🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông biết từ biểu hiện của Mạnh Dương cậu nhận ra anh ta, vì vậy anh ta ngữ khí nhã nhặn nhìn Mạnh Dương nói: "Các cậu đi ăn sao? Không bằng tôi mời các cậu một bữa?"
Ngô Phong và những người khác nhìn nhau, cảm thấy người đàn ông này tuy rằng rất đẹp trai, nhưng bọn họ cũng không quen biết nhau, vô duyên vô cớ mời bọn họ đi ăn là như thế nào?
"Không cần, chúng tôi chuẩn bị đi dạo trước khi dùng bữa, vả lại cũng đã đặt chỗ." Mạnh Dương bình tĩnh từ chối.
Bradley cảm thấy vô cùng bất ngờ trước lời từ chối của Mạnh Dương, anh ta cho rằng Mạnh Dương đã nhận ra mình, nhưng nếu đã nhận ra anh ta làm sao có thể từ chối lời mời của anh ta?
"Tạm biệt." Mạnh Dương gật đầu với anh ta, sau đó xoay người rời đi.
Bradley vẫn còn ngạc nhiên trước sự từ chối của Mạnh Dương, mà Mạnh Dương cùng những người khác đã từ từ rời đi.
Vu Quân Thần không khỏi liếc nhìn anh ta hai lần khi đi ngang qua Bradley, hắn cảm thấy người đàn ông này nhìn khá quen mắt.
"Chờ chút, tôi nhớ ra rồi!" Ngô Phong đột nhiên lớn tiếng nói: " Anh ta không phải là, tên là cái gì đó."
"Anh ta là Bradley, phó tổng công ty nước hoa nổi tiếng quốc tế Isfil và cũng là chuyên gia điều hương có tiếng trên thế giới, còn là một siêu mẫu." Tần Hồng vừa nhìn đã biết người đó là ai.
"Đúng đúng đúng là anh ta. Tôi nói mà làm sao mà quen mắt như vậy, trước đây tôi đã xem qua quảng cáo nước hoa của anh ta, dáng người cực kỳ tốt!" Ngô Phong kích động nói: "Vừa nãy có phải anh ta muốn mời chúng ta dùng bữa?! Chúng ta vừa mới bỏ lỡ điều gì vậy nè!?"
Những người cũng bắt đầu nghĩ đến, sau đó bắt đầu bàn tán.
"Có thật là anh ấy không? Tôi cứ anh ấy trông giống nhau thôi, anh ấy là thần tượng trong ngành sản xuất nước hoa đó!"
"Bây giờ chúng ta quay lại tìm anh ấy còn kịp không?"
"Đúng, chúng ta thật may mắn, thế mà có thể gặp được Bradley, còn mời chúng ta dùng bữa?! Tôi không phải đang nằm mơ chứ?"
"Đợt chút, mấy người có nhầm không, hình như người ta không muốn mời chúng ta dùng bữa, mà muốn mời Mạnh Dương dùng bữa."
"Mạnh Dương, vừa rồi em không nhận ra anh ta nên mới từ chối sao?" Ngô Phong nhìn Mạnh Dương hỏi.
"Em nhận ra." Mạnh Dương đáp: "Nhưng chúng ta không quen biết, không có lý do để anh ta mời chúng ta dùng bữa."
"Ăn xong không phải sẽ quen sao." Ngô Phong nói: "Anh ta hẳn là thấy em lợi hại nên muốn làm quen. Nếu em có thể làm bạn với anh ta, sau này ra nước ngoài thi đấu cũng là một lợi thế, vả lại khi ra nước ngoài mua hương liệu quý hiếm, nếu có quan hệ với anh ta cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Nghe những lời Ngô Phong nói, Mạnh Dương cũng chỉ mỉm cười, sau đó nói: "Em đã đặt phòng ở Vọng Thành lâu, chẳng lẽ mọi người không muốn đến sao?"
"Đương nhiên muốn đi, nhưng mà..." Ngô Phong còn muốn tiếp tục khuyên Mạnh Dương, nhưng bị Tần Hồng ngắt ngang.
"Mạnh Dương nói đúng, chúng ta cùng người ta không quen, tại sao phải đồng ý để người ta mời." Tần Hồng nói.
Ngô Phong nghe giọng điệu của Tần Hồng biết anh đang ghen, anh dùng cùi chỏ chọt Tần Hồng nói: "Anh bớt toả mùi giấm đi, em cũng thật sự là muốn tốt cho Mạnh Dương mới nói như vậy, thêm một người bạn thêm một con đường, nếu như Mạnh Dương có được một người bạn như Bradley sẽ có thêm một con đường rộng mở, sau này Mạnh Dương ra nước ngoài thi đấu nhất định sẽ rất hữu ích."
Vu Quân Thần vẫn luôn cố tình đi chậm theo sau Mạnh Dương bọn họ. Sau khi nghe nội dung bọn họ trò chuyện, hắn rất ngạc nhiên người vừa nãy chính là Bradley, và Bradley còn muốn mời Mạnh Dương dùng bữa, tại sao Mạnh Dương lại may mắn như vậy?
Nhóm Mạnh Dương đi dạo một lúc, sau khi mua nhiều loại hương liệu thông thường với chất lượng cao, họ đến Vọng Thành lâu dùng bữa.
Dùng bữa xong trở về quán trọ(*), trong thành(*) tất đất tất vàng, so với khách sạn ngoại thành, tất cả quán trọ trong thành đều không lớn, nơi Mạnh Dương ở đã là quán trọ lớn nhất tốt nhất trong thành.
*Quán trọ: nhà trọ thời xưa
*Nước mình dùng từ phố như phố cổ HA, nước người ta dùng từ thành (diện tích tương đối lớn)
"Thật trùng hợp! Các cậu cũng ở đây?" Bradley ôn hoà nhìn Mạnh Dương hỏi.
"Xin lỗi, anh có phải là Mr.Bradley không?" Ngô Phong nhìn anh ta hỏi.
"Đúng vậy." Bradley nhìn Ngô Phong gật đầu trả lời, sau đó lại nhìn Mạnh Dương: "Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?"
"Không cần thiết, anh cứ trực tiếp nói muốn loại hương liệu nào." Mạnh Dương đã nhìn ra được người này cố tình đợi bọn họ, mà nguyên nhân anh ta muốn đợi bọn họ rất có thể là hương liệu anh ta muốn đã bị cậu mua.
Bradley cười, thầm nghĩ số 28 thực sự thông minh, anh thích nói chuyện với người thông minh, sau đó nói: "Tôi muốn nhánh Quỳnh Mật và cầu Ngọc Thảo."
"Không được." Mạnh Dương cũng không cần suy nghĩ, ngay lập tức từ chối: "Hai loại này tôi đều sẽ dùng đến ngay, không thể nhường cho anh."
"Tôi trả gấp 5 lần." Bradley nói
"Anh nghĩ tôi rất giống thiếu tiền sao?" Mạnh Dương hỏi
"..." Bradley nghĩ cũng đúng, sau đó nói: "Vậy tôi lấy loại hương liệu có giá trị tương đương đổi cho cậu thì sao? Lần này xem như tôi nợ cậu một ân tình."
"Xin lỗi, không phải tôi không muốn giúp anh, mà là hai loại hương liệu anh cần, tôi cũng cần, cũng bắt buộc không thể thiếu, cho nên không thể nhường cho anh. Hai loại hương liệu này tuy rằng rất hiếm, nhưng cũng chưa đến mức chỉ còn số lượng tôi mua, nói không chừng những cửa hàng khác cũng có, nếu như anh thực sự muốn hai loại hương liệu này vẫn nên nhanh chóng đi hỏi." Mạnh Dương nói xong trực tiếp đi vào trong, hai loại hương liệu này là thành phần cậu dùng điều phối hương điều trị đau đầu cho Lạc Tu, hai loại dược liệu không thể thiếu, tất nhiên không thể nhường cho Bradley.
"Mạnh Dương..." Ngô Phong nhìn Bradley rồi nhanh chóng đi theo Mạnh Dương.
Bradley quay đầu nhìn bóng lưng của Mạnh Dương, trong lòng thở dài, tuy rằng anh thích nói chuyện với người thông minh, nhưng lại không thích nói chuyện với người cố chấp nha.
"Boss, có phải người thanh niên đó cố ý muốn nâng giá không? Hay là muốn ngài đáp ứng với yêu cầu cao hơn của cậu ta." Trợ lý của Bradley đi lên nói: "Tôi nghe nói đất nước này có một ngạn ngữ đó là "Lạc mềm buộc chặt"."
"Cậu ta thực sự không muốn nhường cho tôi." Bradley nhìn bóng lưng Mạnh Dương cười nói: "Nhưng mà cũng khá thú vị."
Ngô Phong vốn dĩ muốn khuyên Mạnh Dương, dù sao có thể khiến Bradley nợ ân tình cũng là một chuyện tốt, nhưng anh nhìn vẻ mặt của Mạnh Dương có thể nhìn ra được khuyên cũng vô dụng, cho nên cũng không nói nữa.
Mọi người đều về phòng của mình, những người khác đều hai ba người một phòng, Mạnh Dương một mình ở một phòng lớn, cậu cảm thấy nhẹ nhỏm, cậu không quen ngủ chung phòng với người khác.
Vu Quân Thần cũng Lạc Thịnh một phòng, sau khi Lạc Thịnh vào nhà vệ sinh tắm rửa, Vu Quân Thần ngồi trên sô pha ngây ngốc một rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Ban đầu Vu Quân Thần muốn đến phòng Mạnh Dương, tìm cậu nói chuyện, nhưng khi hắn vừa đến góc cua thì nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông cao lớn đi vào phòng Mạnh Dương, hắn bị doạ đến lui lại vài bước.
Vu Quân Thần cảm thấy bóng lưng ấy có chút quen mắt, nhìn chiều cao và dáng người thì rất giống Bradley mà hắn gặp ban ngày, hắn lặng lẽ thò đầu ra phát hiện cửa phòng Mạnh Dương đã bị đóng.
Do dự một lúc, Vu Quân Thần vội vàng trở về phòng của hắn và Lạc Thịnh.
Lạc Thịnh đang tắm nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, lập tức mở cửa phòng tắm, nhìn Vu Quân Thần hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em vừa nhìn thấy..." Vu Quân Thần dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, trên mặt rõ ràng biểu hiện không đúng lắm nói: "Em vừa định tìm Mạnh Dương nói chuyện, nhưng em nhìn thấy người đàn ông ban ngày mời cậu ấy dùng bữa đi vào phòng cậu ấy rồi, sau khi người đàn ông ấy đi vào Mạnh Dương còn đóng cửa phòng lại."
Lạc Thịnh nghi hoặc nhìn Vu Quân Thần, hắn không hiểu tại sao việc này lại khiến cậu bối rối, ban ngày hắn cũng nghe được một chút cuộc trò chuyện của họ, có vẻ người đàn ông đó có chuyện muốn nhờ vả Mạnh Dương.
Vu Quân Thần nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Lạc Thịnh liền nói: "Đã khuya như vậy, tất cả mọi người chắc chắn đã tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, dù sao Mạnh Dương cũng là người đã có gia đình. Lúc này còn để người đàn ông khác đi vào phòng cậu ấy, nếu như để người khác biết được rất có thể sẽ có một vài lời đàm tiếu bị đồn đi."
Lạc Thịnh sửng sốt một chút, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nói: "Đi gọi những người khác đến, cơ hội báo thù lần trước Mạnh Dương khiến chúng ta bị đám người vây xem đã đến rồi."
"Anh thật sự muốn làm như vậy sao? Bỏ đi, hay là chờ đến ngày mai, em đi nhắc nhở Mạnh Dương một chút, để cậu ấy về sau chú ý một chút." Vu Quân Thần khuyên nhủ
"Khi hắn để nhiều người vây xem chúng ta như vậy, hắn cũng chưa từng xem xét đến thể diện của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần này."
"Nhưng mà bọn họ không chắc đã làm gì, nói không chừng chỉ là ở trong phòng trò chuyện, người đàn ông đó dường như muốn mua hương liệu của Mạnh Dương."
"Bọn họ làm gì cũng không quan trọng, chỉ cần người khác nghĩ họ đã làm gì là được." Lạc Thịnh nói: "Quên đi, em làm không được những việc này, đừng làm bẩn tay vì hắn, để anh làm một mình."
Lạc Thịnh nhấc điện thoại, gọi hai cuộc sau đó thay quần áo vào chờ đợi.
Mười mấy phút sau, người Lạc Thinh gọi đến, Lạc Thịnh đích thân gọi sư huynh Vu Quân Thần, thậm chí sư huynh của Mạnh Dương cũng bị gọi đến, sau đó tất cả khó hiểu vây quanh trước cửa phòng Mạnh Dương, nhìn Lạc Thịnh gõ cửa.
"Ai?" Mạnh Dương lớn tiếng hỏi
Lạc Thịnh không trả lời, nhưng vẫn tiếp tục gõ cửa.
Mạnh Dương nghi ngờ bước tới cửa, sau khi mở cửa ra một chút, cậu cũng sững sờ khi thấy rất nhiều người đang đứng bên ngoài.
Lạc Thịnh muốn đẩy cửa ra, Mạnh Dương dùng sức giữ chặt cửa, lạnh lùng nhìn hắn hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?" Lạc Thịnh nhếch méo trào phúng: "Mở cửa!"
"Đây là phòng của ta, ngươi nói mở là mở?" Mạnh Dương đã hiểu hắn đến để làm gì, cậu ra hiệu cho vệ sĩ đã xuất hiện đằng sau đám đông bảo họ cứ để yên.
"Này, tôi nói anh rốt cuộc bị cái gì, gọi tất cả đến đây đứng, anh rốt cuộc muốn làm gì?!" Nhóm Ngô Phong đã ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên bị đánh thức còn chưa rõ tình huống như thế nào, Lạc Thịnh lại yêu cầu bọn họ đứng ngoài hành lang, sau đó hắn bắt đầu gõ cửa phòng Mạnh Dương, bọn họ còn cho rằng Mạnh Dương đã xảy ra chuyện gì.
"Đúng vậy, anh muốn làm cái gì?!"
"Nếu như anh muốn gây chuyện bắt nạt Mạnh Dương, chúng tôi nhiều người ở đây như vậy sẽ không sợ anh."
"Những người đó là ai?" Mạnh Dương nhìn thấy đám người cầm máy ảnh trong tay hỏi: "Là phóng viên? Sao? Người muốn dẫn người đến bắt thông da^ʍ sao, giống như lần trước ta bắt được ngươi thông da^ʍ với Vu Quân Thần?"
"Đúng vậy, ta đến để bắt kẻ thông da^ʍ."Lạc Thịnh lớn tiếng nói: "Ngươi đã kết hôn với cha ta, đêm hôm khuya khoắt trong phòng lại giấu người đàn ông khác, Lạc gia ta không phải rất mất mặt sao?"
"Nếu trong phòng ta không có người đàn ông khác? Ngươi tính xin lỗi ta như thế nào?" Mạnh Dương lạnh lùng nói.
"Có hay không mở ra xem sẽ biết, người tưởng sẽ giấu được sao?" Sau khi Lạc Thịnh gọi điện xong vẫn đứng canh ngoài hành lang, cho nên hắn rất chắc chắn người vẫn chưa rời đi, nếu người chưa rời đi thì nhất định vẫn ở trong phòng.
"Để ngươi xem vẫn được, nhưng ngươi nên nói rõ trước nếu như phòng ta không có người đàn ông khác thì ngươi định sẽ làm sao?" Mạnh Dương tiếp tục hỏi.
"Đừng nói nhảm nữa, ngươi tránh ra!" Lạc Thịnh dùng lực đẩy cửa ra.
Sau khi cửa được mở ra, Lạc Thịnh đang muốn dẫn người xông vào, lúc này cửa phòng tắm cũng vừa mở, một người mặc áo choàng tắm từ bên trong bước ra, Lạc Thịnh vô cùng kích động, muốn để phóng viên chụp lại khoảnh khắc này, người đàn ông đột nhiên kéo khăn lau tóc xuống, Lạc Thịnh nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, sau đó cứng đờ.
"Chuyện gì đây?" Lạc Tu nhìn thấy đám đông đứng ngoài cửa, người đứng đầu là Lạc Thịnh ngay lập tức không vui cau mày.
"Lạc thúc thúc, Lạc Thịnh nói trong phòng em còn giấu người đàn ông khác, cho nên dẫn người đến bắt thông da^ʍ." Mạnh Dương bước đến bên cạnh Lạc Tu ôm lấy cánh tay anh, vẻ mặt oan ức nói: "Em cảm thấy cậu ấy cố ý muốn làm nhục em. Đây đã không phải lần đầu tiên..."
"Cha..." Lạc Thịnh căng thẳng nuốt nước bọt giải thích: "Con không biết cha ở đây, cho nên con cho rằng, cho rằng cậu ta..."
"Cậu cho rằng như thế nào?" Lạc Tu nhìn những người cầm máy ảnh đứng phía sau Lạc Thịnh nói: "Những người này là phóng viên? Nếu cậu đã gọi phóng viên tới, nhân đây hôm nay tôi sẽ nói cho rõ, vừa hay để bọn họ đưa tin. Tất cả những gì của Lạc gia đều không liên quan gì đến cậu, tài sản của tôi sẽ không để cho cậu kế thừa cho dù là một xu. Ngày mai tôi sẽ cho người làm thủ tục pháp lý cắt đứt quan hệ cha con với cậu. Đối với việc kế thừa sản nghiệp Lạc gia cậu có thể ngưng hy vọng rồi. Từ nay về sau việc của tôi, việc của Lạc gia, việc của Mạnh Dương không cần người ngoài như cậu lo việc bao đồng."
Pháp luật không phải trò đùa, không thể hôm nay như thế này hôm sau như thế kia, nếu Lạc Tu thực sự làm thủ tục pháp lý cắt đứt quan hệ cha con với Lạc Thịnh, thì trong vòng ít nhất mười năm không thể khôi phục quan hệ cha con hợp pháp, và sau khi cắt đứt mối quan hệ, mọi thứ của Lạc gia đều sẽ không liên quan đến Lạc Thịnh, bởi vì hắn đã là người trưởng thành.
Lạc Tu muốn triệt để cắt đứt ý định muốn kế thừa sản nghiệp Lạc gia của Lạc Thịnh, để tránh khỏi hắn làm phiền hết lần này đến lần khác, nếu không phải niệm tình hắn hoàn toàn không biết chuyện xưa, thì anh đã sớm ra tay với hắn, sao có thể dễ dàng để cho hắn nhảy nhót vui vẻ như vậy.
"Cha..." Vẻ mặt Lạc Thịnh biến sắc, từ ánh mắt của Lạc Tu hắn có thể nhìn ra được lần này Lạc Tu thực sự quyết tâm cắt đứt quan hệ cha con.
"Đừng gọi tôi là cha, số tôi làm sao tốt như vậy có được một đứa con như cậu! Nếu bọn họ không đưa tin công khai, tôi sẽ để các phương tiện truyền thông khác đưa tin. Từ giờ trở đi tốt nhất cậu đừng nên mơ tưởng tài sản của tôi có bất cứ mối quan hệ nào với cậu." Lạc Tu suy nghĩ một chút cảm thấy nên nhắc nhở vài câu: "Người không thể tự lâp sẽ không thể nỗ lực đi lên, chỉ những gì có được bằng chính khả năng của mình là thứ đương nhiên thuộc về mình, những thứ khác đều không phải."
"Thực xin lỗi." Lạc Thịnh nắm chặt tay, hắn không hề nghe lọt những lời Lạc Tu nói, chỉ nghĩ vì tài sản của Lạc gia hắn nhất định phải nhẫn nhịn, hắn cúi đầu nói: "Con đồng ý xin lỗi Mạnh Dương, cha muốn con xin lỗi như thế nào đều được."
"Xin lỗi là điều cậu nên làm, nhưng tha thứ cho cậu hay không đó là quyền của Mạnh Dương." Lạc Tu nhìn hắn nói.
Lạc Thịnh bước lên hai bước, sau đó cúi đầu 90 độ trước Mạnh Dương nói: "Xin lỗi, mọi việc xảy ra trước đây đều là lỗi của ta. Mong ngươi tha thứ cho ta."
"Nếu như ngươi cảm thấy những việc ngươi từng làm chỉ cần một câu xin lỗi có thể hoàn toàn xoá đi thì ta chỉ có thể nói rằng ngươi quá ngây thơ." Mạnh Dương nhìn hắn nói: "Nhưng ngươi đã muốn xin lỗi, ít nhất cũng nên chân thành một chút."
"...Ngươi muốn ta làm gì?" Lạc Thịnh nghiến răng nói.
"Theo nghi thức truyền thống của nước chúng ta, sau khi ta và Lạc thúc thúc kế hôn, ngươi nên kính trà cho ta, sau đó gọi một tiếng cha nhỏ. Thế nhưng ta và Lạc thúc thúc kết hôn cũng được một thời gian rồi, cho đến bây giờ ngươi cũng chưa từng theo quy củ thực hiện qua." Mạnh Dương nói xong liếc mắt ra hiệu với vệ sĩ đứng ngoài cửa.
Vệ sĩ đi vào, rót một tách trà, đưa đến trước mặt Lạc Thịnh.
Mạnh Dương kéo Lạc Tu cùng ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Lạc Thịnh, Mạnh Dương cũng không thực sự muốn bắt hắn quỳ xuống(*), nếu Lạc Thịnh không thể khuất phục có thể xoay người rời đi.
*Phong tục kính trà sau hôn lễ: hậu bối phải quỳ xuống dâng trà cho trưởng bối
Đám đông vây xem bên ngoài nhìn thấy cảnh cũng rất tò mò không biết Lạc Thịnh sẽ xoay người bỏ đi, hay sẽ thực sự kính trà cho Mạnh Dương và gọi cậu là cha nhỏ.
Lạc Thịnh siết chặt hai tay, theo tính cách của hắn có lẽ phải quay lưng bỏ đi từ lâu, nhưng lời ông ngoại hắn nói vẫn đang quanh quẩn trong đầu, muốn thành người làm việc lớn bắt buộc phải chịu đựng được những việc người bình thường không thể chịu đựng. Lạc Thịnh tự nhủ trong lòng, lúc trước cha hắn có thể nhịn, bây giờ hắn cũng có thể nhịn, đợi đến ngày hắn nắm quyền điều hành Lạc gia, hắn nhất định khiến Mạnh Dương phải trả giá gấp ngàn lần vì ngày hôm nay.
Lạc Thịnh tiếp nhận tách trà từ tay vệ sĩ, sau đó đi đến trước mặt Lạc Tu và Mạnh Dương quỳ xuống, nâng tách trà lên nói: "Mời cha nhỏ uống trà."