Chương 17: Cưỡi Ngựa

Nghĩ là do nụ hôn có công hiệu, ngày hôm sau Thượng Quan Uyển Nhi tỉnh lại liền cảm thấy thần thanh khí sảng. Hai người cũng không nói nhiều. chỉ ở trong lòng im lặng ôm ấp nụ hôn lướt qua dừng lại của đêm hôm trước, Về phần khác không thoải mái, chính là nên quên đi hay muốn lựa chọn sẽ quên đi.

Võ Chiếu quả nhiên giữ đúng lời hứa mang Uyển Nhi đến một chổ phong cảnh tuyệt đẹp, không khí trong lành, còn có Thái tử Hiền, Thất hoàng tử Hiển cùng Thái Bình công chúa.

""Uyển Nhi đây chính là nơi ta đã nói có phong cảnh tuyệt đẹp, không khí mới mẻ" Võ Chiếu dừng bước quay người đối với Thượng Quan Uyển Nhi nói. không hề cố kỵ ở đây có hoàng tử công chúa.

"Uyển Nhi lần đầu tiên đến ngự phong uyển của hoàng gia, cũng không biết chổ săn bắn của hoàng gia lại khí phái khắp nơi." Thượng Quan Uyển Nhi phóng tầm mắt nhìn quanh. Tuy đã vào đông, lại không có cảm giác hiu quạng.

"Các con mau chọn tuấn mã mình thích đi" Võ Chiếu lại hướng về phía nhi tử cùng nữ tử nói.

"Dạ, mẫu hậu"

Võ Chiếu nhìn 2 con ngựa được mang đến, một con đương nhiên là sư tử thông của nàng, con khác chính là tiểu bạch mã tính ngoan ngoãn dịu dàng mà nàng đã thay Uyển Nhi chọn. Võ Chiếu xoay mình cởi lên Sư Tử Thông, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi khó xử cầm roi ngựa, chỉ nhìn ngựa, không động.

"Uyển Nhi làm sao vậy ?" Võ Chiếu không rõ vì cái gì Uyển Nhi chưa lên ngựa.

"Uyển Nhi, Uyển Nhi" Thượng Quan Uyển Nhi do dự nói, chuyện như vậy thật khó mở miệng."Uyển Nhi không biết cưỡi ngựa"

"Sao, Uyển Nhi lại không biết cưỡi ngựa. chuyện Đại Đường đệ nhất tài nữ ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi truyền ra ngoài không khỏi bị người khác chê cười" Võ Chiếu vui vẻ cười, nàng thật sự không nghĩ đến Uyển Nhi không biết cưỡi ngựa.

Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng không thoải mái, không biết cưỡi ngựa thì sao, nữ tử chẳng phải đều được nuôi trong khuê phòng đó sao ! có bao giờ xuất đầu lộ diện thì biết cưỡi ngựa để làm gì ! mặc dù Đại Đường khai hóa, nhưng không cần ai ai đều biết cưỡi ngựa! huống chi ở Dịch Đình cung lại không có người chỉ nàng cưỡi ngựa.

"Uyển Nhi từ lúc rời khỏi Dịch Đình cung đã không còn cơ hội học cưỡi ngựa" Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói, đôi mắt sáng trong nhìn Thiên Hậu thật sâu. giống như phải đem nàng hút vào bên trong.

Võ Chiếu quay người xuống ngựa cười nói:" Uyển Nhi trách ta đoạt cơ hội học cưỡi ngựa của Uyển Nhi sao ? Nếu như vậy ta phải hảo hảo bồi thường cho Uyển Nhi rồi."

Vì thế Võ Chiếu không để ý nữ nhi của nàng còn ngồi trên ngựa chờ lệnh. bắt đầu kiên nhẫn chỉ Thượng Quan Uyển Nhi cưỡi ngựa thế nào.

"Uyển Nhi, ngươi trước sờ vào lông bờm của nó" Võ Chiếu nắm tay Thượng Quan Uyển Nhi khẽ vuốt sư tử thông, Sư tử thông như thế nào lại không hề nổi giận !

"Uyển Nhi, sư tử thông rõ ràng thích ngươi !" Võ Chiếu kinh hỉ hô, còn chưa từng thấy Sư tử thông đối với người nào dịu ngoan như vậy. Nhớ ngày xưa chính mình bị con sự tử thông này đẩy ngã nhiều lần! có lẽ lão rồi, tính tình cũng ôn hòa đi chăng?

"Nếu đã như vậy, hôm nay ta và ngươi liền ngồi chung một con ngựa" Võ Chiếu tâm tình thật tốt. " Uyển Nhi thả lõng leo lên ngựa"

"Thiên Hậu , Uyển Nhi sợ" Thượng Quan Uyển Nhi có chút sợ hãi, Sư Tử Thông là thần thánh phương nào nàng đã từng nghe qua, chính là Thần câu tây vực có một không hai.Là vật Thiên Hậu thích nhất. nàng thế nào có thể cỡi được !

"Có ta ở đây ngươi sợ gì !" Võ Chiếu nói xong liền đỡ Thượng Quan Uyển Nhi lên ngựa. vẫn không quên dặn dò "Hai chân kẹp chặt, dây cương thả lỏng, thân mình ngồi vững vàng"

Cũng may Võ Chiếu liền leo lên ngồi phía sau, đỡ lấy thân mình Thượng Quan Uyển Nhi, nắm lấy dây cương.

Mắt thấy Sư tử thông của mẫu hậu chưa có ai ngồi qua, Lý Hiền, Lý Hiển , Thái Bình chính là tư vị trong lòng có gì không tầm thường.

"Uyển Nhi rất lợi hại. cư nhiên ngồi trên sư tử thông của mẫu hậu" Lý Hiển cười nhìn Thượng Quan Uyển Nhi trên sư tử thông, tựa hồ nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi rồi thì không thể dời tầm mắt .

"Thất đệ cưới Vi thị đã vài năm còn có vài phòng thϊếp, vẫn còn nhớ đến Uyển Nhi sao?" Thái tử nhịn không được nói, ai bảo ánh mắt Thất đệ nóng rực, hắn không thích nữ tử mà hắn thích bị người ta nhìn cứ như hổ rình mồi.

"Lục ca không phải đã có thái tử phi ? cũng đừng có mà nói ta" Lý Hiển chỉ lo xem mỹ nhân làm sao chú ý lời nói. Nghe qua Lý Hiền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Lục ca, Thất ca hai người làm gì mà ăn phải dấm chua ! Các ngươi như vậy thực nghĩ Thượng Quan Uyển Nhi để ý các ngươi sao?" Thái Bình giơ trường tiên hướng ngựa chạy về phía mẫu hậu. Lý Hiền, Lý Hiển hai huynh đệ vội theo sau.

Thái Bình cũng sớm đã không vừa mắt rồi, mẫu hậu cư nhiên để cho Thượng Quan Uyển Nhi cưỡi Sư Tử thông, hai người còn ngồi chung một con ngựa ! mẫu hậu thân mật ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi.Cả người Thượng Quan Uyển Nhi đều bị mẫu hậu ôm ở trong ngực !

Thượng Quan Uyển Nhi cố tình làm như tiểu nữ nhi gia, vui vẻ hạnh phúc và vân vân. Nực cười ! vậy mà ở trước mặt nàng huên hoang còn ra vẻ không biết

"Mẫu hậu" ba người lần lượt đi đến trước mặt Võ Chiếu.

"Hôm nay chúng ta mỗi người mang theo một đôi quân đi săn thú, đến tối sẽ cùng bản cung ăn món thịt nướng thôn quê" Võ Chiếu hướng bọn họ phát mệnh lệnh, tùy tùng đi theo tản ra.

Thái Bình cũng đành âm thầm ở trong lòng sinh hờn dỗi. mẫu hậu đối với Thượng Quan Uyển Nhi càng lúc càng tốt. hôm nay cỡi chung một con ngựa. từ ba năm này đều ngủ cùng một giường, sau này còn muốn thế nào ! có thể nói cho nàng biết, để nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.!

Nàng vốn yêu thích săn thú, trước kia đi cỡi ngựa cùng mẫu hậu chẳng qua là căng gió giải sầu và vân vân, hôm nay mẫu hậu cùng Thượng Quan Uyển Nhi ở cùng một chổ, đích thị không muốn mình quấy rầy.

Thái Bình chợt nhớ đến Nghĩa Dương. Đã qua nhiều năm, Nghĩa Dương chưa bao giờ ra khỏi Dịch Đình cung sao ? Nếu nàng thích, mang nàng đi hóng gió cũng không tệ, chính là mình cảm thấy nơi này gió lạnh hiu hiu không có lòng dạ nào săn thú.

Lý Hiền cùng Lý Hiển hai huynh đệ tranh nhau săn thú, hai người tựa như có cùng một nhận thức, làm cái gì đều phải hạng nhất, giống như chiến thắng liền có được Thượng Quan Uyển Nhi. lại không biết việc đánh cuộc của bọn họ, đương sự cũng không biết đến ?

Võ Chiếu bởi vì bận tâm Uyển Nhi lần đầu cởi ngựa, mà bỏ rơi đám tùy tùng ở phía sau liền giảm bớt tốc độ, chỉ còn một mình sư tử thông rong ruổi

"Uyển Nhi của ta quả nhiên gặp người người thích, ngay cả sư tử thông lần đầu tiên thấy Uyển Nhi cũng mất hết can trường" Võ Chiếu ghé vào tai Uyển Nhi nhẹ nhàng nói

"Thiên Hậu khen sai rồi, Uyển Nhi bất quá hưởng chút vinh quang của Thiên Hậu" Gặp người người thích và vân vân cũng chính là Thiên Hậu sao ?

"Uyển Nhi nói chuyện ta thực thích nghe, , Uyển Nhi quả nhiên hiểu biết lễ nghĩa , có biết vừa mới mê đảo hai đứa con của ta rồi không ?" Võ Chiếu thử nói, đối với lời nói đêm qua mà nói, nàng vẫn còn cảm thấy có chút không thành thật. Uyển Nhi không chỉ mê đảo hai đứa con trai của nàng, ngay cả nàng cũng nhanh chóng bị nàng làm cho mê đảo.

"Uyển Nhi không biết, Trong mắt Uyển Nhi chỉ có Thiên Hậu" Thượng Quan Uyển Nhi may mắn không cần nhìn vào mắt Thiên Hậu nói chuyện. nếu không nàng sẽ bị ánh mắt của Thiên Hậu làm cho phỏng. Vì thế thổ lộ hay gì đó hoàn toàn có thể hạ bút thành văn.

"Uyển Nhi cũng biết chọn một người là ta, trên đời này thiên thiên vạn vạn người Uyển Nhi có thể đã bỏ lỡ ." Võ Chiếu gắt gao ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, tựa hồ sợ nàng té xuống.

"Thì thế nào, trong mắt Uyển Nhi chỉ có Thiên Hậu." Cứ như vậy bày tỏ, Thượng Quan Uyển Nhi liền không keo kiệt lời nói dành cho Thiên Hậu nghe.

"Uyển Nhi..."Võ Chiếu giữ chặt lấy dây cương, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên tuyệt mỹ của Thượng Quan Uyển Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị rét cóng lại có chút đỏ lên. Trong lòng sinh ra vô hạn yêu thương.

"Thiên Hậu..." Thượng Quan Uyển Nhi chủ động hôn lên môi hồng , nếu là đêm qua chỉ là hôn lướt qua rồi dừng lại ngay, thì hiện tại nụ hôn giống như củi đốt gặp được liệt hỏa,. đốt như thế nào cũng không đủ.

Sư tử thông dường như hảo biết chủ nhân đang làm gì thế nhưng vẫn vững vó chạy về phía trước, chính là lúc gặp mặt đường có chút bất ổn, cũng may điều đó chỉ làm hai người trên lưng nó ôm hôn ngày càng thân mật thϊếp hợp, giống như là muốn tan ra thành một thể.

Võ Chiếu tham chiếm miệng lưỡi Thượng Quan Uyển Nhi. quả thực giống như nàng tưởng tượng, mỹ thực ngon miệng cực kỳ

Đầu lưỡi Thượng Quan Uyển Nhi vô hạn câu dẫn Võ Chiếu, thầm nghĩ đem nàng dẫn đến trong lòng mình, tiến vào thân thể của nàng, sau đó chặt chẽ không thể phân rõ.

Chờ đợi người đã lâu, rốt cuộc đã mền mại ở trên môi dưới lưỡi mình. Thượng Quan Uyển Nhi liền với cái tư thế này miệng lưỡi bắt đầu bất mãn khát đến khó hiểu, Thân thể càng khác càng đói, càng cần được ăn no.

Bàn tay có chút lạnh sờ lên thân thể Thiên Hậu. Thượng Quan Uyển Nhi liền cảm thấy thân thể Thiên Hậu có chút đẩy ra, chỉ ôn nhu vuốt ve ở một tầng y phục, điều mà nàng ngày nhớ đêm mong đều muốn làm.

"Nhớ, thật nhớ những ngày cùng Thiên Hậu tương đối, nhớ...muốn cùng Thiên Hậu mật không thể phân"

Thiên Hậu mặc áo trường bào tựa hồ càng dễ dàng cho Thượng Quan Uyển Nhi hành động. Huống hồ y phục này là do chính nàng mặc vào cho nàng. cho nên cởi ra không hề khó khăn. nàng đã vuốt ve y phục này bao nhiêu lần, nhớ rõ cúc áo ở nơi nào. chỉ tùy tay gỡ ra. cổ áo Thiên Hậu liền mở ra một chút. lộ ra xương quai xanh khêu gợi của Thiên Hậu. chính là nơi Thượng Quan Uyển Nhi muốn vuốt ve mυ"ŧ mát thoải mái.

Thượng Quan Uyển Nhi khí quyết dâng lên, thật vất vả tách khỏi miệng lưỡi giao nhau với Thiên Hậu, lại thấy phong cảnh như thế, sắc mặt đỏ bừng, chỉ nghe trống ngực cũng làm tinh thần hăng hái hơn....phong cảnh trước mặt thật không thất vọng. Môi Thượng Quan Uyển Nhi lại yêu thương dán chặt lên xương quai xanh lộ ra của Thiên Hậu.Miệng Thiên Hậu lập tức phát ra một tiếng thở gấp.

Đầu tiên là môi hồng hôn, sau đó là vươn đầu lưỡi tinh tế nhấm nháp, Thượng Quan Uyển Nhi khao khát muốn đem toàn bộ thân thể Thiên Hậu hôn qua, muốn nhấm nháp toàn bộ thân thể Thiên Hậu. muốn hôn lên chổ hẻo lánh , muốn đem thân thể Thiên Hậu ở trong tay âu yếm.

Thượng Quan Uyển Nhi mυ"ŧ thỏa thích thân thể Thiên Hậu, một tấc liền một tấc lưu lại dấu vết yêu.

Hai người không để ý đến ngoại vật cứ như thế ôm hơn, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, cũng may Võ Chiếu không như Thượng Quan Uyển Nhi quá nhập tâm. Thật xa nàng liền nghe thấy tiếng chuông "đing đing đang đang". Đó là ngựa của Thái Bình.Thái Bình không muốn tổn thương tiểu động vật nên treo trên ngựa một cái chuông nhỏ, làm cho chúng nghe tiếng chuông liền đào tẩu.

Giờ phút này tiếng chuông như muốn nhắc nhở các nàng có người đến.

"Uyển Nhi...có người đến..." Võ Chiếu hai tay vịn chặt eo Thượng Quan Uyển Nhi, động tác của nàng quá nguy hiễm. thế nhưng ở trên sư tử thông còn không yên tĩnh.

"Thì sao ?" Thượng Quan Uyển Nhi làm ngơ, giống như một đứa nhỏ chưa từng nếm qua đường, một khi nếm được vị ngọt của đường liền muốn thêm nữa.

Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng lên đã bị nàng cắn môi sưng đỏ, trìu mến cầu xin, sợ là ai cũng chịu không nổi mị hoặc này.

"Uyển Nhi đừng làm rộn, hồi cung nói sau" Võ Chiếu không biết phải làm gì cho đúng, Mình tại sao để cho Thượng Quan Uyển Nhi như vậy hồ nháo. giữa ban ngày, lại là nơi hoang dã để cho nàng tháo y phục của mình!

Bị cởi y phục phải là cái Uyển Nhi kia mới đúng !

"Mẫu hậu...nhi thần tìm các ngươi lâu lắm rồi..." Thái Bình giả vờ như không nhìn thấy cái gì bất bình thường. Ngữ khí vô cùng bình thản . Kỳ thực tiếng chuông thật xa vang lên là nàng không cố ý phát ra.

Mẫu hậu vừa mới cùng Thượng Quan Uyển Nhi đang làm gì đó? là hôn môi sao ?

"Hảo, đã biết, Bình nhi về trước, ta cùng Uyển Nhi lập tức trở lại" Võ Chiếu đã khôi phục bộ dạng Thiên Hậu nghiêm trang nói, ai có thể tin được cách đây không lâu nàng còn vì người ở trong lòng ngực thở gấp không thôi.Huống hồ đôi môi kiều diễm của nàng khiến cho dân gian khói lửa, có năng lực gạt được ai ?

"Nhi thần đi trước !" Thái Bình giơ mã tiên, nàng như thế nào cảm thấy sắc trời ngày càng mờ đi rồi đó, mà ngay cả ánh mắt cũng có chút mơ hồ, Nghĩa Dương tỷ tỷ không biết có buồn ngủ không