Rất nhiều năm sau, vẫn có người nhớ kỹ trận tuyết lớn này.
Đến khi hài đồng bướng bỉnh non nớt biến thành một cụ già lưng còng tập tễnh, bọn họ ngồi dưới mái hiên treo chuông gió, kể lại cho đám cháu mình nghe về thần tiên đạo sĩ bị băng tuyết phong bế cùng gió buốt ngoài khơi.
Đó là lần đầu tiên người dân ở biên cương phía Nam biết hóa ra biển cũng có thể bất động, không có bọt sóng, không có sóng lớn uốn lượng thành hàng, cũng không có bọt nước tạo ra những rung động thật nhỏ.
Đạo sĩ rũ mi, trên hàng mi cong dài còn vương bông hoa tuyết. Y nâng tay trái lên rút mũi tên đang cắm trên vai mình, y có thể cảm giác được dòng máu ấm nóng chậm rãi chảy xuôi, theo cánh tay y một đường xuống, cuối cùng rơi khỏi ngón tay y, một giọt lại một giọt.
Lúc y giơ tay rút kiếm, người trên tường thành hầu như sợ vỡ mật, nhưng trên thực tế, đạo sĩ không hề làm gì cả, y bỏ lại mũi tên quay người rời đi, vẫn như cũ lấy thành trì Nam kỳ là lớp bình phong cuối cùng.
"– Tiểu Thanh Tiêu!"
Mặt biển phủ phong tuyết còn trơn nhẵn hơn cả mặt kính làm bằng thủy ngọc, đạo sĩ thở ra một ngụm trọc khí, dùng sức đẩy Cố Thanh Dục trước mặt ra.
Y chậm rãi đi hướng cạnh biển, trường kiếm xuôi ở bên người mơ hồ rung động. Âm thanh nước biển đóng băng rất cổ quái, nó thấp, tinh mịn, nối liền, sau khi bị phong tuyết che phủ hơn phân nửa càng lộ ra sự kìm nén dị thường.
Đạo sĩ bước lên chỗ ngoài khơi gần bờ, hải băng sương giá ngưng kết còn trắng hơn đạo bào của y rất nhiều, gió thổi mặn chát trên biển triệt để biến mất không thấy, thay vào đó là hương vị thuộc về cô sơn, không có cỏ cây, không có có sinh linh, không có những thứ thuộc về nhân gian.
Máu tươi đạo sĩ nhuốm màu trường kiếm cũ kĩ, mũi kiếm loang lổ xỉn màu, đường vết đỏ thắm theo thân kiếm hoen gỉ uốn lượn ngoằn ngoèo, tụ lại với rãnh máu nhỏ hẹp ở mặt bên thân kiếm.
Cướp biển cùng quân địch định thối lui đã không còn kịp. Băng tuyết đông cứng làm kẹt lại những chiến thuyền, hàn ý lạnh lẽo cuộn trào mãnh liệt leo đến nơi cao nhất cột buồm, làm đông cả chiến kỳ của bọn họ, trở thành một vật trang trí tức cười.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, mắt mở trừng trừng nhìn bóng người đơn bạc thon gầy ở phía xa chậm rãi nâng tay phải lên, động tác vung trường kiếm thật tùy ý, khiến người ta cảm thấy thở phào, thật sự có người vì vậy mà thoáng buông lỏng trong nháy mắt, thế cho nên vô ý thức ngừng bước chân muốn bỏ thuyền cầu sinh, nhưng bọn họ rất nhanh đã hối hận.
Mũi kiếm mang theo khí lãng không giảm mà lại tăng, chúng nó dung hợp với phong tuyết tùy ý bay múa cùng một chỗ, cuốn theo cả huyết quang trên lưỡi kiếm, không còn là tiếng rồng ngâm thét dài xuyên thủng đất trời, mà là một loại âm thanh thê lương bất đồng, tựa như âm thanh thét gào của nghìn vạn linh hồn đang phải chịu dày vò ở dưới địa ngục.
— Đạo sĩ chém đôi mặt biển.
Cố Thanh Dục nôn ra búng máu, chật vật không chịu nổi quỵ trên mặt đất, mặc dù gã đã buông binh khí, nãy giờ đã che lỗ tai bảo vệ tâm mạch nhưng vẫn không gánh nổi nội lực đạo sĩ tùy ý phát ra.
Cái này rất giống với một kiếm kia khi đạo sĩ còn nhỏ bổ ra đỉnh sườn cô sơn, điểm khác biệt duy nhất chính là uy lực đã tăng lên mấy lần.
Kiếm có thể bình sơn, cũng có thể đoạn hải, là vô thượng kiếm đạo.
Nhất mạch sư môn bọn họ từ xưa tới nay kế tục mấy trăm năm, dù cho phải lấy kim thạch trong nhân gian để đúc cũng phải làm bằng sức người, bọn họ làm những chuyện người thường không làm được, cho nên cô sơn cũng không phải là từ vừa mới bắt đầu đã là cô sơn, nó đã từng kéo dài thành lĩnh, dãy núi núi non trùng điệp.
Mà đạo sĩ tiềm tu nửa cuộc đời, cuối cùng vào lúc tâm tình rối loạn nhất, đã mở ra tâm môn đáng lẽ phải gõ mở trên cô sơn.
Đạo sĩ cũng không thích kiếm, trong những năm tháng đầu, y không rõ rốt cuộc y thích cái gì.
Y không có ký ức về cha mẹ. Ở trong ký ức của y, mọi chuyện bắt đầu kể từ khi sư phụ trao cho y thanh cổ kiếm còn cao hơn y rất nhiều, căn dặn y lúc nào cũng phải mang theo trên người.
Y vẫn không hiểu tại sao mình muốn học võ luyện kiếm, nhưng y không quan tâm. Y không quan tâm mặt trời lên cao mặt trăng đã lặn, không quan tâm thi thoảng có con chim bay lêи đỉиɦ núi trú lưu vài ngày, càng không quan tâm thế giới dưới chân núi.
Y không có sung sướиɠ vui giận, không có ưu tư phập phồng. Sư phụ dạy y cái gì thì y học cái đó, y mãi mãi không hiểu cánh cửa kiếm thượng vô đạo kia là cái gì, nhưng nếu sư phụ muốn y phải hiểu thấu đáo, y liền mỗi ngày đều quy củ ở đỉnh núi đả tọa tu tập.
Trước đây sau khi mất đi sư phụ cùng sư huynh, nhắm mắt tĩnh tu là chuyện duy nhất y nguyện ý làm, bởi vì chỉ có vào lúc này, y mới quên đi được sự thật là y chỉ còn có một mình.
Y có thể nghe thấy tiếng gió trong núi qua lại như thoi đưa, có thể nghe thấy tiếng nước mưa rơi đọng trong núi đá, còn có thể nghe được chuyến xe ngựa đi ngang qua chân núi có chất đầy hàng hay không.
Y vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó xa mã chở tiểu vương gia cực kì nặng, y từ đỉnh núi mềm mại lướt xuống, men theo mùi vị chưa từng ngửi qua tiến vào xe ngựa rộng rãi. Vì vậy hương vị ngọt ngào của bánh mè cũng theo tiểu vương gia leo núi tiến vào thế giới của y.
Ban đầu, bánh mè luôn xếp trước tiểu vương gia, sau lại cũng không biết là bởi vì sao, nói chung vào một ngày nào đó y bỗng nhiên đã quên đi nghe xem gió núi có mang theo mùi hương mà y ngày nhớ đêm mong không, mà là đi nghe gió núi có mang tới tiểu vương gia hồn nhiên chân chất hay không.
Y vì thế mà phá vỡ quy tắc lĩnh hội tĩnh tọa đúng hạn, một mình đứng ở cuối sơn đạo đợi đã lâu, cho đến khi mặt trời chiều nghiêng xuống, vào lúc tiểu vương gia ác chiến bị thương mới khoan thai tới chậm.
Cũng là ở ngày này, đạo sĩ bỗng nhiên ý thức được thứ mà y quan tâm, vật này không phải là cổ kiếm làm bạn với y từ thuở nhỏ, không phải kiếm đạo y nỗ lực khai phá, mà là một tiểu vương gia ngây ngốc ngu đần không có bánh mè.
Đạo sĩ buông ngón tay cầm kiếm, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Trường kiếm hạ xuống, tạo ra một vết rách tinh mịn trên mặt biển đã đóng băng. Đạo sĩ thoải mái lại buông lỏng mà nhắm mắt, y biết mình đi tới bước này sẽ có kết cục như nào, kiếm đạo đạt tới đỉnh cao cần phải có tâm tình chí thuần, nếu lòng y có ma chướng, chấp niệm sẽ hóa thành bụi, cuối cùng sẽ rơi vào cảnh buồn thiu nợ máu.
Nhưng y không quan tâm.
Y đứng không có chút nào đề phòng, thoải mái để lộ phía sau lưng cho Cố Thanh Dục ở trên bờ. Y có lẽ sẽ bị sư huynh của y thanh lý môn hộ, lại có thể sẽ bị giam vào thạch thất tối tăm không ánh mặt trở ở cô sơn cô sơn, tranh đấu ngày ngày với tâm ma của mình.
Nói chung, tất cả kết cục cũng sẽ không chết già, y không có thời gian hối hận đau thương, y thầm nghĩ vào thời khắc thanh tỉnh cuối cùng, tưởng niệm tới tiểu vương gia.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đắp lên boong thuyền đã hỏng, che lấp cột buồm gãy lìa, nhưng lại không thể phủ hết thi thể bị kiếm khí chém vỡ chiến kỳ chết không nhắm mắt.
Ngoài biển Nam cảnh đã biến thành Yển Thành trước đó, máu loãng thấm vượt biển băng, lưu lại một chút nhiệt độ đáng thương cuối cùng. Đạo sĩ khép lại hai mắt, hoa tuyết tung bay nhuộm trắng đuôi tóc cùng lông mày, biển máu vực sâu cách y chỉ có một bước.
Y có thể nghe tiếng Cố Thanh Dục cầm khí giới lên, cũng có thể nghe tiếng trầm khí thổ nạp nghiêm túc nhất đời này của sư huynh, nhưng y vẫn không hề làm gì cả, y chỉ khẽ nghiêng đầu, đi về hướng kinh thành một bước, nỗ lực cách A Hành của y gần hơn một chút.
Nội lực Cố Thanh Dục vừa tỏa ra, phong tuyết tàn sát bừa bãi càng thêm phần công cuồng, bọn họ trời sinh nội tức tương khắc, thản nhiên liều chết là đạo sĩ chứ không phải tâm ma của y. Nội lực không bị khống chế mạnh mẽ va chạm, mang theo tiếng mãnh thú liều mạng gào thét, khí lãng cuộn trào mãnh liệt phá nát gạch đá bên ngoài thành trì.
Có nửa khắc, bức tường thành cao ngất đã trở thành một đống đổ nát, quân phòng thủ cũng giống như bọn xâm lược chạy trối chết, cung thủ ngộ thương đạo sĩ là kẻ chạy chậm nhất. Một khắc kia khi hắn đang gần như thoát khỏi, hắn thấy một đạo nhân ảnh từ dưới cửa thành phóng ngựa bay nhanh, tiếng chiến mã hí bị gió tuyết nuốt trọn, tuấn mã đã kiệt lực vào giây phút cuối cùng, dồn hết sức ném chủ nhân vào trong gió tuyết.
"Thanh Tiêu — Thanh Tiêu!! — đạo trưởng!! Đạo trưởng!!"