Chương 2: Xin Hãy Cởϊ áσ

Thì ra mình chỉ là thị nữ dạy ái nữ của nàng làm thơ thôi sao. Nguyên lai mẫu thân lừa nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi tất nhiên nghe thấy Võ hậu cùng Thái bình công chúa mẫu tử nói chuyện với nhau vô cùng thân thiết. Trong lòng có chút hâm mộ. Thường nói gia đình Đế Vương vô tình, thái tử Lý Hoằng vừa mới qua đời, cung nhân tương truyền là bị Thiên Hậu độc hại. Hiện giờ nghe đến, thật cũng không có thể tin toàn bộ.

Trong lòng có vô số phỏng đoán cùng nghi ngờ đối với Võ hậu, so với bản thân không thấy quá rõ ràng, xem ra còn có nhiều suy đoán, Những tin đồn nghe từ cung nhân không thể tin tưởng toàn bộ

Thiên hậu năm nay bao nhiêu xuân rồi, nhan sắc so với mẫu thân ở Dịch Đình cung thoạt nhìn trẻ hơn. Mẫu thân cũng bất qua mới ba mươi, hàng năm đều phải làm việc nặng , khiến cho da của người cũng không trắng trẻo non mịn

Nhớ tới mẫu thân, nhớ tới cái người trong chính điện kia, trong tận đáy lòng nảy sinh hận ý

"Này, làm sao ngươi còn chưa đi?" Thái Bình công chúa tức giận thấp giọng quát.

"Nô tỳ chờ ý chỉ thiên hậu" Thượng Quan Uyển Nhi bộ dạng phục tùng, nàng không thích bị người như vậy xét đoán, chỉ là vừa đối mặt thiên hậu đương triều cũng không làm nàng thay đổi sắc mặt. Công chúa cứ như vậy đưa mắt dò xét, nàng không thích, phi thường không thích.

"Nga? Nguyên lai cũng chỉ là một đứa thị nữ" Thái Bình công chúa tay cầm trường tiên, khinh thường quét mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đang quỳ."Đã như vậy, liền không cần vượt quá bổn phận"

Chờ Thái Bình công chúa đi ra cửa cung, Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên.

Thiên Hậu chỉ sủng ái Thái Bình công chúa, thế nhân đều biết. xét về tính cách cùng cách làm việc đều cực kỳ giống Thiên hậu, sự kiện sư tử thông chính là bằng chứng rõ ràng

"Uyển Nhi, Uyển Nhi"

Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy Thiên Hậu gọi tên mình, vội lên tiếng trả lời, bước nhanh đi đến.

"Thì ra ngươi vẫn còn ở đây" Võ Chiếu cười mỉm nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, thấy được sở trường lớn nhất của nàng

"Thiên hậu không cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám đi"

"Nga? ngươi cứ như vậy nghe lời của ta sao?"

Vô tri nhìn về phía hình dáng của thiên hậu, xinh đẹp không gì sánh được, giờ phút này tựa như cười như không cười đưa mắt phượng quét qua Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới ngẩng đầu liền lập tức dời tầm mắt sang chổ khác

"Nô tỳ..."

"hư..." Võ Chiếu đặt ngón tay ngọc lên đôi môi đỏ mọng, Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời nhìn ngây người.

"Uyển Nhi, ta thích ngươi xưng chính mình là Uyển Nhi, ở trước mặt ta không cần nhiều quy củ như vậy". Võ Chiếu nhẹ đứng dậy, lướt qua ngự án dày đặc tấu chương, từng bước sinh tư

"Vâng. nô tỳ...Uyển Nhi ghi nhớ"

"Thật sự là hài tử ngoan, Uyển Nhi chính là rất sợ ta? ha ha, ta biết ngươi sợ ta."

Võ Chiếu chẳng biết từ lúc nào chỉ cách Thượng Quan Uyển Nhi mảy may vài li, khí thế đoạt nhân ép Thượng Quan Uyển Nhi vội lui bước không còn chổ trốn tránh, bởi vì người trước mắt đã đỡ lại eo nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức liền có cảm giác thắt lưng nóng lên, hô hấp cũng dần dần không ổn, thế nhưng không dám ngẩng đầu đối diện dung nhan trước mắt

"Thiên Hậu....Uyển Nhi..."

"Uyển Nhi không cần phải sợ ta, sau này ngươi là người phải cùng ta vượt qua đêm dài đằng đẳng, Cam Lộ Điện này ban đêm gió to, nên mặc nhiều quần áo dày, ngươi, rất gầy."

Tay Võ Chiếu đã muốn buông nàng ra, Thượng Quan Uyển Nhi suýt chút nữa mất thăng bằng té ngã, Võ Chiếu vẽ lên một nụ cười mị hoặc, chỉ giúp Thượng Quan Uyển Nhi đỡ bả vai, ổn định nàng không để nàng té

Khuôn mặt Thượng Quan Uyển Nhi thoáng chốc có một tia khác thường, chính là cùng mẫu thân, cùng Nghĩa Dương đều không có tiếp cận vô cùng thân thiết như thế. Huống chi là cùng cừu nhân diệt tộc ?!

"Uyển Nhi tạ ơn Thiên hậu quan tâm."

"Ân, sau này ngươi ở nơi này cùng ta phê duyệt tấu chương. Ta lúc còn trẻ từng đi qua học quán của Dịch Đình cung. ở đó sư phó giảng dạy vô cùng tốt. Ngươi bây giờ còn nhỏ, hơn phân nửa là lý luận suông, còn cần rèn luyện nhiều." Võ Chiếu ôn nhu nói, cầm lấy một quyến tấu chương, bắt đầu chăm chú xem tiếp

Đợi cho một chồng tấu chương phê duyệt xong, không biết thời gian qua bao lâu , lúc này mới nhớ đến trong điện còn có một Thượng Quan Uyển Nhi. thấy nàng hai hàng lông mày nhíu chặt, đang nhìn về phía mình thì liền dời tầm mắt, lông mày đẹp đẽ lập tức dãn ra. Giống như vương công quý tộc tiểu thư không biết thế sự, nuôi ở trong khuê phòng, đọc đủ tứ thư ngũ kinh, tài hoa hơn người. Vẫn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, mà không hay.

Nếu sự thật chính là như thế, cũng là chuyện tốt

Là ai một tay hủy hoại tất cả ? Vốn là cháu gái duy nhất của trung thư thị lang tể tướng Thượng Quan Nghi, vốn là nhà dòng dõi nho học, hàng vạn hàng nghìn yêu thương. Hiện tại vừa mới lọt lòng đã phải vào Dịch Đình cung mười bốn năm làm nô tỳ.

Mỗi khi thấy người một tay đã hủy hoại thành tựu của nàng, Thượng Quan Uyển Nhi tâm cũng không thể bình tĩnh

Giống như là đã sớm bị cuốn vào võng hảo, thời điểm nàng bước vào, liền hối hận không kịp, quay đầu lại đã bị hãm sâu trong đó

"Uyển Nhi nghe Thiên Hậu dạy bảo"

"Ân, Uyển Nhi ngẩng đầu lên , để cho ta xem ngươi thật kỹ" bị người khác thẩm thị, tư vị thực khổ sở, bị đương triều Thiên hậu thẩm thị tư vị lại càng khổ sở hơn.

Huống chi một ngày bị ngắm kỹ mấy lần, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ có thể ngẩng cao đầu cao quý, trên khóe miệng dường như tạo nên một vòng cung không rõ, tạo thành một ấn tượng vô cùng tao nhã

Chính là Võ Chiếu vẫn còn vô cùng thích thú văn tự , mà ngay cả ngọc thủ để ở một bên , vừa thấy liền viết lên một chữ hảo

"Uyển Nhi, ngươi đem bài thơ ngũ ngôn kia viết cho ta xem"

Thượng Quan Uyển Nhi theo lời đi đến, chính là nhìn đến Ngự thượng thân đã dùng qua bút lông thì sợ hãi

"Uyển Nhi, hay dùng bút này để viết, ta muốn nhìn Uyển Nhi viết chữ" đầu ngón tay Võ Chiếu như có như không đυ.ng chạm, Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng cầm lấy bút lông, mới không làm rơi xuống

"Xuân chí do lai phát, thu hoàn vị khẳng thâu. Tá vấn đào tương lý, tương loạn dục hà như."

" Bài thơ ngũ ngôn này rất chân thật, Uyển Nhi thật sự là rất có tài hoa, tuổi còn nhỏ như thế liền có thể viết tốt thơ văn, nếu Bình nhi có được một phần mười tài hoa của Uyển Nhi, ta liền hài lòng

Nếu không phải Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới biết Võ Chiếu, nếu quen thuộc một chút, Nàng nhất định biết Thiên hậu chưa từng cả đêm đọc thơ một người đến hai lần

Võ Chiếu là thật tâm thích bài thơ này, hay là chính nàng đây

" Ta thích nhất thi nhân, đặc biệt nữ thi nhân"

Võ Chiếu chân tâm có ý khích lệ cùng sang sảng ý cười làm cho Thượng Quan Uyển Nhi mơ hồ hai mắt, tương loạn----dục hà như!

"Uyển Nhi, hầu hạ ta thay áo đi. hôm nay ta cao hứng có thể ngủ ngon giấc"

Thượng Quan Uyển Nhi nhớ lại trong cung truyền rằng Thiên hậu hằng đêm bị thức giấc, từ đó trong cung cấm mèo. Nhắc đến mèo, liền nhắc đến năm đó Tiêu Thục Phi ôm con con mèo Ba Tư trong lòng ngực không rời , ánh mắt xanh thẳm nhìn thấu, tựa hồ có thể biết được toàn bộ ân oán thị phi trong hậu cung. Cuối cùng cũng chịu khổ bị Thiên hậu gϊếŧ bằng độc dược

"Uyển Nhi, trước mặt ta, ngươi tựa hồ luôn là thích thất thần ? hầu hạ một lão nhân gia như ta đây , có phải hay không cảm thấy ủy khuất ?|"

"Thiên hậu không lão !" Thượng Quan Uyển Nhi thẳng thắn nói, sau đó chính mình cũng cảm thấy kinh hãi. chính mình khi nào trở nên như vậy..

Võ Chiếu khúc khích cười: " Uyển Nhi thật đáng yêu, ha ha ha, lúc còn trẻ liền phải cười nhiều mới tốt. Đợi cho đến tuổi này như ta, muốn cười đều sợ thấy nết nhăn"

Thiên hậu một chút cũng không lão. Thượng Quan Uyển Nhi ở trong lòng yên lặng thì thầm, buổi tối mới đến đây nghe nàng luôn luôn sang sảng tiếng cười, cười như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi chưa từng nghe qua. sợ là cả đời cũng học không được, cho nên trong lòng khẩn trương

"Uyển Nhi, còn không thay ta cởϊ áσ , tháo dây lưng, hầu hạ ta chính là ủy khuất ngươi sao ? Võ Chiếu hảo tính tình nhắc nhở Thượng Quan Uyển Nhi, tựa hồ tiểu cô nương này thực thích thất thần.

Cũng không thể dọa nàng chạy mất, cho nên mới ba phen mấy bận đã làm rất nhiều để thân thiết

"Uyển Nhi, không ủy khuất"

Thượng Quan Uyển Nhi khuôn mặt ửng đỏ chính là nhìn vào đôi mắt như hồ thu thủy của Võ Chiếu, cuống quýt tránh đi, vẻ đẹp của người này kiều mị khϊếp người, nàng chịu đựng không nổi. Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cúi đầu cởi ngoại bào Võ Chiếu, trút bỏ trung y, cuối cùng chỉ còn lại chiếc áσ ɭóŧ bên trong

Võ Chiếu bắt lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi đặt trên người nàng muốn cởi bỏ cái yếm, hài nữ này thực sự không hiểu được thế nào là hầu hạ. Hôm nay không để cho cung nữ hầu hạ nàng, cùng không ai làm ấm giường nàng. Nói vậy Uyển Nhi lại không biết được việc này, Võ Chiếu chính là thoải mái sủng nịnh cười.

"Uyển Nhi là muốn đem y phục của ta toàn bộ cở hết, tuổi già đã lắm nếp nhăn, thân thể chính là so không được với các ngươi, người trẻ tuổi như viên ngọc châu sáng, trơn bóng mềm mại."

Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới ý thức được chính mình vô tri vô giác đã cởi ra rất nhiều tầng y phục. vội cầm lấy y phục ở mép giường phủ lên người Võ Chiếu

Đầu ngón tay hơi hơi đυ.ng chạm đến da thịt trắng nõn trơn mềm.bàn tay vừa chạm vào nơi mềm mại, nơi mà theo lời Thiên Hậu là đầy nếp nhăn. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy được vào Cam Lộ Điện không giống như mình trước kia. Trên mặt giờ phút này lại nóng lên, bàn tay hơi hơi đυ.ng chạm quả nhiên thực nóng, sợ là đã muốn hồng thấu

Động tác nhỏ của Thượng Quan Uyển Nhi tất nhiên không thoát khỏi mắt Võ Chiếu. Như vậy thần thái tiểu nữ nhi này đã cách nàng rất xa. là mười năm trước, còn là hai mươi năm trước đây. thời gian đối với nàng mà nói càng ngàng càng là một chuyện không thể

Nàng chỉ là càng ngày càng nhiều con cháu, biết được mình lão là chuyện thực. cũng không thể than thở, hồng nhan dễ lão

"Ngươi cũng tạm đi nghỉ đi, ta cho người chuẩn bị phòng ở thoải mái"

Võ Chiếu đuổi Thượng Quan Uyển Nhi đi, chui vào chăn rét lạnh, nếu bị người khác biết được đường đường là thiên hậu, thậm chí ngay cả cuối mùa thu, cái chăn ấm đều không ấm. Sợ là ngay cả người kia ăn nói ý tứ, cố kềm cảm xúc là Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ nhịn không được cười nàng. Võ Chiếu bất đắc dĩ kéo khóe môi, thật không hiểu là vì sao. tối nay thức dậy trong lạnh cóng

FJ