì, mỗi lần thấy Thái Bình công chúa, đều có thể làm nàng dễ dàng thổi bùng lửa giận.

"Uyển Nhi sợ là đêm qua lại ngủ không được ngon giấc, ngươi đi nói một tiếng với Nguyệt Nương bảo ngự thiện phòng chuẫn bị bữa ăn yêu thích cho công chúa, công chúa sẽ cùng ta dùng cơm trưa. Ta cho ngươi nghỉ nửa ngày , Uyển Nhi." Võ Chiếu hảo tâm dặn dò Uyển Nhi, nhiều lần đều thấy nàng ở trên giường êm khó ngủ, xem ra là không quen buổi tối nằm ngủ ở đó.

"Dạ" Thượng Quan Uyển Nhi ngây người vài giây, cuối cùng yên lặng cúi đầu ly khai.

"Mẫu hậu, nhi thần muốn học tập đại sự triều chính , vì mẫu hậu phân ưu." Thái Bình thấy Thượng Quan Uyển Nhi đi rồi, có chút không tình nguyện dời sang một bên mẫu hậu, Tuy rằng nàng rất muốn vĩnh viễn được mẫu hậu ôm như vậy, chính là vẫn đau lòng thân thể mẫu hậu thôi ! Mẫu hậu xử lý triều chính mệt chết đi rồi, chính mình cũng nên vì mẫu hậu phân ưu.

"Nga? Bình Nhi cũng muốn hiểu rõ chuyện thiên hạ sao ? mấy ca ca của con đều là không thích tham dự việc triều đình." Võ Chiếu một chút cũng không tức giận, ngược lại có nhiều hứng thú nhìn Thái Bình.

Lần trước phát hiện nữ nhi bảo bối tính cách thượng hòa, tưởng tượng sau này khi trưởng thành , càng yêu thích hơn.

"Nhi thần là nhi thần, Nhi thần cũng không phải hoàng huynh! Mẫu hậu, nhi thần không được học sao ? Nhi thần sau này phải giống như mẫu hậu, tạo phúc dân chúng, chỉ cầu tận tâm tận lực vì mẫu hậu phân ưu" Thái Bình thật nghĩ như vậy. mỗi lần đến đều nhìn thấy mẫu hậu vất vả, mà mấy ca ca chỉ biết vui chơi, phụ hoàng lại sớm không hỏi đến việc triều đình. Nếu như mình cũng không hiểu chuyện, mẫu hậu hội mệt chết.

"Hảo, về sau con mỗi ngày sau khi lâm triều lại đến đây, đọc tấu chương, phân ưu cho ta. Bình Nhi của ta thật sự là trưởng thành. cũng biết vì mẫu hậu phân ưu rồi, thật sự là càng ngày càng ngoan." Võ Chiếu yêu thương cọ cọ cái mũi nhỏ đáng yêu của Thái Bình. Nàng vẫn xem nàng là tiểu hài tử sủng ái giống nhau, chưa từng nghĩ, qua năm Thái Bình cũng đã mười lăm tuổi.

0
« Chương TrướcChương Tiếp »