Chương 38: Tận Xương

Nghĩa Dương không hề nhìn bóng người đứng dậy tông cửa xông ra ngoài. Nàng làm sao mang khổ bên người. Đầu ngón tay tựa hồ còn chảy ra chất lỏng ấm áp của người nọ, hóa thành khóe môi nhè nhẹ ngọt lành. Lại cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, tốt quá hóa hư!

Nàng hận nàng! hận thấu xương !

Nếu không có yêu, làm sao còn để ý trên miệng nàng gọi tên ai ? Mẫu hậu, Mẫu hậu? thật sự là quá buồn cười! Thái Bình ngươi hận ta như vậy, ta hận ngươi một chút thì có sao !

Thái Bình không dám dừng lại, có lẽ đêm qua đến nơi này là sai lầm, hôm nay lại quay trở lại quá khứ. Nàng yêu cực Nghĩa Dương ở dưới nàng trằn trọc hầu hạ, khúm núm nhu tình, than nhẹ mỏng hát.

Sao lại nói hận?

Thái Bình thở dài, nàng sao lại hận nàng ! Đêm qua thân thể bị cháy sạch sẽ, căn bản không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Nghĩa Dương cư nhiên không hề chạm vào nàng, là mình đối với nàng lực hấp dẫn không đủ ? Quả thật là "Thái Bình" công chúa!

Mẫu hậu thế nào cũng chỉ có thể để trong lòng. Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi nếu đối xử với mẫu hậu không tốt, ngươi liền rất không biết điều.

Má trái tựa hồ vẫn còn hơi đau, trên người cũng không hề thoải mái, mẫu hậu cư nhiên đánh nàng ! mẫu hậu cư nhiên đánh nàng ! Thái Bình không có mặt mũi đi Cam Lộ Điện, huống chi suy nghĩ của nàng hiện giờ không hề tỉnh táo, nàng cần chút thời gian hiểu rõ, tình yêu này, có thể hay không liên quan đến phong nguyệt!

oOo

Cam Lộ Điện hiện tại quả thật cũng không nên quấy rầy, thực hiển nhiên, Võ Chiếu chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, Thượng Quan Uyển Nhi còn phải học tập tôi luyện nhiều hơn, kỹ xảo mới lạ của nàng căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của Thiên Hậu. Cho nên vừa sáng sớm tỉnh lại bị Thiên Hậu đối đãi lạnh lùng cũng tự biết đuối lý, không dám tỏ vẻ.

Không khí Cam Lộ Điện cực thấp, Thượng Quan Uyển Nhi cũng chỉ bưng trà rót nước, e sợ làm sai cái gì, khiến Thiên Hậu mất hứng.

"Lại đây" Võ Chiếu xoa bóp cánh tay bủn rủn, việc hôm qua nàng không muốn nghĩ nhiều. Về phần Hiền Nhi, nếu hắn đã muốn rời xa Trường An, từ đó phân tranh ở nơi này cùng hắn không còn quan hệ.!

Càng buồn cười chính là Hiền Nhi còn đi mật báo, lại muốn đưa mẫu hậu của hắn vào chổ chết sao! Hiền Nhi, bản thân ngươi từ khi gặp Uyển Nhi liền không còn giống ngươi, thông tuệ của ngươi, ôn nhã của ngươi đã đi không quay lại. Ngươi cho rằng kế hoạch của mình là thiên y vô phùng, lại không biết người bên cạnh phụ hoàng của ngươi tất cả đều là người của mẫu hậu sao ! ngươi nghĩ mẫu hậu sẽ không nghìn dặm truy kích ngươi, ngươi bất quá ỷ là con ta mà thôi! Mẫu hậu ban cho ngươi "Thiếu dương chính phạm" cùng " Hiếu tử truyền" ngươi không đọc qua. Hiện giờ nên đưa cho Hiển Nhi rồi, hy vọng hắn sẽ không làm cho mẫu hậu thất vọng.

"Thiên Hậu" Thượng Quan Uyển Nhi đến gần Thiên Hậu, bị Thiên Hậu một phen kéo vào trong lòng, hơi thở Thiên Hậu phả vào cổ nàng ngứa ngáy, làm cho nàng không thể động đậy.

"Hiện giờ chỉ có Hiển Nhi mà thôi" Võ Chiếu sâu kín thở dài, ở bên người nàng chỉ còn lại ba hài tử. ba hài tử khác đều không còn ở nhân thế, cùng nàng âm dương cách biệt! về phần Hiền Nhi , nàng xem như hắn đã chết!

"Anh Vương Đôn hậu thành thực, không thích cùng người tranh chấp, thừa hành trung dung, thực thích hợp làm thái tử. Thượng Quan Uyển Nhi trầm tư suy nghĩ, nếu nói đối với Thái tử đã bị phế Lý Hiền còn có chút hiểu biết, Anh Vương Lý Hiển nàng chỉ thấy qua vài lần, hơn nữa Anh Vương còn có chổ để khen ngợi.

"Uyển Nhi nàng đang khen Hiển Nhi hay là đang châm chọc Hiển nhi, hắn trừ bỏ không chống lại ta, thì còn chổ nào để người ta khen ngợi?" Võ Chiếu gõ nhẹ trán Uyển Nhi một cái, chọc thủng lời nói dối của nàng. Thấy nàng trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức đỏ bừng liền không nhịn được nghĩ muốn xoa bóp.

"Anh vương có đáng giá hay không, cũng không phải là người Uyển Nhi thích, tâm Uyển Nhi chỉ có mình Thiên Hậu thôi" Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng thổ lộ, xấu hổ cười

Võ Chiếu sủng nịnh xoa xoa mặt Uyển Nhi." Toàn là lời nói tốt làm ta vui vẻ, ai hỏi nàng có thích hắn không ? ở trong mắt Uyển Nhi, ta là người nhỏ mọn vậy sao?"

"Ngô, Uyển Nhi sai rồi, Thiên Hậu, nhột quá" Thượng Quan Uyển Nhi hưởng thụ ấm áp của Thiên Hậu, nàng rốt cuộc chịu không nổi Thiên Hậu lạnh nhạt,

"Nơi này còn đau không ? Đầu ngón tay Võ Chiếu khẽ chạm vào vết sẹo bên má trái Uyển Nhi, đã muốn kết vảy để lại sẹo. một đường thịt nhợt nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.

"Không đau" Thượng Quan Uyển Nhi quay mặt qua chổ khác, nàng không muốn Thiên Hậu nhìn thấy vết sẹo của mình dù tốt dù xấu!

"Còn nói không đau, đến ngự dược phòng lấy thuốc hữu hiệu nhất, chấm lên tiểu vết sẹo, không quá một tháng, Uyển Nhi lại trở nên chói lọi, câu hồn đoạt phách" Võ Chiếu nâng cằm Uyển Nhi, trêu đùa.

"Uyển Nhi" Uyển Nhi càng ngượng ngùng, ngón tay Thiên Hậu rê trên môi nàng hảo ngứa. Thượng Quan Uyển Nhi mở miệng ngậm chặt, Lấy đầu lưỡi liếʍ, thấy mặt Thiên Hậu giãn ra không phải là không vui, càng thêm can đảm vẽ ra thêm một vòng.

"Ăn ngon như vậy, ta cũng muốn nếm thử tước thông căn của Uyển Nhi như thế nào"

"Thiên Hậu không cần, Uyển Nhi không bao giờ....lại lừa gạt Thiên Hậu, cầu Thiên Hậu tha tội cho Uyển Nhi!" Thượng Quan Uyển Nhi ôm lấy cổ Thiên Hậu, ngẩng đầu nhìn Thiên Hậu, chỉ nguyện cuộc đời này được như vậy!

"Nàng nói tha tội liền tha tội?" Võ Chiếu thò tay xấu xa cọ cọ cái mũi Uyển Nhi, mị nhãn híp lại: "Đêm qua không có hầu hạ ta cho tốt, còn muốn cầu ta tha tội sao ?

"Cái kia, Uyển Nhi biết làm thế nào, Thiên Hậu mới có thể tha thứ cho Uyển Nhi?"

"Nàng nói đi?"

Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt, nàng chịu không được Thiên Hậu đùa giỡn:" Uyển Nhi đã biết, trong sách đều có hoàng kim phòng, Uyển Nhi chỉ nguyện có thể đọc qua liền không quên được"

"Nàng a" Võ Chiếu lắc đầu cười khẽ, nếu không tha thứ nàng, làm sao có thể đưa nàng lên giường mình," Đi, theo ta đến ngự hoa viên ngao du, hôm nay thời tiết thật vừa"

oOo

Trời đông giá rét thế này, nhất định là khó quên, Thái tử bị phế, hoàng thượng quay trở lại giường bệnh, Thiên Hậu tiếp tục chấp chính. Nếu nói cao hứng nhất, thì chắc là Anh Vương Lý Hiển rồi, Tất cả mọi người đều đoán được, ngôi vị thái tử đến phiên hắn làm chỉ còn vấn đề thời gian.

Sau khi phế thái tử một tháng, Anh Vương Lý Hiển được phong lên làm Thái tử, đại xá thiên hạ, mở tiệc chiêu đãi tất cả quan lại phục vụ ở cung Đại Minh.

Thượng Quan Uyển Nhi nói không sai, Lý Hiển không giống ca ca hắn là Lý Hiền bác văn cường ký, tinh thông đủ loại sách, thông minh hiếu học mà là đôn hậu thành thật, không thích cùng người tranh chấp. Nhưng nàng quên nói, Lý Hiển cùng ca ca hắn giống nhau là đối với nàng cảm mến từ lâu.

Ở trong hoàng quyền tâm thái tử khó dò. hắn một khi đã ngồi lên ngôi vị thái tử liền cho rằng ngoại trừ nữ nhân của phụ hoàng, tất cả nữ nhân khác hắn muốn có liền không thể không có,

Lý Hiển không có nhiều lòng tham, hắn muốn không quá nhiều nữ nhân, Thượng Quan Uyển Nhi cũng là một trong số đó. Hiện giờ lục ca đã bị phế, trừ bỏ phụ hoàng, mẫu hậu, Trong cung Đại Minh hắn lớn nhất, thân thể phụ hoàng yếu ớt nhiều bệnh, làm sao còn có thể nạp thêm phi, Uyển Nhi không của mình thì còn của ai ? Chỉ hy vọng thái tử phi Vi Thị không ghen là tốt rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng không phải lần đầu trốn tránh thái tử, nhắc đến hơi kỳ quái, một trai một gái của Thiên Hậu , một người trốn tránh nàng, một người nàng trốn tránh.

"Ngươi đang ở đây trốn tránh thất ca sao ?" Thái Bình bạch y bồng bềnh, một bộ khiến nhân gian khói lửa thình lình phát ra thanh âm làm Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức khẽ run rẩy.

"Thái Bình ngươi làm ta sợ muốn chết!" Thượng Quan Uyển Nhi ôm ngực, trừng mắt nhìn Thái Bình.

" ngươi không nên đứng ở chổ này, đường hoàng tuyền không phải ngươi muốn đi liền có thể đi!" chỉ có mẫu hậu mới có thể tuyên bố quyền sở hữu ngươi!

"Đúng rồi, đúng rồi, lời Thái Bình có lý" Thượng Quan Uyển Nhi quan sát cẩn thận Thái Bình, Thái Bình từ lễ mừng năm mới, có cái gì đó thay đổi, nhưng lại không nói được thay đổi chổ nào.

"Ngươi cùng mẫu hậu gần đây thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Không cần giả ngốc, Thượng Quan Uyển Nhi dựa vào chỉ số thông minh của ngươi, lời ta nói còn không rõ, mấy năm nay sao ngươi có thể đi theo mẫu hậu"Thái Bình kéo khóe môi, nàng chỉ muốn biết mẫu hậu như thế nào.

"Thiên Hậu đối với ta khi ấm áp khi lạnh lùng, ta chỉ còn biết tận tâm tận lực phục vụ Thiên Hậu cho tốt" Uyển Nhi bất đắc dĩ đáp.

"Bị ngươi lừa gạt một lần, phản bội một lần, mẫu hậu lại tiếp tục tin tưởng một người, đối với ngươi tốt, sẽ rất gian nan. Huống chi mẫu hậu là nhân vật từ trước đến nay chưa từng có, ngươi phải biết tâm ý của mẫu hậu!" Thái Bình thở dài, Thượng Quan Uyển Nhi ở trong phúc mà không biết phúc!

"hảo hảo, Uyển Nhi không biết Thái Bình biết ?!" Thượng Quan Uyển Nhi khiêu mi, sớm phát hiện đã lâu Thái Bình không có đến Cam Lộ Điện, không thấy nàng ngày thường đối với Thiên Hậu nũng nịu làm xấu, thật có chút nhớ nhung tưởng niệm.

"Ta tự nhiên không dám phỏng đoán tâm ý mẫu hậu, Thượng Quan Uyển Nhi , mẫu hậu có thể tha thứ cho ngươi là phần số của ngươi, không cần khăng khăng một mực trêu hoa ghẹo nguyệt!" Thái Bình nghiêm túc nói, nàng không thể không ra mặt nhắc nhở Thượng Quan Uyển Nhi, trốn tránh không phải là biện pháp.

Thượng Quan Uyển Nhi suýt chúc nữa bị sặc" Khụ khụ khụ, Thái Bình, lời này để cho Thiên Hậu nghe được lại phạt ta, nói cũng không thể nói lung tung!"

"Vì cái gì ngươi cho là không được mẫu hậu tín nhiệm, không có lửa sao có khói, ngươi cho là ngươi có thể lừa dối sao ? Nói cho ngươi biết tất cả sự tình đều không qua khỏi mắt mẫu hậu!"

"Chính là chuyện của Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành sao?" Thượng Quan Uyển Nhi nheo mắt, đáng tiếc Thái Bình trốn tránh ánh mắt tò mò của Thượng Quan Uyển Nhi, nếu nàng nhìn lại, nàng sẽ phát hiện vẻ mặt này của Thượng Quan Uyển Nhi cực kỳ giống mẫu hậu!

"Chuyện của chúng ta không cần ngươi quan tâm!" Thái Bình gầm nhẹ nói, nổi thống khổ của nàng không cho phép ai được nói ra, cũng chỉ có Thượng Quan Uyển Nhi biết một ít.

" Lo cho tốt chuyện của ngươi cùng mẫu hậu, Thượng Quan Uyển Nhi! không cần quan tâm chuyện người khác!" Thái Bình khôi phục bình tĩnh, nàng chịu không nổi bất luận kẻ nào nói tới Nghĩa Dương, Nghĩa Dương đã muốn làm nàng điên mất.

"Ân, ta hiểu rồi, Thái Bình ta phải về rồi, có muốn đến thăm Thiên Hậu không ? ngươi cũng biết Thiên Hậu rất nhớ ngươi" Tuy rằng không tình nguyện để Thiên Hậu cùng Thái Bình vô cùng thân thiết, nhưng vì Thiên Hậu phân ưu mới là chuyện nàng nên làm.

"Không !" hai hàng lông mày Thái Bình nhíu chặt, nói ra một chữ!

"Ai, Thái Bình, Uyển Nhi tạ ơn ngươi nói thẳng, Uyển Nhi nên đi hầu hạ Thiên Hậu"

"Nếu ngươi có lỗi với mẫu hậu...ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thái Bình nhìn bóng lưng Thượng Quan Uyển Nhi rời đi nắm chặt tay, mẫu hậu, nếu như nhi thần không phải là nữ nhi của ngài, có phải hay không có thể giống như Thượng Quan Uyển Nhi bầu bạn bên cạnh ngài, cùng cùng đi cùng ngủ!

Chính là Nghĩa Dương đâu rồi, Nghĩa Dương lại vì cái gì ? Vì cái gì mọi người đều không thể cho ta yêu thương ?