Thời điểm hai người đối mặt nhau, dưới một gầm bàn cách không xa, phú nhị đại trẻ tuổi đang ôm đầu gối cuộn thành một đoàn run lẩy bẩy, Phương Tuấn ở nhà được Phương gia vợ chồng tỉ mỉ chu đáo bảo vệ cho thuận buồm xuôi gió mà qua hai mươi năm, lần đầu tiếp cận với tử vong gần như vậy.
Tên khốn kia chọn chỗ nào chạy trốn không chọn? Cố tình muốn chọn hướng này!
Phương Tuấn trong đầu muốn cắn chết gã, cẩn thận ngừng thở, chỉ lo phát ra một chút âm thanh dẫn tới tên kia chú ý về phía mình, một nhát chết tươi mình, trong lòng chỉ có thể đau khổ cầu thần vái phật, cầu khẩn cho cái mạng nhỏ của mình đừng qua đời ở đây.
Cậu coi như đã minh bạch, đắc tội ai cũng không thể đắc tội tên đại sư thần thần quỷ quỷ này, nguyên tưởng rằng bị giội một thân rượu đã đủ xui xẻo rồi, không nghĩ tới còn có một cái hố lớn như vậy ở chỗ này chờ cậu đây! Ngàn vàng khó mua chữ ‘sớm biết rằng’, Phương Tuấn hối hận đến xanh cả ruột.
Bên này, áo đen gắt gao nhìn chằm chằm Đoạn Hồi Xuyên, con sâu Phương Tuấn căn bản không tiến vào trong tầm mắt gã.
“Dám cùng ta đối nghịch, chỉ có chết!”
“Xuỵt ——” Đoạn Hồi Xuyên làm một cái thế tay im lặng, chậm rãi nói: “Bên ngoài gió lớn, cẩn thận đầu lưỡi.”
Áo đen quyết định không tiếp tục cùng hắn tốn nước miếng nữa, khí lưu quanh thân vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu phun trào, trong nháy mắt hóa thành đao gió nóng nảy, đồng loạt phi về phía Đoạn Hồi Xuyên!
Vũ khí vô hình sắc bén vượt quá tưởng tượng, dư uy chém qua, rèm cửa sổ khăn trải bàn chớp mắt bị xé thành mảnh vụn, cái bàn sân khấu chỉ sượt qua cũng không thoát khỏi vận mệnh tách rời, ngay cả bức tượng hành lang gần đấy cũng bị cắt vỡ liểng xiểng.
Có mấy đao gió thổi qua chân Phương Tuấn, khiến cả người cậu cứng ngắc sợ hãi, thiếu chút nữa ngất đi.
Đoạn Hồi Xuyên bĩu môi, hắn cũng không ngu đến mức đi đón lấy công kích của đối phương, nhưng cho dù đã né tránh, bộ đồ tây mặc trên người thấy rõ đã bị hỏng, trở lại thế nào cũng bị tiểu tử Hứa Thần kia quở trách, nghĩ tới đây, Đoạn Hồi Xuyên sắc mặt nhất thời có chút khó coi, càng ngày càng thấy thằng nhãi trước mắt này không vừa mắt, học cái thủ đoạn công kích gì không học? Nhất định phải xé quần áo? Quả thực là lưu manh đùa giỡn mà!
Tay phải hắn nhấc lên, năm ngón tay mở ra, một tấm bình phong từ hồ quang lấp loé tự động che ở trước người, một lượng lớn đao gió cuồng bạo như tre già măng mọc chuyển hướng lên trên bình phong, phát ra tiếng ma sát làm người ê răng chói tai, đá hoa cương dưới chân bị đao gió phân lưu càn quét cày ra hai cái rãnh sâu hoắm, tỏ rõ băng lãnh sát cơ.
Đao gió vốn thuận buồm xuôi gió nay không có cách nào tấn công, trộm áo đen cắn răng, cố nén thương thế nghiêng người xông lên, một luồng gió không gì địch nổi cuốn bay Đoạn Hồi Xuyên vào bên trong, người kia ẩn thân trong gió, linh hoạt như cá gặp nước.
Gã phảng phất như đã tiêu thất, tốc độ nhanh đến mơ hồ chỉ nhìn thấy một mạt tàn ảnh, đao gió lạnh như băng từ bốn phương tám hướng điên cuồng mà tới, thanh âm từ bên trong vang ra nổ tung vặn vẹo: “Ở trong gió, không ai nhanh hơn ta! Ta vốn đứng ở thế bất bại! Ngươi còn có thể chặn bao lâu? Ngươi chỉ như đống cát đứng chịu đòn thôi! Ngu xuẩn!”
Đoạn Hồi Xuyên bị vây ở trong gió lốc thở dài một cái, ánh mắt toát ra thương hại cùng bất đắc dĩ nhàn nhạt: “Thằng nhỏ ngốc, ta xem ngươi có thể sớm lợi dụng được tốc độ này chạy đi bao xa. Cũng coi như thông minh, mà lại học người khác đi cướp bóc?”
“Muốn chết!” Gió mãnh liệt cảm nhận được chủ nhân nổi giận, như giếng dầu sôi điên cuồng bạo động.
Áo đen đang muốn toàn lực cho đối phương một đòn trí mạng, nam nhân trong tầm mắt lại đột ngột biến mất tại chỗ, chỉ còn một mạt tàn ảnh bị gió xé qua từng mảnh!
Toàn bộ đèn phòng khách phút chốc lóe lên một cái, nhanh đến mức người không kịp phản ứng, lập tức lại lâm vào cảnh sáng tối chập chờn.
“Ở nơi nào? Khí tức rõ ràng còn bị gió a a —— “
Phản ứng không kịp nữa, tê liệt cùng đau nhức như ngàn vạn cây kim đâm vào thân thể, cương phong bao bọc chung quanh hắn giống như bị kinh hãi giải tán ngay lập tức!
Áo đen nặng nề rơi xuống đất, như con tôm chín co ro, cả người run rẩy co giật không thôi, bộ quần áo từ lâu bị nhiệt độ cao thiêu nóng cong qoeo, không ngừng tản ra mùi khét khó chịu.
“Ngươi… Ngươi… Là cái gì…”
Tử điện còn sót lại lập lòe trên không trung, từ từ tiêu tan. Phất một tia điện cong cong còn sót lại đi, Đoạn Hồi Xuyên nửa ngồi nửa quỳ bên người đối phương, ngữ trọng tâm trường than thở: “Bị điện giật một lần, vẫn không ngoan hơn, đi so sánh tốc độ của gió với sấm sét, là ngại chính mình chết không đủ nhanh sao?”
Áo đen sắc mặt xám xịt, nửa bên kính bảo vệ mắt nứt toác, con ngươi trừng lên không tin được, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Trận đấu pháp này nói thì dài dằng dặc, kì thực chính là nhanh như chớp, nháy mắt đã phân ra được thắng bại.
Ánh đèn lờ mờ vẫn đang giãy dụa hồi lâu một lần nữa được thắp sáng, đại sảnh liền khôi phục khí thế đèn đóm sáng choang.
Các tân khách bị nhốt bên trong đại sảnh vội lẩn ra xa, nghĩ trăm phương ngàn kế cầu viện bên ngoài, bên trong tầm mắt của bọn họ, bầu không khí quanh Đoạn Hồi Xuyên cùng áo đen mông lung vặn vẹo, mắt thường căn bản không nhìn ra bất kỳ chi tiết nhỏ nào, chỉ biết là, bốn phía khắp nơi bừa bộn, mà đạo tặc nguy hiểm quái lạ kia đã bị đánh nằm nhoài.
Thấy chính nghĩa tới muộn, mọi người vẫn thở phào nhẹ nhõm, nhưng không có một ai dám bò tới gần chỗ kia, tựa hồ đều đang đợi người khác lên thăm dò trước.
“Nói, sao ngươi dám mạo hiểm cướp sợi dây chuyền này? Bị người nào sai khiến?” Đoạn Hồi Xuyên lạnh nhạt mở miệng, hắn không tin kẻ mang dị thuật mạo hiểm đánh một trận như vậy chỉ là vì tiền tài.
Áo đen khinh thường liếc hắn một cái, mím môi thật chặt, chỉ giữ trầm mặc.
“Ngươi cho rằng ngươi không chịu nói thì ta không có cách nào sao?” Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày, tay trái nâng lên một đạo lôi đình tử lam sắc, huyền phù trong lòng bàn tay nổ vang đùng đùng, hắn dần dần nắm chặt, hồ quang dày đặc bỗng nhiên đan dệt co rút lại, không khác gì một ngôi sao nhỏ rơi vào nhân gian, ánh sáng xanh tím rực rỡ đan xen lưu chuyển, làm người chấn động cả hồn phách.
“Tinh lôi ấn…”
Một giọt mồ hôi lạnh từ tai rớt xuống, áo đen khó khăn giật giật đôi môi khô héo rách da.
Sức mạnh càng bị cô đọng, phóng thích ra càng khủng bố, gã không nghi ngờ chút nào nếu để đồ chơi kia đánh vào bên trong thân thể mình, thì ngay cả linh hồn cũng nổ thành bụi vũ trụ.
“Đoạn tiên sinh!”
Đoạn Hồi Xuyên bất thình lình nghe thấy tiếng hô hoán, tay trái tản pháp ấn ra sau lưng, nhìn đi nhìn lại, ra là Ngôn Diệc Quân đang vội vàng đi tới, cố ép xuống tiếng thở hổn hển, cặp mắt thẳng một đường nhìn chăm chú vào hắn, không còn là ung dung nhàn nhã trong ấn tượng, Đoạn Hồi Xuyên chần chờ liệu có thể đọc ra một cái tâm tình khẩn trương nhìn giống thật mà là giả hay không.
“Anh không sao chứ?”
“Tôi có thể có chuyện gì?” Đoạn Hồi Xuyên vốn định mỉm cười thoải mái, đột nhiên nhớ tới một thân âu phục của mình bị cắt rách rưới, nhìn qua rất là thê thảm.
Trốn! Chạy khỏi nơi này! Thừa dịp hiện tại!
Áo đen ánh mắt âm trầm khóa chặt trên người nhìn tựa như người bình thường Ngôn Diệc Quân, đột nhiên sinh ra một tia ngoan lệ, gã liều mạng nghiền ép toàn thân ra một tia sức mạnh cuối cùng, mệnh lệnh cho đao gió tán loạn hội tụ lại thành một đường, không điềm báo trước hướng thẳng Ngôn Diệc Quân đánh tới!
“Cẩn thận!”
Đoạn Hồi Xuyên mặt biến sắc, khoảng cách gần như vậy căn bản là không có cách nào tạo ra được phòng ngự hữu hiệu, đao gió cuồng loạn uy thế ầm ầm áp sát!
Ngôn Diệc Quân hơi há mồm, chưa kịp phát ra bất luận âm tiết nào, bóng người khuếch đại đằng trước đã ôm y ngã nhào xuống đất trong nháy mắt, sau gáy được một bàn tay như đệm đỡ lấy, nhưng va đập vẫn phát ra một tiếng vang trầm ngắn ngủi.
Dựa vào cơ hội ngắn ngủi này, áo đen bóp nát hình người thủy tinh to bằng móng tay đeo trên cổ, cả người hóa thành một trận cuồng phong không thiết gì nữa phá tan lưới điện trên cửa sổ, trốn vào trong tầng tầng mưa đen kịt.
Bốn mắt nhìn nhau hô hấp chạm vào nhau một hồi lâu, Đoạn Hồi Xuyên vẫn không hiểu rõ, tại sao môi mình lại đáp trên môi một nam nhân?