Tiểu vương gia không phải một tiểu công đạt chuẩn, bởi vì lúc đạo sĩ lấn lên người hắn, hắn không chỉ không sinh ra nguy cơ bị đạo sĩ trộm nhớ cái mông, hơn nữa còn đắm chìm thật sâu trong sắc đẹp của đạo sĩ.
Đạo trưởng chính là đạo trưởng, ngay cả tiểu đạo trưởng cũng lợi hại như vậy.
Tiểu vương gia nằm ngửa trên đất, mái tóc dài xõa lung tung. Hắn hôn lên đầu ngón tay đạo sĩ đang phủ lên bên quai hàm của hắn, ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt anh tuấn của tiêu vương gia, chiếu sáng đôi mắt chó ướŧ áŧ kia của hắn.
—— tiểu đạo trưởng có thể lợi hại như vậy, dĩ nhiên không thể rời khỏi sắc đẹp này của tiểu vương gia.
Hô hấp của đạo sĩ trở nên ngưng trọng, nơi trái tim đập vừa rộn ràng vừa tê tái. Vui sướиɠ chốn hồng trần y chỉ mới nếm thử một lần, còn lâu mới thỏa mãn. Đôi môi mềm mại của đạo sĩ khẽ mở, y theo bản năng cúi xuống ôm hôn với tiểu vương gia lần nữa, muốn đòi thêm nhiều hơn.
Nhiều chuyện trên thế gian đều có thể hiểu được bằng cách suy luận, đạo sĩ học võ rất thông minh, học làʍ t̠ìиɦ cũng giỏi không kém.
Trọc dịch theo chân mà quanh co nhỏ xuống, sau đó lại bị vật bán cương đỉnh trở về đường cũ. Đạo sĩ cưỡi ở trên hông tiểu vương gia, thoải mái cực độ, hai chân cũng run rẩy theo. Mái tóc dày mềm mại ở sau lưng y bù xù như thác, che khuất đi khung cảnh diễm lệ động lòng người.
Sự nghiêm khắc và tự kiềm chế bình thường của tiểu vương gia bắt đầu phát huy tác dụng. Tiểu huynh đệ của hắn rất nhanh đã tìm lại được tôn nghiêm. Hắn đỡ eo đạo sĩ, chủ động đỉnh lên, đầu khấc như quả trứng mở ra tràng thịt ẩm ướt mềm mại, vừa đúng lúc đâm vào trên mạch thể bí ẩn.
"Ưʍ..."
Tay kiếm khách bỗng chốc nắm hụt, vòng eo nhỏ gầy cong thành hình vòng cung. Đạo sĩ cúi đầu xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía eo của mình. Vật kia của tiểu vương gia lại đỉnh ra một đường ranh trên eo của y một lần nữa, hơn nữa còn rõ ràng hơn cả khi trước.
"Sâu quá... Mục Hành, sâu...hơn cả trước đó..."
Kɧoáı ©ảʍ kì dị leo lên đốt sống cùng, giống như là dây nho linh hoạt từ khe hở ở chỗ xương sống cậy thế mà leo lên, tìm kiếm tới chỗ sâu kín nhất, quậy đến rối tinh rối mù. Đạo sĩ mê man lên tiếng, theo bản năng che kín bụng mình. Thậm chí y còn ma sát mấy cái, cố gắng cảm nhận thứ đồ đang phát ra kɧoáı ©ảʍ ở bên trong cơ thể mình.
"Thanh Tiêu, đạo trưởng, đạo trưởng, còn có thứ thoải mái hơn nữa, huynh có muốn thử một chút không?"
Thiên phú đời này của tiểu vương gia chắc có lẽ rơi hết vào chuyện này rồi. Hắn thành thạo hơn lần đầu tiên, một tay hắn bóp chặt vào eo của đạo sĩ, một tay vén lên mái tóc dài đang che mất những dấu hôn khi trước tạo thành của đạo sĩ. Đạo sĩ nghiêng đầu cạ vào lòng bàn tay của hắn, dái tai mềm mại đỏ nhạt vừa vặn dán vào hổ khẩu trên tay tiểu vương gia.
"Muốn."
Thần tiên rơi vào bể dục trần thế tựa như hạc trắng rơi xuống trong mây, bị vô số sợi chỉ đỏ bó buộc.
Đạo sĩ không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái, trong mắt y càng thêm nhiều hơi nước dâng lên. Y nhấn mông xuống, sát hợp chặt chẽ với tiểu vương gia. Hai túi trứng ở dưới tính khí y trắng như ngọc, theo rung động của eo mà cạ lên bụng dưới của tiểu vương gia.
"... Được rồi, Thanh Tiêu, Thanh Tiêu —— đạo trưởng ngoan, huynh thả lỏng nào, để ta động."
Thanh âm của tiểu vương gia đã trở nên trầm đυ.c, hắn thở ra luồng khí nóng bỏng, mu bàn tay đang nắm eo đạo sĩ nổi lên những đường gân xanh chỉ xuất hiện khi hắn cầm kiếm.
Tìиɧ ɖu͙© lưu luyến triền miên đã sớm biến bọn họ thành viên đường ngọt dính, là loại mật đường có thể khiến răng môi dính vào nhau mà đạo sĩ vẫn luôn thích.
Thân thể dây dưa, trên dưới lăn lộn, tiểu vương gia tham lam đến nỗi tiếc cả chút thời gian rút ra, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để đạo sĩ đang ở trên thân mình nằm ngửa ở trên đất, rồi sau đó liền vội vội vàng vàng đỉnh tiểu huynh đệ vào lần nữa.
"Mục Hành... Mục —— "
Vào lúc này tiểu vương gia có hơi giống tra công. Đạo sĩ cau mày lại, cơ thể chưa kịp nằm yên đã bị đỉnh nghiêng về phía trước, nhưng tiểu vương gia vẫn vững vàng mò tới eo y, còn thuận tiện đè bụng y mà ấn xuống.
Tình triều đứt đoạn trong phút chốc lại tiếp tục, đã thế còn mãnh liệt hơn cả lần trước. Chú chó nhỏ để lộ ra răng nhọn, cắn lên cần cổ trắng như tuyết của đạo sĩ, hung khí dữ tợn đỏ thẫm đang trong tư thế thuận tiện mà đỉnh vào càng sâu, đỉnh đầu hơi cong chạm vào chỗ thịt mềm hết sức nhạy cảm.
"Ta ở đây, Thanh Tiêu, ta vẫn luôn ở đây"
Đạo sĩ nỉ non bị tiểu vương gia đội lốt sói ăn vào bụng, thanh âm khàn khàn của thanh niên khiến cho ngực đạo sĩ phát đau.
Đạo sĩ theo động tác nắm cằm qua để hôn mà mở ra đôi mắt ướŧ áŧ. Dưới ánh trăng, tiểu vương gia đang dùng một tay hất mái tóc dài gây cản trở ra phía sau. Ánh trăng sáng chiếu rọi vào ngũ quan của tiểu vương gia, trong lúc mây mưa sung sướиɠ, sự cuồng điên và sắc cạnh trong máu đã được bộc lộ ra, đạo sĩ nhìn mà có chút thất thần.
Cảm giác thoải mái ở phần dưới không khiến đạo sĩ thấy xấu hổ, cảm giác người ta thao đến mức eo mềm nhũn không khiến đạo sĩ đỏ mặt, nhưng tiểu vương gia lại đột nhiên đâm trúng tử huyệt của đạo sĩ.
Y bỗng nhiên co chặt ở phía sau, thịt mềm ẩm ướt co rút cắn lấy thứ đó của tiểu vương gia. Y quay đầu phục ở trên đất, vùi đầu vào khuỷu tay. Sự e thẹn rốt cuộc cũng không còn e dè mà lan tràn, nhuộm đỏ toàn bộ sống lưng y, ngỡ như đang phủ thêm một lớp hồng sa của nàng dâu mới xuất giá.
"... Thanh Tiêu, huynh —— "
Tiểu vương gia không phải là một tiểu công đạt chuẩn, bởi vì vào thời khắc này, hắn lại còn có thể sinh ra một loại cảm giác tự hào không hợp thời.
Hắn nhếch môi, vừa tiếp tục ức hϊếp đạo sĩ ở phía sau, vừa được voi đòi tiên mà chà xát lên gương mặt đỏ bừng vì mắc cỡ của đạo sĩ. Hắn muốn hỏi xem có phải do hắn quá đẹp trai hay không mà ngay cả đạo trưởng luôn luôn thanh tâm quả dục cũng phải phát tao không dừng được.
Nhưng mà hắn lại quên mất, thần tiên đạo trưởng thanh tâm quả dục nhà hắn không bắt quỷ, không xem phong thủy, không niệm kinh, chỉ luyện kiếm, chỉ dùng tay không cũng có thể đánh cho hắn ngã chổng vó lên trời.
—— ngay lúc hắn cắn tai đạo sĩ hôn hôn cắn cắn đắc ý vênh váo, đạo trưởng Thanh Tiêu mắc cỡ đỏ mặt rốt cuộc không thể nhịn được nữa, y đưa tay ra đè xuống gạch ở một bên.
Gạch dày nửa thước, ba thước vuông trong nháy mắt dưới chưởng của đạo sĩ mà biến thành cát bụi, bị gió thổi một cái, bay lả tả còn nhanh hơn cả núi đá.
Chỉ chốc lát sau, đầu ngón tay dính đầy bụi bặm của đạo sĩ hơi run lên, y tiếp tục vùi đầu vào khuỷu tay đỏ mặt xấu hổ, giống như chưa có gì xảy ra cả. Ngược lại, tiểu vương gia hơi dừng lại, có điều rất nhanh hắn đã khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là lần này hắn ngậm chặt miệng, không dám nháo loạn om sòm nữa, học cách đàng hoàng vùi đầu tận lực.
Sắc đẹp của tiểu vương gia đủ để giúp hắn thoát thân khỏi tay của đạo sĩ thẹn quá hóa giận, cũng đủ để hắn giao ra hàng tích trữ suốt hai mươi năm của tiểu huynh đệ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đạo sĩ tỉnh dậy sớm như thường ngày. Bọn họ ngủ ở biệt viện bên cạnh ao. Hành cung nội viện mà chỉ có quý phi mới có thể hưởng thụ được trang trí tinh xảo, đáng tiếc hai người bọn họ tối hôm qua chỉ nghĩ chỗ nào hành sự thuận lợi, hoàn toàn không có chú ý tới trang trí ở trong phòng. Đạo sĩ đẩy cánh tay đang ôm như gấu koala của tiểu vương gia ra, ngồi ở mép giường dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện bài trí ở trong phòng hình như đã bị bọn họ làm đổ ba phần tư.
Đạo sĩ không thấy áy náy, thấy xấu hổ thì càng không thể nào.
Đạo sĩ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi xuống đất, tiện tay nhặt xiêm áo ở bên mép giường phủ lên người. Cẩm bào nhăn nhíu của tiểu vương gia che đi dấu vết loang lổ trên người y, vết chất lỏng ở phía trên trông cực kì nổi bật.
Nhưng đạo sĩ không để ý chút nào, y vén phần tóc lộn xộn ở bên tai lên, cúi người hôn tiểu vương gia hẵng còn ngủ say một cái. Hắn lần nữa ôm chăn nhỏ nước dãi, mái tóc chưa kịp khô xõa ở trên gối một cách lộn xộn đã xoăn lại từ lúc nào.
Nụ hôn khiến tiểu vương gia ngáy khò khò. Đạo sĩ khẽ nhếch môi, vẻ mặt nhu hòa vô cùng. Y nhéo mặt tiểu vương gia một cái sau đó mới xoay người rời đi, chuẩn bị đi ra ngoài hoạt động chút gân cốt, kết quả cửa gỗ một đêm không đóng đúng lúc bị người ta đẩy ra từ bên ngoài. Mục Tông có thói quen dậy sớm mang thống lĩnh tới gọi bọn họ đi ăn điểm tâm, y không cảm xúc đυ.ng thẳng với Mục Tông, tay phải đóng ấn ngọc tỉ ký chu bút của thiên tử vô cùng tinh chuẩn mà đυ.ng phải ống tay áo ẩm ướt của y.
"... Má!!! Nước!!! Liễu Thanh!! Nước!!!"