Người dự tiệc cũng lần lượt đến, đầu tiên chào hỏi Mạnh Dương và Vu Quân Thần, sau đó tặng quà.
"Sinh nhật vui vẻ."
"Sinh nhật vui vẻ, đây là quà cho các cậu, hi vọng các cậu sẽ thích."
"Cám ơn mọi người." Mạnh Dương cùng Vu Quân Thần mỉm cười nói cảm ơn sau đó tiếp nhận quà.
"Tình cảm hai người thật tốt, đến sinh nhật cũng phải cùng tổ chức."
"Đúng vậy, tớ cùng em ruột cũng không thân bằng hai người."
"Là Mạnh Dương nguyện ý chiều theo tớ, xem sinh nhật của tớ như sinh nhật của cậu ấy cùng tổ chức." Vu Quân Thần cười nói.
"Tình cảm đều như nhau, mà tính tình tôi các cậu điều biết, người khác đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đền đáp lại gấp bội. Quân Thần thường xuyên nói với tôi, cho dù tất cả mọi người đều phản bội tôi, cậu ấy cũng nhất định sẽ kiên định đứng sau lưng ủng hộ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì phản bội tôi. Cậu ấy đã cam đoan những lời này, vậy tôi nhất định phải đối tốt với cậu ấy."
Vu Quân Thần cười cười, chỉ là nụ cười có phần miễn cưỡng, trong lòng còn đặc biệt chột dạ.
Mẹ Mạnh Dương sau khi ly hôn cùng cha cậu, không bao lâu liền qua đời, mà cha cậu rất nhanh đã cùng mẹ Vu Quân Thần kết hôn. Thời điểm Vu Quân Thần đến Mạnh gia là khi mười tuổi, trước năm mười tuổi cuộc sống của hắn trải qua vô cùng cực khổ, sau khi đến Mạnh gia, hắn được trải qua cuộc sống mà trước đây đến nằm mơ hắn cũng không mơ được, mà mẹ hắn nói muốn duy trì cuộc sống như vậy nhất định phải lấy lòng Mạnh Dương.
Mẹ Mạnh Dương là một người phụ nữ mạnh mẽ, cha Mạnh Dương xem như ở rể, mặc dù mẹ Mạnh Dương luôn bận rộn chăm lo sự nghiệp, nhưng thật ra trong lòng rất rõ cha Mạnh Dương vẫn luôn duy trì mối quan hệ nào đó với mối tình đầu, thế nhưng vì cho Mạnh Dương một gia đình hoàn chỉnh, bà lựa chọn giả bộ như không biết.
Thời điểm Mạnh Dương chín tuổi, mẹ cậu đột nhiên yêu cầu ly hôn, sau đó đem quyền quản lý công ty giao cho phó tổng, đem tất cả tài sản cùng cổ phần trên danh nghĩa của bà đều chuyển đến danh nghĩa của Mạnh Dương, cũng cùng ngân hàng ký thỏa thuận đại diện quản lý, sau khi Mạnh Dương trưởng thành liền có thể tự do toàn quyền quản lý, sau đó không đến mấy tháng, mẹ Mạnh Dương qua đời.
Quốc gia này mười sáu tuổi trưởng thành, mười tám tuổi đã có thể kết hôn, Mạnh Dương hiện tại mười chín, đã sớm nắm giữ toàn quyền quản lý tài chính, cho nên tất cả mọi người ở nhà Mạnh Dương đều dựa vào cậu mà sống. Nhưng bọn họ rõ ràng đã sớm biết Vu Quân Thần cùng Lạc Thịnh yêu nhau, lại cố tính giấu diếm một mình cậu, yên tâm thoải mái dựa vào cậu nuôi dưỡng.
Thời điểm Vu Quân Thần đối mặt với Mạnh Dương, thật ra trong lòng có chút tự ti, bởi vì Mạnh Dương rất giàu, khoản tiền ấy hoàn toàn thuộc về chính cậu, mà Mạnh Dương lớn lên xinh đẹp hơn so với hắn, còn có rất nhiều bạn bè vây quanh cậu.
Vu Quân Thần một mực lấy lòng Mạnh Dương, muốn tìm cơ hội tiếp cận bạn bè Mạnh Dương, sau đó khiến tình cảm giữ cậu và hắn dần dần chuyển tốt.
Bạn bè đều đến đông đủ, Lục Vân Kính cho người đem bánh kem đẩy ra, sau đó để Mạnh Dương cùng Vu Quân Thần cầu nguyện thổi nến. Mạnh Dương lấy cớ cậu đã cầu nguyện vào ngày sinh của mình nhường cho Quân Thần cầu nguyện một mình, đồng thời trong lòng nghĩ đối với cậu mà nói, có thể trọng sinh chính là nguyện vọng tốt nhất đã hoàn thành.
"Nguyện vọng thứ nhất, tớ hi vọng chúng ta một nhà đều có thể khỏe mạnh bình an. Nguyện vọng thứ hai, tớ hi vọng..." Vu Quân Thần nhìn Mạnh Dương nói: "Tớ hi vọng Mạnh Dương có thể hạnh phúc. Nguyện vọng thứ ba..."
Nguyện vọng thứ ba Vu Quân Thần không nói ra, mà nhắm mắt lại ở trong lòng ước hắn hi vọng hắn có thể cùng Lạc Thịnh yêu nhau đến hết đời.
Vu Quân Thần thổi tắt nến, trong tiếng hoan hô của người khác hắn một mực mỉm cười. Mà Lạc Thịnh đứng đằng sau người khác luôn dựa vào tường dùng ánh mắn tràn đầy yêu thương ôn nhu nhìn Vu Quân Thần.
Mọi người ăn uống cười đùa vui vẻ, sau khi buổi tiệc kết thúc đã rất muộn, cho nên tất cả đều lưu lại một đêm, căn biệt thự này rất lớn, hai ba mươi người vẫn đủ phòng để sắp xếp.
Mạnh Dương trở lại phòng mình một lúc mới nhận được điện thoại của Lục Vân Kính.
"Cá đã vào lưới, có thể bắt đầu chưa?"
"Bắt đầu đi." Mạnh Dương nói.
Nhóm bạn bè của Mạnh Dương cùng Vu Quân Thần và nhóm bạn của Lạc Thịnh vốn đều đã lên giường chuẩn bị ngủ, đột nhiên bị gõ cửa đánh thức, sau đó không hiểu chuyện gì được đưa tới tầng cao nhất.
"Quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, thật sự xin lỗi." Mạnh Dương dùng nét mặt xin lỗi nói: "Thật ra hôm nay tôi còn chuẩn bị cho Quân Thần một món quà nữa, muốn cho cậu ấy một bất ngờ, hi vọng mọi người có thể cùng nhau chứng kiến một màn này, rất nhanh sẽ kết thúc, sau đó mọi người có thể trở về ngủ, xin mọi người nhẫn nại một chút."
Sau khi Mạnh Dương nói xong, quay người đối mặt với vách tường làm bằng gỗ đếm ngược: "Ba, hai, một!"
Mạnh Dương đếm ngược xong, vách tường trước mặt cậu nhanh chóng mở ra từ hai hướng, sau đó âm thanh hiệu ứng phun khí và tiếng pháo giấy nổ liên tục vang lên.
Bên trong phòng kính, hai người đang nằm trên giường ôm lấy nhau xxx cũng bị động tĩnh này dọa cho nhảy dựng, quay đầu nhìn sang, sau đó đều ngẩn cả người, bọn hắn vô cùng kinh hoàng nhìn Mạnh Dương, mà đưa lưng về phía những người khác – Mạnh Dương vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Mạnh Dương từng bước đi về phía bọn hắn, những người khác nhìn thấy cục diện này cũng đều kinh hoàng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Mạnh Dương đi đến bên giường, nhìn bọn hắn nói: "Phần lễ vật này cũng không tệ lắm phải không? Các ngươi thích không?"
"Ngươi cố ý!" Lạc Thịnh phẫn nộ nhìn Mạnh Dương.
"Không sai, ta chính là cố ý, nhưng mà ta cũng là vì tốt cho các ngươi, như vậy các ngươi liền có thể công khai ở bên nhau không phải sao." Mạnh Dương trào phúng nói.
"Mạnh Dương nghe tớ giải thích, chúng tớ là bởi vì không muốn thương tổn cậu, cho nên mới muốn đợi tìm thời cơ thích hợp nhất sẽ nói cho cậu biết, không phải cố ý muốn giấu diếm cậu." Trong ánh mắt chứa lệ quang Vu Quân Thần giải thích.
"Cho nên ngươi cảm thấy chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp để nói cho ta, thì việc các ngươi đã sớm lén lút sau lưng ta không tính là tổn thương ta?" Mạnh Dương dùng ánh mắt buồn cười nhìn Vu Quân Thần.
"Ta đã không yêu ngươi, ta ở bên ai đều là tự do của ta, ngươi lấy quyền và tư cách gì chỉ trích chúng ta?!"
"Nói cũng không tệ, chí ít so với lý do Vu Quân Thần mới vừa nói có lý hơn, tuy rằng cặn bã nhưng khí thế lý lẽ, chí ít thừa nhận bản thân mình cặn bã, không tệ, không tệ." Mạnh Dương vì hắn vỗ tay vài cái: "Thật ra các ngươi đã sớm lén lút sau lưng ta. Ngay lúc đầu, các ngươi cảm thấy thứ cảm giác lén lén lút lút này rất kí©h thí©ɧ, cho nên không muốn nói ra. Sau đó các ngươi lại cảm thấy thực sự yêu nhau, muốn công khai bên nhau, nhưng việc phản bội mà các ngươi đã làm, các ngươi lại không muốn gánh chịu tội danh phản bội này, cho nên dự định trước tiên đề cập việc chia tay với ta, sau đó các ngươi mới công khai, như vậy trong mắt người khác, các ngươi không làm việc gì có lỗi với ta cả, ta nói đúng không?"
"Mạnh Dương, thật xin lỗi, chúng tớ, chúng tớ thực sự nên sớm cùng cậu nói rõ ràng." Vu Quân Thần mặt mũi tràn đầy áy náy nhìn Mạnh Dương nói: "Chúng tớ thật sự không muốn thương tổn cậu, nhưng tình cảm là thứ không cách nào khống chế, chúng tớ đã yêu nhau..."
Mạnh Dương ngắt lời, sau đó nhìn hắn nói: "Làm thì đã làm rồi, trực tiếp thừa nhận không được sao? Vừa ăn cướp vừa la làng cũng đủ khiến cho người khác buồn nôn."
Mạnh Dương quay người nhìn những người khác nói: "Thế nào, một màn này rất đặc sắc đúng không? Các ngươi có thể đem những hình ảnh này ghi nhớ cả đời, về sau Lạc Thịnh có ở trước mặt các ngươi tự cao tự đại ra vẻ uy phong, Vu Quân Thần lại ở trước mặt các ngươi giả vờ diễn bộ dáng tâm địa lương thiện, ở trong lòng các ngươi có thể trào phúng bọn hắn giả vờ cái gì mà giả vờ.
Những người khác không dám đắc tội Lạc Thịnh, nháo nhao cúi đầu ánh mắt rủ xuống, nhưng ở trong lòng lại cảm thấy chủ ý này không tệ.
"Mạnh Dương!" Lạc Thịnh cắn răng nói: "Ngươi sẽ vì việc ngươi làm hôm nay cảm thấy hối hận!"
Mạnh Dương bỗng nhiên quay người nhìn Lạc Thịnh nói: "Muốn khiến ta hối hận? Cứ việc chuẩn bị ngựa tốt mà tới, chúng ta liền chờ xem đến cuối cùng là ai càng hối hận."
Sau khi Mạnh Dương rời đi, những người khác cũng nhao nhao trở về phòng, bọn hắn hiện tại tâm tình vô cùng kích động tỉnh cả ngủ, chờ không kịp để nói với người khác chuyện vừa xảy ra, cho nên chuyện này với tốc độ nhanh chóng được lan truyền.
Vách tường bằng gỗ chậm rãi khép lại, thời điểm trong phòng kính chỉ còn lại Lạc Thịnh cùng Vu Quân Thần, Lạc Thịnh nhảy xuống giường đem tất cả đồ vật có thể đập đều đập, nhưng vẫn là không thể làm dịu phẫn nộ trong lòng hắn, mà Vu Quân Thần ôm hai chân không ngừng rơi lệ.
Lạc Thịnh căn bản không quan tâm tội danh phản bội, tên nhà giàu nào không có vài đoạn tình cảm dây dưa không rõ, nhưng hắn là người cực kỳ sĩ diện, loại chuyện bị bắt gian trên giường đồng thời bị người khác vây xem, là việc khiến hắn phi thường mất mặt.
Mà Vu Quân Thần sợ nhất người khác xem thường, cho dù những người kia bởi vì mối quan hệ với Lạc Thịnh, sẽ không ở trước mặt hắn biểu hiện ra, nhưng đằng sau đã không biết nói hắn như thế nào, vả lại về sau mặc kệ hắn có làm cái gì, bọn họ khẳng định đều sẽ ở trong lòng trào phúng hắn trong ngoài bất nhất, dối trá ra vẻ.
Lục Vân Kính đi vào phòng Mạnh Dương, nhìn cậu hỏi: "Cảm thấy trút được giận chưa?"
"Trút giận." Mạnh Dương rót cho mình cùng Lục Vân Kính một ly rượu nho, sau đó ngồi xuống nói: "Loại trình độ này chỉ có thể coi là trừng phạt nho nhỏ, thật sự trút giận vẫn còn ở đằng sau."
Lục Vân Kính không biết Mạnh Dương kiếp trước trải qua những chuyện gì, cho nên Mạnh Dương cũng không có cách nào cùng hắn giải thích cậu đến tột cùng căm hận chán ghét Lạc Thịnh cùng Vu Quân Thần đến mức nào. Bắt đầu từ kiếp trước, người duy nhất cậu yêu tha thiết, cũng chỉ có người đàn ông đã cho cậu ấm áp đó.
"Thật xin lỗi, khiến cậu cũng liên lụy."
"Không quan trọng" Lục Vân Kính nhún vai nói: "Tớ đã đồng ý giúp cậu, đương nhiên sẽ không sợ đắc tội Lạc Thịnh, huống hồ hắn cũng không thể làm gì tớ."
Ông nội Lục Vân Kính là một người rất lợi hại, chỉ cần có ông nội hắn ở đây, Lạc Thịnh liền không thể làm gì Lục Vân Kính. Kiếp trước cũng là bởi vì ông nội Lục Vân Kính đột nhiên qua đời, ông ngoại Lạc Thịnh mới có cơ hội công kích Lục gia, nhưng kiếp này Mạnh Dương sẽ thay đổi tất cả những tiếc nuối đó.